"Lão gia, ngài cũng là người từng trải, thì làm gì phải thẹn thùng? Chẳng lẽ ngài không muốn bồng cháu?"
Thím Vương vẫn thẳng thắn trước sau như một.
Bồng cháu?
Doãn Văn Trụ nghe vậy, chợt sáng tỏ thông suốt.
Có lẽ với cô ấy sinh một đứa bé không tồi đấy.
Đứa con của hai người.
"Thím Vương, cho nên thím nhớ bồi bổ cô ấy nhiều hơn, biết không?"
"Biết, thiếu phu nhân quả là quá gầy, Thím Vương
tôi nhất định sẽ đem thiếu phu nhân nuôi thành trắng trẻo mập mạp,
thiếnhà họ Âu cũng phải cố gắng, tôi chờ bồng tiểu thiếnhà họ Âu đấy."
Vì vậy ở Phương Thê không biết tình hình gì, số mạng của cô liền bị quyết định như vậy rồi.
Cho tới sau này cô thấy những chén bổ canh của thím Vương liền sợ hãi.
==========
"Lạc Ương, công trình này chú phải xem cẩn thận một chút."
Doãn Văn Trụ ký xong tên, đem một phần tài liệnhà họ Âuo cho người đàn ông trước mắt.
"Vâng, tôi hiểu."
Lạc Ương gật đầu
Đây là trợ lý Doãn Văn Trụ mới đề cử lên, dáng dấp lị ch sự ôn hòa, nhưng xử lý công việc thì đâu ra đó.
Trong một tháng này, phần lớn chuyện của Doãn Văn Trụ, anh đều sắp đặt vào chuyện có con.
Từ trước đến giờ Doãn Văn Trụ lo liệu nguyên tắc
dùng người hợp lý, cho nên ở một lần trong dự án marketing đã phát hiện
tài năng của Lạc Ương, sau liền đề xuất ra.
Lúc đầu, rất nhiều người không phục.
Nhưng sau khi biết năng lực của Lạc Ương, những tiếng phản đối đã tan biến.
Cường độ công việc cao không phải là người nào cũng có thể đảm nhiệm được.
Sau khi Lạc Ương lui ra ngoài, Doãn Văn Trụ nhìn thời gian, đã qua giờ tan sở.
Sau chuyện lần kia, anh đã thẳng thừng cảnh cáo Âu Nhã Nhi.
Cho nên mối quan hệ với nhà họ Âu cũng triệt để tan vỡ.
Cái công trình này, nhà họ Âu cũng có lòng tranh
đoạt, vì phòng ngừa bọn họ âm thầm ra tay, những ngày này anh đều rất
khuya mới trở về.
Chỉ là bên thành phố A kia ngược lại không có động tĩnh gì.
Cũng không còn phái người tới đuổi giết Phương Thê nữa.
Nhưng bình tĩnh đến vậy, ngược lại làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
Chỉ là người phụ nữ của Doãn Văn Trụ anh, tuyệt đối không cho phép bất kỳ a
Nghĩ tới đây, anh muốn trở về nhà thật nhanh.
Rời phòng làm việc, đi ô-tô một đường trở về nhà.
Đến phòng, lại không nhìn thấy cô gái nhỏ bé kia, chỉ có thể đi hỏi Thím Vương, "Thím Vương, Thê Thê đâu?"
"Thiếu phu nhân và lão gia ở trong thư phòng đánh cờ đấy."
Thím Vương hướng thư phòng chép miệng, "Lão gia vốn rất sỉ diện, chỉ là ngài cũng biết, một mình ngài ấy thật ra rất cô đơn.
Cho nên sau khi biết thiếu phu nhân biết chơi cờ, liền cả ngày lôi kéo thiếu phu nhân đánh cờ.
Bây giờ bọn họ ở chung ngày càng hòa hợp.
Thật ra thì trong lòng lão gia thật ra thì đã sớm tiếp nhận Thiếu phu nhân."
Doãn Văn Trụ không nghĩ tới cha anh sẽ tiếp nhận
Phương Thê, anh vẫn cho là ông ấy bởi vì cho anh mặt mũi, nên mới chấp
nhận như vậy.
