Ngày hôm qua về đến nhà, Phương Thê làm thế nào
cũng không được ngủ được, thật vất vả mới ngủ thiếp đi, tuy nhiên vì một cơn ác mộng mà thức tỉnh.
Vừa nhìn thời gian, mới tới sáu giờ.
vẫn còn sớm, nhưng Phương Thê biết mình sớm không buồn ngủ nữa, vì vậy định rời giường.
Nấu bữa ăn sáng cho mình, sau đó liền bắt đầu chờ đợi.
Chờ đợi Doãn Văn Trụ tới.
Nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Phương Thê vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt.
10h sáng, chuông cửa vang lên.
Phương Thê mở cửa, đứng ngoài cửa cũng không phải Doãn Văn Trụ, là một người đàn ông lịch sự mang kính.
"Cô Phương, mời ký tên vào ba tài liệu này."
Anh đem một cái túi giao cho Phương Thê.
Phương Thê đem tài liệu từ trong túi lấy ra, một
phần là hợp đồng hôn nhân, một phần là chứng thư ly hôn, còn có một phần là hợp đồng ước định giữa bọn họ.
Trên mặt tờ ly hôn đã ký tên, mà trên chứng thư ly hôn không có.
Hiệp định kể từ buổi nói chuyện ngày hôm qua, cũng cho cô thù lao rất lớn.
Đúng như anh nói, thật không có bạc đãi cô.
Chẳng qua là cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, vốn cho là anh tự mình sẽ đến, bây giờ suy nghĩ một chút, làm sao anh có thể tới?
Mặc dù là hôn nhân, nhưng đối với anh mà nói, cũng chỉ là một hiệp ước mà thôi.
Chẳng qua là cái hiệp ước này tương đối đặc thù thôi.
Trước kia cô chưa giờ nghĩ tới, hôn nhân của mình sẽ là bộ dáng này .
"Cô Phương, cô không sao chứ? Nếu như không có dị nghị gì, xin ký tên."
Người đàn ông đeo kính biểu hiện một bộ dạng về chuyện công, đối Phương Thê ngây ngốc cũng không có bao nhiêu đồng tình.
Theo ý anh, cái này cũng không coi là một chuyện
xấu, hơn nữa cô gái trước mắt đã đồng ý, vậy cũng chỉ vì tiền mà thôi,
cho nên không có cái gì tốt gọi là đồng tình .
Phương Thê hồi hồn lại, từ trong tay của anh nhận lấy bút, sau đó ở chỗ ký tên, ký tên mình.
Chứng thư hôn nhân cùng ly hôn đồng thời đem tới, sợ rằng cõi đời này cũng chỉ có một người là cô.
Thật đúng là châm chọc.
Sau khi ký xong, Phương Thê đem đồ bỏ vào túi, đưa tới tay người đàn ông đó.
Người đàn ông đó lấy ra một phần, "Hiệp ước là hai phần , phần này là của cô."
Phương Thê nhận lấy đồ, thật ra thì có hay không đều là một dạng.
Anh có thể đầu tư Tần thị, đối với cô mà nói, đã coi như xong.
"Cô Phương, tôi đi trước, sau đó sẽ có người tới đón cô, cô trước đem hành lý của mình chuẩn bị một chút."
Người đàn ông đeo kính đó nói xong cũng rời đi, Phương Thê muốn nói một câu cũng không có cơ hội.
Cô thật ra thì không muốn ở cùng một chỗ với Doãn
Văn Trụ, nhưng mà bây giờ tựa hồ chính mình cũng không sự lựa chọn nào
khác rồi.
Nói nhiều, ngược lại mình làm ra vẻ kiêu ngạo.
Vì vậy cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hành lý cô coi như không nhiều, trừ quần áo, thì không có cái khác.
Dụng cụ trong nhà, cũng là trong phòng thuê đã có sẵn.
Thời hạn thuê còn có một đoạn thời gian, lần sau trở lại trả phòng cũng được.
Lúc Phương Thê chuẩn bị xong, chuông cửa lại vang lên.
