"Cô ấy thế nào rồi?"
Lúc Doãn Văn Trụ nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện, Phương Thê vẫn còn trong phòng phẫu thuật, Doãn Văn Thận đang
canh giữ ở bên ngoài.
"Còn chưa biết."
Lòng Doãn Văn Thận có chút phức tạp.
Lúc nguy ngập nhất, người con dâu ông chọn lại đẩy ông ra, trong khi đó cô gái ông không thích lại cứu ông một mạng.
Thật ra thì Doãn Văn Thận cũng không hỏng, chẳng qua là có chút tư tưởng dòng dõi thôi.
Còn có chính là trên người Phương Thê có quá nhiều
bóng dáng của Hạ Sơ, cho nên ấn tượng đầu tiên của cô đối với ông đã
không tốt.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Anh nhíu mày hỏi.
Doãn Văn Trụ không nghĩ tới chỉ mấy ngày liền xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa làm sao cô ấy lại cùng một chỗ với cha mình.
Doãn Văn Thận nói tổng thể chuyện đã xảy ra, cũng bao gồm mục đích ông tìm Phương Thê.
Doãn Văn Trụ nghe vậy không n
Anh cũng có chút không rõ, rốt cuộc người nọ là nhằm phía nhà Doãn Văn, hay là nhắm vào Phương Thê.
Ngày đó sau khi rời đi, về chuyện của Phương Thê, anh cũng gác lại rồi.
Bây giờ nghĩ lại, lòng hơi ảo não.
Anh tự nói với mình, dù ra sao, Phương Thê bây giờ
trên danh nghĩa là vợ anh, dù hai người có thế nào, anh vẫn có trách
nhiệm bảo vệ cô.
Anh không thích người khác động đến đồ và người của Doãn Văn Trụ anh.
"Chuyện này con sẽ tra rõ ."
Doãn Văn Trụ xoay người nhìn Doãn Văn Thận, dừng
một chút lại nói: "Còn có, về sau chuyện của con cha đừng quản. Cho dù
con cùng Phương Thê ly hôn, cũng sẽ không cưới Âu Nhã Nhi. Nếu như lại
có lần tiếp theo, con lập tức rời thành phố H này."
Doãn Văn Thận gật đầu một cái, ông cũng không muốn quản.
Thật ra thì tính tình của con mình là ông rõ nhất, nhưng ông làm vậy chỉ vì muốn nó tốt.
Rất nhiều chuyện, nó căn bản không hiểu.
Nếu như Phương Thê thật thật sự không phải là dạng đàn bà kia, thì ông cũng không thể không chấp nhận.
Doãn Văn Trụ đi qua một bên, tựa vào vách tường, lòng phiền não.
Người phụ nữ này —— thật sự không thể làm người khác bớt lo.
Những ngày này, anh đã nghĩ rất nhiều.
Lúc ban đầu là vì cô giống như Hạ Sơ, cho nên cùng cô lên giường, sau đó lại đi tới tình trạng như
Không thể nói yêu, nhưng mình hình như là thích cô.
Nhưng bây giờ chính anh cũng không thể phân rõ rốt cuộc bởi vì cô giống Hạ Sơ mà thích cô, hay chỉ đơn giản là thích.
Nhưng có thể xác định chính là, anh không muốn thấy người khác làm tổn thương cô.
Anh tinh tường nhớ rõ, khi mình biết tin tức này, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ, bọn họ tiếp tục như vậy cũng không tồi.
Thời gian từ từ trôi qua, Doãn Văn Trụ càng phiền não hơn.
Vợ à, em không được phép chết đi.
Còn có rất nhiều nợ, anh còn chưa tính với em đấy.
Anh âm thầm lặng lẽ nói.
Muốn rời khỏi anh?
Không thể nào.
Anh chưa nói rời đi, cô tuyệt đối không thể rời đi, cho dù chết cũng thế.