Chỉ là không ngờ rằng Phương Thê lại có lực hấp dẫn như vậy, ai tới gần cô, sẽ không tự giác bị hấp dẫn.
Chính anh không phải cũng như vậy sao?
Rõ ràng lúc ban đầu nghĩ tới muốn cùng cô giữ một khoảng cách, tuy nhiên nó vẫn là nhịn không được nhích tới gần.
"Thím Vương, thím rất thích Thê Thê?"
Anh thật tò mò đi hỏi Thím Vương.
Mặc dù Thím Vương không phải một người có lợi thế, nhưng đối với người ngoài không niềm nở.
Ban đầu bà ấy đối với Hạ Sơ cũng không niềm nở, nhưng đối với Phương Thê, bà ấy lại cực kỳ niềm nở.
Lần đầu gặp mặt chính là vậy.
"Đúng vậy, thiếu phu nhân là một đứa bé ngoan."
Thím Vương nhìn Doãn Văn Trụ một cái, "Thiếnhà họ Âu phải thật quý trọng."
Bà thích Phương Thê, đương nhiên không có lý do gì.
Có lẽ Phương Thê đã quên, nhưng Thím Vương thì chưa.
Ban đầu ra cửa mua thức ăn, bà bị người khác cướp đồ, là Phương Thê giúp bà.
"Ừ, tôi biết rồi."
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, liền đi tới thư phòng.
Mới vừa đi tới trước cửa thư phòng, bên trong liền
truyền đến tiếng của Phương Thê, "Doãn Văn tiên sinh , không cho phép
ngài chơi xấu như vậy."
"Khụ khụ, về sau gọi tôi là cha đi, con cũng đã kết hôn với Tiểu Trụ lâu rồi."
Giọng nói của Doãn Văn Thận hơi xấu hổ, nhưng cũng mang theo vài phần mong đợi.
Phương Thê trầm mặc thật lâu, mới nhẹ giọng nói: "Cha."
"Ừ, đã gọi là cha rồi, bước này hãy để cho cha."
Doãn Văn Thận cười nói, dường như
Rất nhiều năm, hình như anh cũng chưa từng thấy qua cha anh vui vẻ như vậy rồi.
Cho tới nay, bởi vì chuyện của Hạ Sơ, anh vẫn cùng ông ấy đối nghịch, chọc giận ông.
Hai người bọn họ vừa thấy mặt đã gây gổ.
Thế cho nên anh cũng mau sắp quên khi mình còn bé đã cỡ nào sùng bái ông.
Mặc dù mẹ rất sớm đã qua đời, thế nhưng sao nhiều năm, ông ấy cũng không có tái giá qua.
Ông sợ anh chịu uất ức.
Doãn Văn Trụ dừng lại, cuối cùng vẫn chưa tiến vào, ngược lại xoay người rời đi.
Đến phòng bếp ngồi xuống, "Thím Vương, tôi muốn ăn gì đó."
"Thiếnhà họ Âu muốn ăn gì?"
Những ngày qua, lúc Doãn Văn Trụ trở về đã qua giờ cơm, cho nên bọn họ cũng không chờ anh.
"Thím Vương làm đều ngon."
Doãn Văn Trụ cười nói.
Nhưng mà điều này là lời thật lòng, những thức ăn kia có hương vị của mẹ.
Mẹ của mình đi sớm, cho tới nay đều là Thím Vương chăm sóc anh, cho nên anh xem Thím Vương là người thân.
"Miệng thật ngọt."
Thím Vương cười đi làm thức ăn.
Doãn Văn Trụ lại chợt nhớ tới lúc trướcn ăn Phương Thê làm rất ngon.
Vì thế nghĩ đợi cô, nhất định phải làm cho cô ấy tiếp tục làm cơm cho anh ăn.
Hoặc là bọn họ cùng nhau làm cũng tốt.
Thời gian như vậy, dường như ngẫm lại cảm thấy không tệ.
Mà lúc này đây, Phương Thê và Doãn Văn Thận cũng sắp đánh xong ván cờ.
"Cha thắng, Thê Thê, lần này là cha thắng."
Doãn Văn Thận nói rất vui vẻ, vẻ mặt kích động tựa như đứa trẻ con.