Mở cửa, đứng trước cửa là một người trung niên, vừa thấy được cô liền cung kính nói: "Thiếu phu nhân, thiếnhà họ Âu để cho
tôi tới đón cô."
Đối với cái cách xưng hô này, Phương Thê có chút
không thích ứng, nhưng lại không nói gì, chẳng qua là nhẹ giọng trả lời, "Làm phiền rồi."
Xem ra người biết hợp đồng hôn nhân của cô và Doãn Văn Trụ cũng không quá nhiều.
Vì vậy đi theo người trung niên xuống lầu, ngồi xe, mãi cho đến một căn hộ.
"Thiếu phu nhân, đến rồi."
Người trung niên giúp cô mở cửa xe ra, vẫn cung kính như cũ.
"Cám ơn. Ông ——"
Cô nói cám ơn, nhưng không biết gọi người trước mắt thế nào.
"Gọi tôi ông Vương là được."
Cô cũng phải nhìn người mà bắt chuyện, vội vàng lên tiếng
"Vâng, cám ơn ông, ông Vương."
Lại nói cám ơn, Phương Thê mới xuống xe, đi vào căn hộ.
Ông Vương mở cửa cho cô, lại nói: " Buổi tối thiếnhà họ Âu sẽ trở về, trước tiên thiếu phu nhân có thể nghỉ ngơi."
Sau khi nói xong, liền cung kính lui xuống.
Phương Thê đi vào, thì quan sát căn hộ này.
Bên trong bài biện xem ra cũng không hoa lệ, nhưng chính Phương Thê cũng biết, những thứ đó thật ra thì giá trị xa xỉ.
Ở nơi nào, đối Phương Thê mà nói cũng không có cái gì bất đồng.
Cô buông hành lý xuống, ngồi trên ghế sa lon.
Trước khi Doãn Văn Trụ trở về, Cô không muốn động bất kỳ thứ gì.
Dù sao hôn nhân của bọn họ cũng chỉ là một hợp đồng, để cho cô ở nơi này, có lẽ cũng chỉ là làm cho người khác nhìn thôi.
Phương Thê chờ Doãn Văn Trụ về, nhưng không đợi được Doãn Văn Trụ, lại chờ đến Doãn Văn Thận.
Ông Vương là quản gia của gia đình Doãn Văn, Doãn
Văn Trụ gọi ông Vương đi đón Phương Thê, thật ra chính là muốn cho Doãn
Văn Thận biết.
Anh cưới Phương Thê, cũng là làm cho Doãn Văn Thận nhìn.
Doãn Văn Thận sau khi biết, lập tức liền chạy tới nơi này.
Khi thấy Phương Thê, cơn giận của ông sâu hơn, mở
miệng liền mắng: "Chỉ bằng cô cũng muốn làm con dâu của nhà Doãn Văn?
Cũng không xem đức tính của mình, xứng với tiểu Trụ sao? Nói, có phải
hay tiền? Cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời tiểu Trụ? Nói thật
với cô, tiểu Trụ không thể nào thích cô, nó cưới cô chính vì giận tôi."
Doãn Văn Thận cũng hiểu rõ ý tứ của Doãn Văn Trụ,
chẳng qua không nghĩ tới chuyện lúc trước đến bây giờ vẫn làm cho nó
canh cánh trong lòng.
Phương Thê biết mình sẽ gặp phải chuyện như thế, lại không nghĩ rằng đến nhanh như vậy.
Cô biết người ở trước mắt này Doãn Văn Thận, là cha của Doãn Văn Trụ.
Chẳng qua cô không biết đáp trả thế nào.
Đang lúc cô chần chừ không biết giải quyết ra sao, thì Doãn Văn Trụ xuất hiện ở cửa.
Anh sãi bước đi tới bên người Phương Thê, đưa tay
ôm eo Cô, hướng về phía Doãn Văn Thận nói: "Cha, đây là vợ con, con
không muốn nghe tới có người sỉ nhục cô ấy. Sỉ nhục cô ấy, chính là sỉ
nhục con."