Doãn Văn Trụ thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện, mình đối Phương Thê cái loại... Siêu cường tham muốn giữ lấy.
Lại qua một đoạn thời gian rất dài, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc tắt.
Bệnh viện này vốn là gia đình Doãn Văn đầu tư, cho nên chuyện bảo vệ Phương Thê rất chu đáo.
Doãn Văn Trụ và Doãn Văn Thận đều nghênh đón.
"Xém một tý là trúng tim rồi, nhưng vô cùng may là không có, cho nên đã không sao, chỉ cần tỉnh lại sẽ không có trở ngại gì."
Bác sĩ mỗ chính trả lời.
"Vậy nếu như không thể tỉnh lại thì sao?"
Doãn Văn Trụ nhíu mày hỏi.
"Nơi bị thương lại không phải đầu, cho nên đến lúc, cô ấy dĩ nhiên sẽ tỉnh lại."
Bác sĩ hiển nhiên không dám cười nhạo Doãn Văn Trụ, có lòng tốt giải thích.
Doãn Văn Thận ngược lại cười nói: "Tiểu trụ, con là quan tâm sẽ bị loạn."
"Con dĩ nhiên biết, liền không thể thuận miệng hỏi một chút sao?"
Doãn Văn Trụ hừ nhẹ, tuyệt đối không thừa nhận mới vừa rồi mình thật sự rất nghiêm túc lo lắng cái vấn đề này.
Chẳng qua anh lại không phải học y, làm sao biết những thứ này?
=======
Lúc Phương Thê tỉnh lại đã là sáng ngày thứ ba, bởi vì mất quá nhiều máu, nên vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Doãn Văn Trụ tựa vào bên giường cô ngủ thiếp đi.
Tóc dài rủ xuống bên mặt anh, nơi cằm có màu xanh râu ria.
Không đúng, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là tại sao anh ở nơi này?
Mắt liền ngó xung quanh, Phương Thê xác định mình đang ở bệnh viện.
Nghĩ tới xảy ra trước khi hôn mê, Phương Thê vẫn
cảm thấy có chút mê mang, nhưng dường như chính mình đã không có việc
gì, chỉ có vết thương còn mơ hồ đau.
Nhắc nhở cô tất cả đều không phải là mộng.
Cô lần nữa đưa ánh mắt trên người Doãn Văn Trụ.
Không phải không thừa nhận, người đàn ông này thật rất đẹp mắt.
Tay Phương Thê vô ý thức với tới anh, nhưng vì đột nhiên cửa bị mở ra mà thu về.
Cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên mang theo đồ vào.
Vừa thấy Phương Thê tỉnh, nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân, rốt cuộc cô tỉnh rồi."
Người phụ nữ này rất nhiệt tình, thật ra khiến Phương Thê có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
Đây cũng là người bên kia.
Thấy Phương Thê có chút nghi ngờ, bà vội vã nói:
"Gọi tôi thím Vương là được rồi, tôi là vợ Ông Vương, thiếu phu nhân
chắc đã gặp qua Ông Vương rồi."
"Ừ."
Phương Thê gật đầu một cái, lại nói: "Gọi tôi Phương Thê là được."
Thiếu phu nhân xưng hô như thế, nghe thế nào cũng không có
Chẳng qua hai vợ chồng này đều là người nhiệt tình, cũng không có đối với cô bất kỳ kinh thường nào.
Thím Vương cũng là người sảng khoái, gật đầu nói: "Vậy ở nơi riêng tôi gọi cô là Phương Thê được không?"
Phương Thê cũng biết nhà người có tiền đều có phép tắt, cho nên không nói thêm gì nữa.