Một người rất cô đơn.
Kể từ khi Doãn Văn Trụ rời đi, cũng rất ít trở lại.
Ông cũng không ưa những người thân của nhà Doãn Văn, cho nên ngay cả một người tri kỷ để nói chuyện cũng không có.
Lúc ban đầu ông không thích Phương Thê là thật.
Nhưng trải qua chuyện lần kia, anh quyết định đánh giá cô lại, không hề mang thành kiến nữa.
Vì vậy liền phát hiện một chút tính cách của Phương Thê.
Không kiêu không nóng, không ti không siểm nịnh, là người rất thực tế.
Cô cũng sẽ không bởi vì ông là Doãn Văn Thận, là cha của Doãn Văn Trụ mà cố ý lấy lòng ông.
Nhưng những chỗ không để ý tới, cô lại cực kỳ chu đáo.
Ví như huyết áp cao của ông, cô sẽ nhờ Thím Vương nấu chút đồ ăn hạ huyết áp cho ông.
Có lúc ông ho khan, cô lại đúng lúc đưa tới ly trà trị ho thanh mát.
Nói không nhiều lắm, nhiều nhất chỉ nở một nụ cười với ông, nhưng lại khiến người khác cảm thấy uất ức.
Quan sát nhiều ngày, thêm trước kia điều tra một chút chuyện.
Ông thừa nhận có lẽ trước kia đã hiểu lầm cô.
Vì vậy thử buông lòng xuống cùng cô ở chung, đến bây giờ lại có chút ỷ lại vào cô.
Có người cùng ông đánh cờ, cũng có người bồi ông làm những chuyện ông muốn làm.
Loại cảm giác này rất tốt, không trách được có rất nhiều người nói con gái thường đau trong lòng.
Xem ra thật sự là như vậy.
Ông không phải là người thế lực, chỉ là thấy qua
quá nhiều người vì con trai ông có tiền mà tiếp cận anh, cho nên đến
cuối cùng từ từ không tin tưởng những người đó nữa.
Lúc đầu ông không phải không thích Hạ Sơ.
Nhưng người đàn bà đó tâm kế quá sâu.
Lúc ban đầu cũng cực lực lấy lòng ông, ông cũng thích qua cô ta.
Nhưng cuối cùng lại khiến ông thất vọng.
Ông không nói cho Doãn Văn Trụ biết, là s đến anh, tình nguyện chính mình tự đi làm kẻ xấu xa kia.
Hơn nữa con trai của mình có lẽ sẽ tin cô ta hơn.
Cho dù ông nói, con ông cũng không tin.
Nhìn Doãn Văn Thận như vậy, Phương Thê lại chỉ là mỉm cười thản nhiên.
Loại cảm giác này, đối Phương Thê mà nói cũng đã lâu.
Đến cha cô chết, bọn họ cũng không có trở lại như lúc ban đầu, tại sao lại không phải là một tiếc nuối của cô.
Lúc ban đầu cô không thích Doãn Văn Thận.
Nhưng nhìn thấy sự cô đơn của Doãn Văn Thận.
Nghĩ tới lúc chính mình cô đơn, cô hơi mềm lòng.
Cho nên đối với ông cũng nhiều mấy phần quan tâm.
Nhưng nay ở chung với nhau, mới biết rằng ông cũng không phải như cô tưởng tượng là loại người lợi thế và xấu xa.
Ngược lại là một người rất được.
Có lúc cũng rất ngây thơ.
Điểm này, Doãn Văn Trụ và ông rất giống nhau.
"Chúng ta đánh lại một ván nhá, Thê Thê."
Ở chung đã lâu, Doãn Văn Thận cũng không bày ra dáng vẻ lên mặt kia, gần như có chút vô lại.
Cảm giác có người thân thật rất tốt.
Phương Thê chưa trả lời, một tiếng khác lại chen
vào : "Cha không xem thử giờ mấy giờ rồi? Cha thật muốn chiếm luôn bà xã con sao?"
Doãn Văn Trụ ăn xong rồi trở lại, liền nghe được lời yêu cầu vô lại của Doãn Văn Thận.
Anh đương nhiên không đồng ý.
Anh còn có chuyện quan trọng khác phải làm.