"Tiểu trụ, con đừng náo loạn nữa, con không phải
bởi vì năm đó cha không cho con ở chung một chỗ với Hạ Sơ sao, cho nên
mới nhất định cùng cha đối nghịch?"
Doãn Văn Thận cũng rất tức giận, chuyện năm đó không phải vì muốn tốt cho anh sao.
Người đàn bà kia căn bản không giống nó nghĩ đơn thuần như vậy.
Người đàn bà trước mắt này, nhất định cũng cùng mặt hàng như vậy.
"Không phải, con thật sự thích cô ấy, hơn nữa coi như cha không đồng ý cũng vô ích, cô ấy đã là vợ con rồi."
Doãn Văn Trụ đem hôn nhân đặt trước mặt Doãn Văn Thận.
Thích không?
Rõ ràng là giả, lại bị anh nói đến tình cảm như vậy.
Hạ Sơ là ai?
Là người trong lòng anh sao?
Phương Thê vốn không hiểu mục đích của Doãn Văn Trụ là gì, nhưng bây giờ có chút hiểu ra.
Anh mục đích anh cưới cô, có lẽ như cha anh nói.
Mà cô thì ra chỉ là một công cụ để trả thù.
Thấy giấy hôn nhân, Doãn Văn Thận giận đến mức giựt lấy, liền xé thành mảnh nhỏ.
Doãn Văn Trụ chỉ thản nhiên nói: "Cha, đây là bản
sao mà thôi, nếu như muốn xé nữa, con còn có rất nhiều đây, đợi lát nữa
đưa cho cha từ từ xé."
"Mày ——"
Doãn Văn Thận nhìn chằm chằm Doãn Văn Trụ, nhưng một chữ cũng mắng không ra.
Vì một người đàn bà, con ông thế nhưng cùng ông đối nghịch nhiều năm như vậy.
"Cha, thời gian không còn sớm, cần phải trở về rồi, cha cũng không thể ở nơi này quấy rầy chúng con ân ái chứ."
Doãn Văn Trụ lười biếng cười, khi nói chuyện tiến tới cổ Phương Thê, hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn của cô.
"Mày thật là một nghiệt tử."
Doãn Văn Thận tức giận trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một lúc lâu, mới mắng ra một câu nói như vậy.
Doãn Văn Trụ chỉ xem như không nghe thấy, vẫn hôn Phương Thê, từ nơi cổ đến vành tai .
Phương Thê rất muốn đẩy anh ra, nhưng cô biết mình không thể, vì vậy chỉ có thể cúi đầu, mặc anh đối với cô như thế nào.
"Cha, xem con với Thê Thê còn không ngại, cha thật sự muốn tiếp tục xem tiếp sao?"
Doãn Văn Trụ càng phát ra vẻ lười biếng.
Doãn Văn Thận hừ một tiếng, lúc này mới tức giận rời đi.
Đợi đến lúc chỉ còn hai người trong căn hộ to như vậy, Phương Thê mới từ trong ngực Doãn Văn Trụ ra.
Doãn Văn Trụ cũng không ngăn cản cô, chỉ chỉ gian
phòng bên cạnh, "Đó là phòng ngủ của em, ngoại trừ phòng anh ra, cái gì
trong căn hộ này đều tùy ý em sử dụng.
Mỗi tháng anh sẽ cho em phí gia dụng, em tùy ý sử dụng.
Anh không thích người khác bước vào chỗ của anh, cho nên nếu như có thể, không cần dẫn người khác đến.
Còn có điểm quan trọng nhất, không nên yêu anh.
Còn lại không có yêu cầu gì nữa, em chỉ cần phối hợp tốt với anh là được rồi."
Phương Thê gật đầu một cái, đem hành lý vào căn phòng.
Nói thật, Doãn Văn Trụ như vậy đã coi như là đối với cô không tệ, ít nhất không có yêu cầu đặc biệt gì gọi là quá phận.
Cô tự nhiên cũng sẽ phối hợp
Không nên yêu anh sao?