Thím Vương vừa bưng tới chậu rửa mặt cho Phương
Thê, vừa nhỏ giọng nói: "Phương Thê, khi cô chưa tỉnh lại, thiếnhà họ Âu rất lo lắng. Bác sĩ nói rất nhanh cô sẽ tỉnh, thiếnhà họ Âu một mực ở
bên cạnh chờ cô tỉnh. Nhưng một ngày rồi cô cũng chưa tỉnh, thiếnhà họ
Âu chạy đi chất vấn bác sĩ, không phải ông nói là không bị thương đến
đầu sẽ không hôn mê bất tỉnh sao? Khiến bác sĩ người ta dở khóc dở cười. Sau đó bác sĩ thật vất vả giải thích rõ , thiếnhà họ Âu mới giận đùng
đùng trở lại. Thiếnhà họ Âu nhất định rất thích cô, một mực chăm sóc cô, đều không trở về nhà."
Nghe vậy, Phương Thê hơi giật mình.
Cô không nghĩ tới Doãn Văn Trụ thế nhưng đều ở cùng cô.
Thích không?
Có khả năng sao?
Phương Thê cảm thấy thật phức tạp.
"Còn có a, bác sĩ muốn kiểm tra vết thương cho cô, thiếnhà họ Âu đều không cho, lại tự mình đi kiểm tra cho cô."
Thím Vương còn đang nói, cô cũng không tâm tư lo lắng cái vấn đề này.
Nghe Thím Vương nói chuyện Doãn Văn Trụ, cô nhịn không được
Thì ra anh cũng có lúc ngây thơ như vậy.
Mà lúc này đây, Doãn Văn Trụ mới tỉnh lại, nghe
Thím Vương nói đến chuyện của mình, nhìn người phụ nữ kia còn cười vui
vẻ đến vậy, sắc mặt giả vờ trầm xuống hừ nói: "Cười đã chưa? Vợ."
"Không có, em chỉ là cảm thấy anh thật đáng yêu."
Phương Thê còn chưa kịp phản ứng, chẳng qua là thuận miệng đáp.
Đợi đến Doãn Văn Trụ lấn đến gần cô hơn, cô mới hồi hồn lại, phát hiện anh đã tỉnh lại.
Vì vậy nói có chút xấu hổ: "Anh đã tỉnh à?"
"Em cũng cười ra tiếng rồi, anh có thể không tỉnh sao?"
Người đàn bà này, lại còn dám cười anh?
Cũng không thể nghĩ anh đây là vì người nào?
"Em chỉ cảm thấy ——"
Phương Thê cẩn thận từng li từng tí nhìn anh một cái.
Tức giận sao?
Sẽ không hẹp hòi như vậy đi.
Chẳng qua cô thật đúng là không hiểu anh, có đôi
khi chẳng biết tại sao lại tức giận, có đôi khi đột nhiên lại chạy về
đối với cô rất tốt.
"Nhìn gì vậy, anh là người hẹp hòi như vậy sao?"
Doãn Văn Trụ nói giọng
Mặt đều đen rồi, còn không gọi là tức giận?
Phương Thê quyết định không nói lời nào thì tốt hơn.
"Thiếnhà họ Âu, thiếu phu nhân vừa tỉnh, thiếnhà họ Âu làm vậy sẽ đè lên vết thương của thiếu phu nhân ."
Thím Vương ở một bên nhắc nhở.
Lúc này Phương Thê mới phát hiện, người nào đó cũng sắp nhanh đè lên người cô.
"Đau?"
Doãn Văn Trụ chống thân thể lên, nhìn Phương Thê hỏi.
Mỗi lần gần anh như vậy, Phương Thê cảm thấy có cổ cảm giác bị áp bách.
Thật ra thì anh cũng không có đè lên cô, chẳng qua
là nhìn có vẻ gần thôi, nhưng anh nếu hỏi thế rồi, Phương Thê liền thuận nước đẩy thuyền gật đầu.
Doãn Văn Trụ ngồi lại chỗ cũ, nhìn về phía Thím Vương, "Thím Vương, về sau không được nói chuyện riêng của tôi."
"Thiếnhà họ Âu, tôi đây là muốn cho thiếu phu nhân
biết thiếnhà họ Âu lo lắng thiếu phu nhân, lại nói đây cũng được xem là
chuyện riêng sao."