"Mấy giờ, không phải mới chín giờ sao? Ngủ sớm như vậy."
Doãn Văn Thận cũng không cam chịu yếu thế.
Doãn Văn Trụ bước nhanh tới bên người Phương Thê, kéo cô vào lòng mình.
"Thê Thê còn yếu lắm, đương nhiên chín giờ là phải đi ngủ."
Doãn Văn Trụ đưa cái lý do này ra như là đương nhiên.
"Doãn Văn Trụ."
Phương Thê thấp giọng kháng nghị.
Anh ta căn bản là mở to mắt nói dối.
Cũng không biết người nào không để cô ngủ.
Hơn nữa người khác căn bản là biết đi.
"Cha, cha đã lớn tuổi, cũng nên sớm nghỉ ngơi mới tốt."
Doãn Văn Trụ cười ném ra một câu nói, sau đó kéo Phương Thê rời đi.
Chờ khi về đến phòng bọn họ, Doãn Văn Trụ liền đưa tay vòng qua người Phương Thê, cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên cổ cô.
Mắt Phương Thê thoáng qua một tia giảo hoạt, xoay người, đi cà nhắc hôn lên môi Doãn Văn Trụ .
Đây là lần đầu tiên Phương Thê chủ động hôn Doãn Văn Trụ.
Sau khi anh sửng sốt một chút, lập tức xoay chuyển tình thế từ bị động thành chủ động, tay ôm chặt eo của cô, bắt đầu hôn sâu.
Đợi đến vừa hôn xong, lúc hai người thở hổn hển.
Phương Thê cười từ trong lòng Doãn Văn Trụ chui ra, nghiêng người nằm lên giường, sau đó tắt đèn, còn thuận tiện nói một
tiếng với anh, "Ngủ đi."
Doãn Văn Trụ đứng ở nơi đó, dở khóc dở cười.
Người phụ nữ này căn bản là cố ý.
Chỉ là trêu chọc anh, cũng không đơn giản như vậy liền có thể toàn thân trở ra.
Nhưng đối với sự thay đổi của cô, Doãn Văn Trụ rất vui.
Cô bắt đầu bộc lộ bản tính thật trước anh, dễ dàng
tức giận, cũng sẽ trêu ghẹo người, chẳng qua là như vậy cũng cảm thấy cô đáng yêu hơn.
Mà không phải lúc ban đầu chỉ một vẻ lạnh nhạt.
Doãn Văn Trụ cũng nằm lên giường, từ phía sau vòng chắc Phương Thê.
Ôm cô như vậy, lòng cũng yên tĩnh lại.
Xem như cái gì cũng không làm, thật ra thì như vậy cũng rất hạnh phúc.
Bọn họ quen biết đến bây giờ cũng đã hơn ba tháng rồi, mà kết hôn cũng nhanh sắp hai tháng rồi.
Lúc ban đầu, có lẽ chẳng ai nghĩ tới bọn họ sẽ đi đến một bước này.
Phương Thê chờ động tác kế tiếp của Doãn Văn Trụ,
sau đó liền sử dụng lời nói của anh chặn anh lại, nhưng sau khi anh ôm
cô cũng không làm gì, chẳng qua là lặng yên ôm.
Đây lại là ngoài dự liệu của cô.
Nhưng mà lồng ngực của anh thật ấm áp, ấm áp đến khiến người khác không nhịn được buông ra.
Có lẽ cô thật có thể đi tin, tin giữa bọn họ có thể tiếp tục đi như thế.
Qua một lát, sau lưng lại truyền đến tiếng ngáy nhỏ.
Cô xoay người lại, lúc này mới biết rằng Doãn Văn Trụ thế nhưng đã ngủ thiếp đi.
Những ngày qua anh đều trở về vô cùng muộn, Phương Thê cũng biết anh mệt mỏi.
Chống thân thể lên, cô cứ như vậy nhìn anh.
Anh thật sự rất đẹp mắt.
Cô lại không khỏi vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng lướ
qua gò má anh, từ cái trán đến chóp mũi, đến đôi môi, Cô biết mình đã
bắt đầu quyến luyến.