Cô tự nhiên biết.
Bởi vì Cô không muốn rơi vào ao đầm của người khác nữa.
"Em có yêu cầu gì, bây giờ cũng có thể nói ra."
Đi vài bước, sau lưng lại truyền tới tiếng nói của Doãn Văn Trụ.
Phương Thê dừng bước, lắc đầu nói: "Không có."
Coi như giữa bọn họ chỉ là một cuộc hợp đồng, cô
cũng không muốn làm cho hôn nhân đầu tiên của mình từ đầu đến chân trở
thành một trường hợp giao dịch, ít nhất không muốn dùng đến chỗ tốt gì
nữa.
Như vậy ít nhất sau này vẫn còn có thể nhớ lại.
Phương Thê thấy Doãn Văn Trụ không nói nữa, liền đi vào gian phòng.
Doãn Văn Trụ đứng ở đó một chút, cũng trở về phòng mình.
Xem ra anh không chọn lầm người, cô rất hiểu biết bản thân mình.
Anh cho cô điều kiện đã là tốt lắm rồi.
Cho nên đêm kết hôn của bọn họ, không có rượu,
không có hoa tươi, cũng không có cười vui, hai người ngủ phòng của chính mình, nghĩ chuyện không giống, mơ giấc mộng khác nhau.
===============
Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Doãn Văn.
"Tần tổng,
Doãn Văn Trụ chỉ ghế trước người, đối với Tần Tiêu Nhiên nói.
songngu45: chắc là PT sẽ cho anh ta một bài học áh, ta cũng không biết vì vừa edit tới đâu xem tới đó ah. Mà sao ta ghét a
n9 này thế nhỉ, ỷ mình là kim quy nên kênh kiệu chảnh chọe sao ý. Hơi
bức xúc tý ^^ tại ta quen thích thể loại n9 sạch+ sủng nên hok thích a
này cho lắm. Chắc là chưa xem hít nên thấy zậy. Tới khúc sau thì hok bik a ta thế nào có đổi tính tình hok đây haizzzzz.
Còn truyện thì ngày nào cũng có trừ lúc bận quá không post bài được nhưng mấy ngày sau mình sẽ bù lại.
Tần Tiêu Nhiên ngồi xuống trước mặt Doãn Văn Trụ, " Tổng giám đốc Doãn Văn, anh nói muốn đầu tư với Tần thị, có thật không?"
Đến bây giờ anh vẫn chưa tin lắm, nhiều ngày truy
tìm mà không có kết quả, tìm nhiều người như vậy đều bị chặn ngoài cửa,
ngay lúc anh sắp chùn bước, thì có người lại chủ động tìm anh.
Chẳng lẽ lần trước anh ta nói không phải là nói đùa, anh ta và Phương Thê thật sự quen biết?
Nhưng cho dù quen biết, Phương Thê cũng sẽ không giúp anh.
Nghĩ tới đây, Tần Tiêu Nhiên lại có chút mất mác.
Có lẽ chỉ có lúc con người sa sút nhất, mới có thể chân chính nhìn rõ một số chuyện.
"Tôi có thể đầu tư cho Tần thị, nhưng tôi muốn 10% cổ phần của Tần Thị.
Tôi tin tưởng Tần tổng sẽ nắm lấy cơ hội này.
Đương nhiên, tôi tin tưởng Tần tổng có thể giúp Tần thị sống lại lần nữa."
Doãn Văn Trụ tựa lưng vào ghế ngồi, hơi lười biếng nói.
Anh là thương nhân, cho nên dù đáp ứng với Phương
Thê, anh cũng sẽ không làm chuyện không có ích lợi đối với mình, ít nhất chính mình sẽ tranh thủ gì đó.
Nếu như Tần Tiêu Nhiên không có năng lực đó, như
vậy anh đầu tư mấy chục triệu chính là ném vào trong nước, không thể thu hồi lại.
Nếu như Tần Tiêu Nhiên có năng lực, như vậy anh lấy về một phần thuộc về mình cũng không gọi là quá đáng.