Thím Vương cười híp mắt trả lời, lại hỏi: "Thiếnhà họ Âu, tôi đem bữa sáng tới, thiếnhà họ Âu ở lại cùng thiếu phu nhân ăn sao?"
Phương Thê nhìn ra được, thái độ của Doãn Văn Trụ
đối với Thím Vương không phải là thái độ của chủ nhân đối với người giúp việc, ngược lại hơn vài phần thân thiết.
Doãn Văn Trụ đáp một tiếng sau liền đứng dậy vào phòng tắm.
Chờ anh lúc đi ra, lại khôi phục Doãn Văn Trụ trong ngày thường lười biếng mê người, chẳng qua là lúc này còn mang theo vài phần mệt mỏi.
Phương Thê đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Anh vốn là như vậy, đột nhiên đối với cô tốt, khiến cô không kịp đề phòng.
Chuyện ở thành phố C như vậy, lần này lại như thế.
Thì ra khi tỉnh lại có một người lo lắng là cảm giác như vậy.
Rất nhiều năm, lúc bị bệnh đều chỉ có một mình, không ai chăm sóc, cũng không nói một câu hỏi han ân cần.
Mặc dù anh nói chuyện còn hung dữ, nhưngm việc lại rất dịu dàng, rất là tỉ mỉ.
Thím Vương bày bữa sáng cho hai người xong, liền muốn đi đỡ Phương Thê.
Doãn Văn Trụ lại mau hơn bà một bước, đưa tay nhẹ nhàng đỡ Phương Thê dậy, dứt khoát để cô tựa vào ngực anh.
Thím Vương nhìn bọn họ một cái cười, điều này làm cho Phương Thê cảm thấy xấu hổ.
Anh ấy làm gì vậy?
Rõ ràng giường có thể dao động lên xuống, cũng có gối có thể dựa vào.
Nghiêng đầu nhìn anh một cái, rồi lại bị Doãn Văn Trụ trừng mắt, "Nhìn cái gì vậy, húp cháo."
Về chuyện thành phố C, anh còn chưa hết giận đ
Nhiều ngày không về, người phụ nữ này cũng không biết gọi lấy một cuộc .
Phương Thê cảm thấy Doãn Văn Trụ ngày càng bá đạo,
nhưng bá đạo như vậy lại làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào, vì vậy cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo .
Bây giờ, cô vẫn nên nghe lời anh thì tốt hơn.
Chờ Phương Thê ăn xong, Doãn Văn Trụ lại để cô nằm xuống, lúc này mới tự ăn một ít đồ.
Bọn họ sau khi ăn xong, Thím Vương liền thu dọn đồ rời đi.
Trước khi đi, còn cười híp mắt nói với Doãn Văn Trụ: "Thiếu phu nhân bị thương, kiềm chế chút."
Cái gì gọi là kiềm chế chút?
Doãn Văn Trụ trợn mắt nhìn Thím Vương một cái, "Bà cho rằng tôi là sắc lang sao?"
Vốn Phương Thê không nghe rõ lời Thím Vương, lại nghe Doãn Văn Trụ thế, mới hiểu ra, rồi lại cảm thấy gương mặt có chút nóng.
"Bình thường, lúc đối mặt với người mình thích sẽ không kìm lòng nổi chứ sao."
Thím Vương vỗ tay Doãn Văn Trụ nói, lại nháy mắt mấy cái với Phương Thê mới rời đi.
Phương Thê mới biết Thím Vương nói chuyện lại dũng mãnh đến vậy.
Đợi Thím Vương rời đi, Doãn Văn Trụ mới trở lại bên giường, thái độ vẫn không thay đổi, cũng thúi như vậy.
Nếu không phải biết anh ở mép giường cô lâu vậy, cô sẽ cho rằng anh tới để đòi nợ
Suy nghĩ một chút, Phương Thê cảm thấy bây giờ vẫn
không nên chọc anh thì tốt hơn, cho nên liền nhắm hai mắt lại, tính nghỉ ngơi một tý.