Tay không ý thức ở trên môi anh chuyển động, cho đến khi bị bắt chặt.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Doãn Văn Trụ tỉnh lại liền một lật người đặt cô dưới người.
"Thê Thê, em thừa dịp lúc anh ngủ trêu cợt anh."
Doãn Văn Trụ vô tội lên án tố cá
"Em không có."
Phương Thê há mồm phản bác.
Nhưng anh không phải ngủ thiếp đi rồi sao?
Làm sao lại nhanh như vậy đã tỉnh lại.
Mới vừa rồi mình đến cùng đã làm cái gì.
Nhìn gương mặt ửng đỏ bác bỏ của cô, Doãn Văn Trụ không khỏi ở trong lòng khẽ động.
Anh cúi đầu ở trên gương mặt cô hôn , nghiêm túc nói: "Thê Thê, chúng mình sinh đứa bé đi."
Cũng có lẽ bọn họ đã có.
Trong khoảng thời gian này anh đã vất vã cần cù cày bừa.
Phương Thê sợ run lên, gương mặt hơi ửng đỏ, nhưng cũng không lên tiếng.
Sinh đứa bé?
Con của bọn họ sao?
Nghĩ như thế, cũng cảm thấy mấy phần hạnh phúc.
"Em không noi anh xem như em chấp nhận nha."
Doãn Văn Trụ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Phương Thê.
=====
"Thím Vương, tôi ra ngoài
Doãn Văn Trụ muốn thức ăn do Phương Thê làm, cho
nên Phương Thê sau khi làm xong tính mang đi cho anh, thuận tiện cho anh một ngạc nhiên.
"Thiếu phu nhân, chờ Lão Vương trở lại hẳn đi."
Thím Vương từ trong phòng bếp đi ra.
Hôm nay Doãn Văn Thận ra ngoài, cho nên Lão Vương cũng đi theo.
Trong nhà có xe, nhưng Phương Thê lại không biết lái.
"Tôi tự đi, được rồi."
Nhiều năm cũng qua như vậy, Phương Thê đương nhiên sẽ không vì đột nhiên được chiều chuộng lại ỷ vào.
Chẳng qua là cảm giác có người quan tâm thật tốt.
Rõ ràng vết thương đã tốt hơn rất nhiều, nhưng bọn
họ vẫn là không yên tâm, luôn không để cô làm cái này, không cho cô làm
cái kia.
"Được rồi, thiếnhà họ Âu thấy cô sẽ rất vui vẻ."
Thím Vương cười trộm nói.
Phương Thê cười ra cửa, trong khoảng thời gian này, cô đã suy nghĩ thông suốt.
Sợ hại rụt rè lại không phải là tính tình của Phương Thê, nếu thích, như vậy phải ra sức thực hiện thôi.
Tổng so về sau hối hận sẽ tốt hơn.
Cô chưa nói với anh, cô thích anh.
Cho nên hôm nay, Cô sẽ nói.
Sai người cùng nhau qua những ngày tháng vui vẻ.
Nghĩ tới lời nói tối qua của anh, trên mặt Phương Thê lại hiện lên nụ cười tươi.
Đứa con của hai người bọn họ sao?
Phương Thê đón taxi đến công ty Doãn Văn Trụ, nhưng đến nửa đường lại kẹt xe.
Phương Thê nhìn giờ, lại nhìn đoàn xe thật dài trước mặt, cô quyết định chính mình đi.
Dù sao cũng không xa, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô đều không có vận động, cũng nên vận động một chút.
Vì vậy trả tiền xuống xe, xách theo đồ đi về phía tập đoàn Doãn văn, trên mặt nụ cười không che giấu được.
Trên đường, người đi lại rất nhiều, vẫn như lúc ban đầu vội vàng mà qua.
Nhưng có lẽ là tâm tình tốt đi.
Bây giờ Phương Thê nhìn những người khác cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
"Nhường một chút —— nhường một chút ——"
Sau lưng truyền đến một giọng nói, loáng thoáng cảm thấy quen thuộc.
Phương Thê vừa lui qua một bên, sau đó đã nhìn thấy một người đàn ông toàn thân màu đen từ bên người cô chạy qua.
Anh chạy mấy bước, lại đột nhiên lui về trước mặt Phương Thê, kéo tay cô bỏ chạy.