Ít nhất anh chịu cho anh ta cơ hội kia.
Nếu như ngay cả cơ hội cũng không có, cho dù Tần
Tiêu Nhiên lợi hại bao nhiêu cũng không thể phát huy, nhất định Tần thị
chỉ có thể phá sản.
Hiển nhiên Tần Tiêu Nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này,
mặc dù đau lòng 10% cổ phần của công ty, nhưng nếu như không có phần đầu tư này, tất nhiên cái gì anh cũng không có.
Cho nên anh cười nói: "Dĩ nhiên, lần này đều nhờ có Tổng giám đốc Doãn Văn tương trợ."
"Cứ quyết định như vậy đi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Doãn Văn Trụ đứng lên, chìa tay về phía anh.
"Hợp tác vui vẻ."
Tần Tiêu Nhiên vội vàng đứng lên.
"Chuyện về hợp đồng, tôi sẽ phái người cùng anh nói, bây giờ tôi có chút việc."
Ngụ ýnh có thể đi rồi.
Tất nhiên Tần Tiêu Nhiên hiểu được, nói tạm biệt với Doãn Văn Trụ rồi rời đi tập đoàn Doãn văn.
Giờ phút này, điện thoại trên bàn vang lên, là Doãn Văn Thận.
"Cha, chuyện gì?"
Thật ra thì Doãn Văn Trụ đã sớm đoán được cha anh sẽ gọi điện thoại tới, dù sao chuyện đầu tư Tần thị cũng quá nguy hiểm.
Nhưng mới vừa rồi anh quan sát Tần Tiêu Nhiên, cảm thấy anh ta có năng lực đó.
"Rốt cuộc mày đang làm gì?"
Tiếng Doãn Văn Thận tức giận truyền qua ống nghe.
"Cha, không phải đã đáp ứng, không hỏi việc con làm sao?
Đúng rồi, Còn nữa..., hôn lễ của con và Thê Thê ——"
Còn chưa nói xong, Doãn Văn Thận liền cắt đứt lời
nói của anh, "Không có hôn lễ, mày dám làm hôn lễ, cũng đừng trách tao
thật sự trở mặt, mày biết thủ đoạn của tao mà."
Doãn Văn Thận tức giận nói xong, liền cúp điện thoại.
Doãn Văn Trụ nhếch môi cười, lúc này mới đem điện thoại trả về chỗ củ.
Vốn là anh không có ý định làm hôn lễ, nói như vậy chẳng qua là để cho cha anh không nghi ngờ thôi.
Ánh mắt của anh rơi tấm hình trên bàn làm việc, nơi đó có ánh mặt trời của anh và cô.
Khi đó không bun không lo, cho rằng có thể cứ như vậy tới suốt đời, nhưng cha anh đã phá hư tất cả.
Đó là lý do vì sao anh hận ông ta.
Không phải ông ta ghét bỏ Sơ Nhi không có gia thế sao?
Vậy thì bây giờ anh liền lấy người không có gia thế.
Không phải ông ra nói Sơ Nhi không xứng với anh sao?
Vậy bây giờ anh cưới người so với Sơ Nhi còn kém hơn .
Ông ta bất anh vào con đường mà ông ta sắp đặt sẵn, như vậy so với cái xác không hồn có gì khác biệt.
Ngón tay khẽ sờ qua khuôn mặt xinh đẹp trong hình, ánh mắt anh hiện vẻ mất mát.
"Sơ Nhi, em đang ở đâu?"
Anh tìm cô đã nhiều năm, nhưng vẫn không tìm ra.
Mà lúc này đây, Phương Thê cuộn trên ghế salon xem ti vi.
Không đi làm, quả nhiên là rất rãnh rỗi.
Cô dọn dẹp căn nhà của Doãn Văn Trụ một lần, cho đến không còn chuyện gì làm nữa, cô mới ngừng lại.
Có lẽ những năm nay bận rộn đã thành thói quen, nên không thể tiếp tục nhàn rỗi.