Doãn Văn Trụ vẫn chờ Phương Thê mở miệng, lại không nghĩ rằng người đàn bà này lại nhắm mắt ngủ, không nhìn thẳng anh.
Cảm giác như thế thật không dễ chịu tý nào.
Vì vậy đến gần, cúi đầu, môi trực tiếp dừng trên môi cô, cho cô biết sự tồn tại của mình.
Vốn chỉ có mục đích như thế, nhưng sau khi chạm môi cô, anh liền muốn nhiều hơn.
Nhưng anh nhớ đến vết thương của cô, anh vẫn là không đi sâu vào, chẳng qua là chống thân thể nhìn cô.
Phương Thê đột nhiên bị hôn, giờ phút này còn có
chút ngỡ ngàng, không tự chủ được lên tiếng nói: "Anh không phải nói là
anh không phải sắc lang sao?"
Nhìn vẻ mặt Phương Thê có chút vô tội, Doãn Văn Trụ lại nở nụ cười, lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
"Thím Vương nói qua, cái này gọi là không kìm lòng nổi."
Đợi đến phục hồi tinh thần lại, Phương Thê lúc này mới biết mình đang nói cái gì.
Nhưng nhìn đến Doãn Văn Trụ cười, vậy có nghĩa là anh không còn tức giận nữa.
"Thê Thê."
Lúc Phương Thê đang cẩn thận từng li từng tí nhìn lén anh, lại nghe thấy Doãn Văn Trụ nhẹ giọng kêu cô.
Tiếng nói anh khàn khàn trong mang theo vài phần lười biếng, cực kỳ"Ừ?"
Phương Thê cảm thấy mình có phần không bình tĩnh.
Tư thế như vậy, thấy thế nào cũng rất mập mờ.
Nhưng bây giờ cô không có cách nào chống lại, thân thể không có hơi sức, vết thương vẫn còn âm ỷ đau.
"Chúng ta về sau hãy hòa thuận ở chung đi."
Doãn Văn Trụ chăm chú Phương Thê, nghiêm túc nói.
Anh sẽ đau lòng cô, cũng sẽ bị cô làm ảnh hưởng,
mặc dù lúc này không cách nào hiểu đây rốt cuộc là loại tình cảm nào,
nhưng nếu như hòa thuận ở chung, anh sẽ biết rõ.
Rốt cuộc là thật sự thích cô, hay chỉ vì Hạ Sơ.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, anh mới biết thời gian nhớ đến Hạ Sơ dường như ít đi.
Có đôi khi ngược lại ở rối rắm chuyện của cô.
Phương Thê không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
Trước khi bị thương, cô đã quyết định muốn rời khỏi anh.
"Được không?"
Doãn Văn Trụ thấy cô không nói gì, cúi đầu lại hỏi.
iọng nói càng tản ra lười biếng, mang theo vô tận hấp dẫn.
Phương Thê vô ý thức liền gật đầu một cái.
Đợi đến lúc kịp phản ứng, cũng đã chậm.
Mình dễ dàng như vậy liền bị anh đầu độc rồi.
Người đàn ông này thật sự là yêu nghiệt, làm cho người ta không tự chủ liền trầm luân vào.
Đối mặt người như vậy, nên cách xa.
Nhưng lúc này chính mình không thể làm gì.
Thôi, chờ vết thương lành lại rồi nói.
Đợi đến vết thương lành, vẫn là rời đi, nếu không không biết về sau sẽ ra sao.
Lời của anh rất hấp dẫn, nhưng cô lại không chịu nổi.
Hòa thuận ở chung?
Như vậy sống chung bao lâu?
Như vậy thời hạn hợp đồng lại bao lâu?
Cô không chơi nổi, cô sợ mình rơi vào, cho nên cách tốt nhất vẫn là cách xa.