Cái tình cảnh này, còn có người này.
Phương Thê chợt nhớ ra rồi.
Lúc ở thành phố C cũng xảy ra chuyện như vậy.
"Bệnh thần kinh, tại sao lại là anh?"
Làm sao anh lại một mực có người đuổi theo, hơn nữa còn từ thành phố C đến thành phố H.
Rốt cuộc anh làm cái gì?
Hơn nữa tại sao anh lại muốn kéo cô cùng nhau chạy, thật sự không giải thích được.
Tư Mị quay đầu lại, hướng Phương Thê cười, "Hi, thì ra cô còn nhớ rõ tôi à."
Cô gái này, thì ra là ở thành phố H.
Không trách được ở thành phố C anh không tìm thấy cô.
Nhưng hôm nay ở chỗ này gặp gỡ cô, cũng xem là ý trời.
"Anh buông tay."
Lúc này cô không có thời gian ở đây dây dưa với anh.
"Không buông."
Tư Mị vẫn như trước đáng đánh đòn.
"Anh có bệnh à?"
Làm sao lại luôn cố tình gây sự?
Cô còn phải đưa cơm cho Doãn Văn Trụ, cuối cùng thì anh muốn lôi cô chạy đến khi nào.
"Bị cô đoán đúng."
Tư Mị lại nở nụ cười rực rỡ
"Tôi có việc, anh buông tay không?"
Phương Thê nói.
"Ơ, hôm nay cô không nhéo tôi, không đá tôi?"
Tư Mị nói có chút nghi ngờ: "Hay là lương tâm cô đã phát hiện, biết làm như vậy là không đúng?"
"Được, lần trước thật xin lỗi, anh có thể buông tay không?"
Phương Thê cũng không muốn cùng anh ở đây cải vã, định nói xin lỗi.
Lần trước, tâm tình cô vốn không được tốt, cho nên mới làm thế.
Hơn nữa vốn chính là anh ta không đúng.
Nhưng cô cũng không muốn so đo.
"Không được."
Tư Mị không chút nghĩ ngợi từ chối.
"Anh cái người này——"
Phương Thê lại muốn mắng chửi người rồi.
Làm sao lại có người vô lại như vậy.
Tùy tùy tiện tiện lôi kéo người xa lạ bỏ chạy.
"Mắng chửi đi, tôi không ngại, có phải còn muốn bấm số 114 bệnh viện kiểm tra bệnh thần kinh không."
Tư Mị vẫn cười nói.
Cái gì, anh ta căn bản là còn ghi hận chuyện lúc trước.
Người này chính là keo kiệt lại khốn nạn.
Chỉ là Phương Thê cũng biết, mình càng nói, đoán chừng anh ta càng mạnh miệng hơn.
Vì vậy định không lên tiếng.
Chạy một đoạn đường như vậy, ngược lại Tư Mị lại dừng lại.
"Tại sao không nói chuyện?"
Vậy thì tuyệt không thú vị.
Phương Thê xoay người rời đi, rồi lại bị Tư Mị kéo tay.
"Ơ, đây là cái gì?"
Phương Thê cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra canh rau đều bị đổ ra.
Cô không khỏi ngẩng đầu trừng Tư Mị, đều do anh, cũng không biết bây giờ món ăn này thành cái dạng gì rồi.
Làm sao cô lại xui đến vậy, gặp anh ta.
"Hình như là thức ăn đi."
Tư Mị đoạt lấy vật trong tay Phương Thê, nhếch miệng cười với cô, "Vừa lúc tôi đói bụng, liền đem đồ của cô giải quyết luôn."
Phương Thê còn chưa kịp mở miệng, anh lấy đồ trên đất ra, liền ăn.
"Anh ——"
Người này khiến người ta dở khóc dở cười.
Anh có biết ở đây là trên đường cái phải không, người qua đường đều nhìn anh.
Hơn nữa anh không phải đang chạy trốn trên đường sao?
Còn rãnh rỗi ở chỗ này ăn cơm?
Mấu chốt nhất chính là, cô đồng ý để cho anh ăn chưa?
Thật sự không giải thích được.