Cô nghĩ, hay là cô nên tìm một công việc mới.
Quan hệ giữa cô và Doãn Văn Trụ chỉ là một loại hợp đồng, cô thật không muốn vì vậy mà dựa vào anh.
Mặc dù mỗi tháng anh sẽ cho cô tiền đủ cho cô dùng một nă
Nghĩ tới đây, Phương Thê quyết định lập tức hành
động, vào phòng đổi một bộ quần áo, cầm sơ yếu lý lịch của mình, sau đó
chuẩn bị ra cửa.
Có lẽ trước tiên cô nên đi mua một cái điện thoại, dù sao trong sơ yếu lý lịch, còn có cách thức liên lạc phải điền vào.
Vì vậy Phương Thê đến tiệm bán điện thoại mua cho bản thân một cái, lúc này mới đi về phía công ty giới thiệu việc làm.
Tìm đến nghề nghiệp phù hợp với mình, sau đó bỏ phần đơn xin việc của mình vào.
Sau khi làm xong, nhìn thời gian cũng không sai
biệt lắm, Phương Thê tính trở về, nhưng lúc này, cô mới phát hiện dường
như mình không biết địa chỉ nơi mình ở.
Lúc tới quá vội, cũng quên mình ngồi xe gì tới.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể móc điện thoại di động ra, tính hỏi Doãn Văn Trụ một chút.
Điện thoại di động vang lên một lúc, mới truyền đến tiếng Doãn Văn Trụ không kiên nhẫn, "Ai vậy?"
"Là tôi, Phương Thê."
Hình như anh có chuyện không vui, có phải mình quấy rầy đến anh, nhưng nếu đã gọi, tự nhiên phải hỏi ra địa chỉ mới được.
"Tôi nói rồi, chuyện cá nhân của chúng ta không có liên quan đến nhau, về sau không cần gọi điện thoại cho tôi."
Vừa lúc Doãn Văn Trụ đang thương cảm, nhận được
điện thoại của Phương Thê nghĩ tới nếu Hạ Sơ ở, cái vị trí này làm sao
có thể để người khác thay thế.
Nhất định bọn họ sẽ rất vui vẻ .
Cho nên giọng nói đối với Phương Thê không tốt lành gì.
"Tôi chỉ muốn hỏi về địa chỉ nhà của anh, tôi đi ra ngoài rồi, không biết trở về thế nào."
Phương Thê lời nói lạnh nhạt của anh, nói thẳng mục đích của mình.
Nếu như có thể, cô cũng không muốn gọi điện thoại cho anh.
Doãn Văn Trụ dừng lại, mới lấy một chuỗi địa chỉ ra.
Phương Thê lấy được tin mình muốn thì vội vàng cúp máy, nghĩ rằng dè đặt nữa sẽ chọc tới vị thiếnhà họ Âu này không vui.
Doãn Văn Trụ nhìn điện thoại bị cắt đứt, im lặng.
Người phụ nữ này ——
Bỗng nhiên anh cảm thấy, nếu như có thể, người phụ nữ kia nhất định không muốn nói một câu với anh.
Mặc dù như vậy rất tốt, nhưng tại sao anh cảm thấy mình hình như bị ghét bỏ?
Vì vậy quỷ thần xui khiến, Doãn Văn Trụ bấm số của Phương Thê.
Phương Thê nhìn số hiện trên điện thoại di động, có chút không hiểu, cô nghĩ, hẳn là anh không cẩn thận ấn nút gọi đi.
Bởi vì cô thật sự không nghĩ ra lý do anh gọi điện cho cô.
Nghĩ như thế, Phương Thê cũng không tiếp nhận, ngồi lên xe, chạy thẳng tới mục đích, thuận tiện cũng mua đồ ăn cho bữa cơm tối.
Mà bên kia, mặt của Doãn Văn Trụ đen hơn.
Người phụ nữ này còn dám không nhận điện thoại?
Tôm chiên xù: chắc chắn sẽ hối hận thôi, chỉ tội nghiệp cho PT.