Cô không có quên anh có người thích.
Cô cũng không quên Doãn Văn Thận đã nói.
"Ngoan."
Doãn Văn Trụ dĩ nhiên không biết Phương Thê đang
đăm chiêu suy nghĩ, thấy sau khi cô gật đầu, liền nở nụ cười, lại cúi
đầu hôn lên trán cô, lúc này mới đứng
=====
Thời gian tiếp theo, Doãn Văn Trụ đi công ty, nhưng mỗi ngày anh sẽ tới bệnh viện qua đêm.
Phương Thê nói qua mấy lần muốn anh trở về ngủ, nhưng kết quả mỗi lần đều là bị anh hôn không thở nổi.
Cho nên cô cũng không dám có ý kiến gì khác nữa, chỉ có thể nhận sự chăm sóc của anh.
Thật sự mà nói, Doãn Văn Trụ không biết chăm sóc
người, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, Phương Thê cũng không còn
cách nào nói anh không tốt.
Vì vậy cũng chỉ có thể học thói quen.
Nhưng anh có lẽ có hỏi người khác đi, có một số
việc, lần đầu tiên sai lầm rồi, lần thứ hai làm tiếp sẽ so với lần đầu
tiên tốt hơn rất nhiều.
Nhìn ra được, anh rất dụng tâm.
Anh là thật sự dụng tâm đang cùng ở chung tốt với cô.
Ngay cả chuyện nên làm của một người chồng.
Cuộc sống như thế, mang theo một chút ấm áp, cũng mang theo một ít lo lắng.
Phương Thê nhìn xuống điện thoại di động, bây giờ đã là sáu giờ rồi, Doãn Văn Trụ luôn luôn tới đúng lúc lại chưa tới.
Mà cô cũng phát hiện chính mình đã nhìn ra cửa sổ rất nhiều lần.
Chẳng lẽ mấy ngày nay, cô đã thành thói quen với sự tồn tại của anh sao?
T càng làm cho cô cảm thấy sợ.
Cố ý nhắc nhở mình không đi để ý, tuy nhiên nó vẫn nhịn không được.
Có phải mình quá thiếu hụt ấm áp không?
Ở Phương Thê nhìn quanh mấy lần, lúc sáu giờ rưỡi, Doãn Văn Trụ tới, trong tay còn mang theo chút tư liệu.
Anh buông tư liệu xuống, tới trước giường, hôn lên trán Phương Thê, "Hôm nay có chút việc đã tới trễ, nhớ anh không?"
Trong tươi cười có mấy phần mê người, mấy phần lười nhác, còn mang theo vài phần giảo hoạt.
"Không nhớ."
Phương Thê thấy được sự giảo hoạt trong mắt anh, lại nghĩ đến mới vừa rồi lòng của mình, nên không có nói lời ngon ngọt.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay anh dung túng, Phương Thê cảm giác tính tình bản thân lớn hơn.
Cũng có lẽ chẳng qua là đem bản tính lộ ra thôi, không hề tỏ vẻ bình tĩnh nữa.
Nhưng đây là một hiện tượng tốt sao?
"Thật không nhớ?"
Doãn Văn Trụ lại gần hơn, chóp mũi chĩa vào chóp mũi của cô, mang theo ý uy hiếp.
Phương Thê đã đoán được tiếp theo anh muốn làm gì.
Chẳng qua là dù cô theo ý anh, anh vẫn sẽ làm.
Một khi đã như vậy, Cô cũng không muốn nói.
"Không nhớ sẽ không thưởng cho em."
Doãn Văn Trụ cười một tiếng, cũng là đứng dậy rời cô.
"Anh ——"
Anh nói giống như cô rất chờ mong nụ hôn của anh vậy.
"Thế nào? Không thưởng cho em, tức giận sao?"
Doãn Văn Trụ cố tình hiểu lầm ý cô, tựa một bên, lười biếng cười.