Quên đi, hôm nay muốn cho Doãn Văn Trụ phần ngạc nhiên nhưng đã bị nhỡ rồi, Phương Thê cũng không muốn đi tập đoàn Doãn văn.
Cô xoay người liền muốn rời đi, lại bị Tư Mị kéo tay.
"Thức ăn rất ngon, vậy chuyện lần trước tôi liền tha thứ cô."
"Vậy cám ơn anh a, có thể buông tay tôi ra không?"
Phương Thê cũng lười cùng anh so đo, lúc này chỉ muốn nhanh một chút rời khỏi anh ta.
Cảm giác gặp anh không phải là chuyện tốt.
"Chơi với cô rất vui, chúng ta làm bạn bè đi, tôi tên là Tư Mị."
Tư Mị đi tới trước mặt Phương Thê, cười hì hì nói.
"Bạn bè vẫn là miễn đi."
Cô cũng không muốn cùng anh nhấc lên quan hệ gì.
Nhìn anh ta vẫn bị người đuổi theo, chính xác không có chuyện gì tốt.
"Cô tên là
Tư Mị lại hoàn toàn không để ý tới sự từ chối của cô, tiếp tục hỏi.
"Này, rốt cuộc anh có nghe hiểu tiếng người không?"
Phương Thê cũng tức giận, người này làm sao lại như vậy.
Những chuyện hôm nay chuẩn bị, đều xem như bị anh ta đạp hư rồi, bây giờ còn nói muốn làm bạn.
Bọn họ là người xa lạ có được không?
"Lại tức giận? Đừng nóng giận nha, chính là muốn biết tên của cô mà thôi."
Tư Mị hoàn toàn không biết từ chối vì chuyện gì.
Lúc này, điện thoại của Tư Mị vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, lúc
này mới cười nói với Phương Thê: "Tôi có việc phải đi, lần sau lại tới
tìm cô chơi nha."
Phương Thê thấy anh buông lỏng tay, cũng không quay đầu lại đi rồi.
Lần sau, không bao giờ nữa nghĩ có lần sau đi.
Tư Mị nhìn bóng lưng rời đi của Phương Thê cười
cười, lúc này mới xoay người nói với một đám người mới vừa đuổi kịp phía sau anh đang thở hổn hển: "Trở về thôi. Mấy người càng ngày càng vô
dụng, lần nào cũng không bắt được tôi."
===============
Mà lúc này đây, Doãn Văn Trụ vừa lúc ở bên trong một tiệm Châu Bảo Hành chọn nhẫn.
Anh muốnua một chiếc nhẫn tặng Phương Thê, còn muốn cử hành một hôn lễ với cô.
"Cái này, còn có cái này, đều gói lại đi."
Trong khoảng thời gian ngắn chọn không được tốt lắm, anh dứt khoát đem hai cái đều mua.
Nhân viên bán hàng lễ độ mà đem hai chiếc nhẫn kim
cương gói lại, nói với vẻ mặt tươi cười: "Tiên sinh (cách gọi tôn trọng
đối với người trí thức), trả tiền ở bên này."
Không biết người nào may mắn như vậy, gả cho một người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai?
Nhân viên bán hàng hâm mộ.
Doãn Văn Trụ trả tiền, vui rạo rực đem chiếc nhẫn
đặt vào trong túi, nghĩ tới hôm nay về sớm một chút, cho Phương Thê một
ngạc nhiên.
Anh đã quyết định rồi, chuyện hợp đồng cứ tính như thế.
Anh muốn ở chung với cô thật tốt.
Đi ra khỏi tiệm vàng bạc, lại gặp thoáng qua một cô gái.
Đi vài bước, anh không khỏi quay đầu lại.
Vừa lúc, cô gái kia cũng quay đầu qua.
"Trụ."
Cô dịu dàng kêu, giống nhau lúc trước cười yếu ớt nhẹ nhàng.
Bảy năm không thấy, Doãn Văn Trụ không nghĩ tới lại ở chỗ này thấy cô.
Hình như cô không thay đổi, giống như bảy năm trước.
Vẫn thanh thuần như vậy, dịu dàng như vậy, như một đóa b hợp mới mẻ.
"Sơ Nhi."
Doãn Văn Trụ lầm bầm khẽ gọi.