Tính khí nóng thật ra lại lớn như vậy, không phải nói vài câu với cô thôi sao?
Vì vậy Doãn Văn Trụ lại gọi lần nữa.
Phương Thê thấy điện thoại lại vang lên, tính lấy ra nhìn, nhưng đợi cô lấy ra, tiếng chuông đã tắt.
Vừa nhìn, hết pin rồi.
Điện thoại mới mua, pin đúng ít, nhưng cũng không thể ít đến vậy đi.
Phương Thê lẩm bẩm có chút oán hận người bán, cũng không đem cuộc gọi tới để trong lòng.
Cô nghĩ, đây là số mới, căn bản không người nào biết.
Nên cú điện thoại mới vừa rồi chắc là người ta gọi nhầm.
Doãn Văn Trụ buồn bực, người phụ nữ này không nhận điện thoại cũng được, bây giờ lại còn dám tắt điện thoại nữa.
Cô đây là tức giận cho ai xem?
Thì ra chọn cô là cảm thấy cô thức thời, bây giờ nhìn lại giống như không phải vậy?
Chẳng lẽ chuyện trước kia, đều là cô cố ý giả vờ sao?
Bây giờ bắt đầu hiện nguyên hình rồi à? (NH: anh này nằm mơ quá đi, tưởng mình có giá quá)
Anh càng nghĩ càng tức giận, nhìn thời gian cũng không xê xích gì nhiều, cầm điện thoại di động liền đi ra ngoài.
Khi Doãn Văn Trụ về đến nhà, Phương Thê đang nấu cơm, nấu phần cơm cho một người, cũng làm món ăn dành cho một người.
Lúc nhìn đến Doãn Văn Trụ, cô giật mình, "Anh trở về làm chi?"
Vốn là chưa tới lúc tan việc, cô cho là anh về lấy thứ gì đó .
Chỉ là lời này vào tai Doãn Văn Trụ lại là một
chuyện khác, anh bước nhanh đi tới bên người Phương Thê, một tay giữ cằm cô lại, "Đây là nhà tôi, cô nói tôi trở về làm gì?"
Mặc dù Phương Thê cảm thấy anh bình thường xem ra
lười biếng lại vừa nguy hiểm, nhưng cảm giác nguy hiểm lúc này lại vượt
qua hết thảy, ở trong đó loáng thoáng còn lộ ra một loại lạnh đạm, làm
cho người ta không thở nổi.
Nhưng cô thật sự không biết rốt cuộc mình đã chọc gì tới anh.
"Mới có một ngày, cô đã bắt đầu xem mình trở thành bà chủ nơi này rồi sao?"
Doãn Văn Trụ bởi vì tức giận, lời nói ra khỏi miệng có chút chói tai.
"Không phải anh nói là có thể sử dụng phòng bếp sao?"
Phương Thê thật không hiểu được, không phải cô chỉ xuống bếp thôi sao?
Như vậy chính là đem mình là bà chủ nơi này rồi sao?
Đây là cái lý luận gì.
"Không phải vấn đề về phòng bếp."
Nhìn đến đôi mắt vô tội và khó hiểu, Doãn Văn Trụ đột nhiên phát hiện mình không biết nên nói gì nữa.
Vì vậy vòng vo tìm cái đề tài hỏi: "Cô vì sao không nhận điện thoại của tôi?"
"Tôi cho rằng anh bấm nhầm nút. Sợ quấy rầy đến anh, cho nên mới không nhận ."
Phương Thê đàng hoàng trả lời.
"Lần đầu tiên có thể nói là bấm sai nút, như vậy
lần thứ hai thì sao? Cô không chỉ không nhận điện thoại, lại còn tắt
máy, vậy ý tứ của cô là gì?"
Doãn Văn Trụ không muốn tin lời nói của cô.
Phương Thê vô tội hơn, "Lần thứ hai tôi còn không thấy đến tên, điện thoại đã hết pin, còn nghĩ rằng người nào gọi nhầm số."
Trong lúc nói chuyện, còn từ trong túi móc điện thoại di động ra.
"Mới mua điện thoại, không nghĩ tới nhanh như vậy đã hết pin."
Biết chân tướng sự tình, Doãn Văn Trụ có chút dở khóc dở cười, rốt cuộc anh đang giận cái gì, còn đặc biệt chạy về.
Thì ra người nào đó căn bản là vô ý?
"Về sau không cho phép gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi gọi tới nhất định phải lập tức nghe."
Buông Phương Thê ra, Doãn Văn Trụ hung dữ nói. (NH: bó tay anh này, đúng là bá đạo đến không nói lý lẽ)
Gặp được cô, dường như chính mình thay đổi không còn là chính mình nữa.
Có mấy lần, cô dễ dàng dập tắt đi cơn của anh.
Mà có mấy lần, lại bị cô dễ dàng khơi lên tức giận.
Hỉ nộ vô thường, đã nhiều năm chưa xuất hiện, bây giờ anh che dấu rất giỏi.
Chỉ có năm đó đơn thuần nhất, mới có thể cái gì
cũng không để ý, tức giận cũng tốt, vui vẻ cũng tốt, cũng sẽ hoàn toàn
biểu hiện ra ngoài.
"A, biết."
Phương Thê đáp một tiếng, sau đó xoay người tiếp tục nấu ăn.
Cô hiểu được tiến lùi, cũng hiểu được nhẫn nại, cô
sẽ không cùng anh tranh cái gì, cô chỉ cầu xin hợp đồng nhanh kết thúc,
sau đó rời đi.
Nhìn người phụ nữ này một bộ dáng bình tĩnh, Doãn Văn Trụ cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nghĩ đến mình thất thường, anh lại tức giận.
Quay người rồi rời đi.
Anh đi, anh lại rời đi, từ đầu tới đuôi, Phương Thê cũng không có biết rõ rốt cuộc anh đang giận cái gì.
Vì vậy vẫn như trước bình tĩnh xào rau, sau đó ăn cơm.
Doãn Văn Trụ chạy một đoạn, lại đột nhiên chuyển tay lái, vòng vo cái phương hướng, rồi quay trở về.
Đi vào nhà lần nữa, đã nhìn thấy Phương Thê đang chậm rãi ăn cơm, hơn nữa món ăn kia thoạt nhìn rất ngon miệng.
Anh ngồi xuống đối diện với Phương Thê, "Bới cơm cho anh."Phương Thê hơi sửng sốt, muốn nói cô chỉ nấu phần cơm cho một người.
Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là đứng dậy bới một chén cơm cho anh.
Nghĩ tới, anh sẽ không thích ăn những món này.
Nhưng Doãn Văn Trụ rất nhanh ăn xong một chén, lại đem chén đưa tới trước mặt Phương Thê, "Thêm một chén nữa."
Không nghĩ tới cô nấu ăn lại không tệ.
Về sau có lẽ nên suy tính về nhà ăn cơm.
Hương vị gia đình này khiến anh nhớ tới người mẹ đã qua đời nhiều năm.
"Hết rồi, tôi chỉ nấu phần cơm cho một người."
Hơn nữa lúc này anh đã ăn hết phần cơm tối của cô.
"Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn đi."
Doãn Văn Trụ mới vừa tức giận giống như kỳ tích tiêu trừ hết, lại bởi vì cô, mặc dù phương pháp khác nhau.
Phương Thê lắc đầu nói: "Tôi ăn những thứ này đã no rồi."
Cô không muốn cùng Doãn Văn Trụ đi ra ngoài.
Nếu như có thể, cũng không muốn cùng anh giao thiệp quá nhiều.
Nói như vậy, Cô cũng sẽ không dễ dàng lâm vào.
"Vậy cũng tốt."
Doãn Văn Trụ ném ra một câu nói, rời đi lần nữa. vừa rồi làm sao vậy?
Xem ra sau này nên cách xa cô một tý, nếu không, mình sẽ thay đổi không còn là chính mình nữa.
Đó không phải là một hiện tượng tốt.