Phương Thê cảm giác mình thật sự thua anh.
Xem như nói gì đều là anh đúng, như vậy cô đơn giản không nói nữa.
Doãn Văn Trụ cúi đầu rất nhanh hôn lên môi cô, "Được rồi, đừng nóng giận, đây không phải là cho em sao?"
Anh thích trêu chọc cô, cũng thích xem cô tức giận mang theo vài phần nuông chiều.
Anh cảm thấy ở chung như vậy rất tốt.
Bây giờ cô đáng yêu hơn, cũng có nhiều tức giận.
"Doãn Văn Trụ."
Phương Thê trừng mắt nhìn anh, có chút cắn răng nghiến lợi kêu lên.
Lúc này cô mới biết anh không chỉ có ngây thơ, mà còn rất vô lại.
Doãn Văn Trụ cũng không chọc cô nữa, đem cô chọc thành xù lông thì sẽ không hay.
Vì vậy đúng lúc rời đi, đi lấy về tư liệu mình mang tới
Lúc anh làm việc rất nghiêm túc.
Thật ra thì Phương Thê cũng không còn tức giận, đến nỗi cô cảm thấy được mình có chút thích đấu võ mồm như vậy.
Dường như khoảng cách của hai người lại chợt gần hơn rất nhiều.
Không hề giống người xa lạ nữa.
Nghiêng đầu nhìn anh một cái, không tự chủ hơi ngẩn người.
Người này, cho dù một bên mặt đều thấy đẹp.
Không trách được có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như thế.
Mấy ngày nay ở bệnh viện, cũng không biết có bao nhiêu nữ y tá tới bên này lén nhìn.
Sau anh tức giận, người ta mới không dám tới nữa.
"Thê Thê, em nhìn anh như vậy, anh sẽ không thể tập trung làm việc."
Doãn Văn Trụ nghiêng đầu, trêu ghẹo nói.
Phương Thê lúc này mới biết tầm mắt của mình vẫn
chưa rời đi, nên hơi xấu hổ, gương mặt cũng nóng lên, đầu vội vàng quay
đi chỗ khác.
Nhưng bộ dạng này của cô thật sự hấp dẫn đến Doãn Văn Trụ.
Anh ở trên ghế đứng dậy, một bước đã đến bên giường.
Đầu hơi cúi, môi liền đặt trên môi cô.
Anh phát hiện mình thích cảm giác hôn cô.
"Khụ kh——"
Cửa truyền đến tiếng ho khan.
Lúc này Doãn Văn Trụ mới rời Phương Thê, quay đầu nhìn lại, hôm nay tới trừ Thím Vương còn có cha anh.
Như vậy cũng làm anh hơi bất ngờ.
"Thiếnhà họ Âu, không nên quá nóng lòng rồi."
Thím Vương lại trêu ghẹo nói.
Doãn Văn Trụ cười cười với Thím Vương, lại quay đầu hỏi: "Cha, sao cha lại tới đây?"
Doãn Văn Thận liếc nhìn Phương Thê trên giường, ho nhẹ một tiếng, "Thế nào? Cha mày không thể tới sao?"
"Lão gia là tới xem thiếu phu nhân."
Thím Vương vừa lấy đồ gì đó ra, vừa nói.
Doãn Văn Thận lườm bà một cái, miệng mồm của Thím Vương này quá nhanh rồi.
Nghe Thím Vương nói như vậy, Phương Thê đang ở một
bên xấu hổ bởi vì mới vừa rồi bị bắt gặp hôn môi với Doãn Văn Trụ cũng
ngẩng đầu lên nhìn ông.
Cái người này luôn luôn xem thường mình sẽ đến thăm cô?
Doãn Văn Thận bị ba người nhìn đến có chút xấu hổ, mặt trầm xuống nói: "Rất kỳ lạ sao?"
"Cám ơn."
Phương Thê trước hết hồi hồn lại
"Có gì tốt để tạ."
Doãn Văn Thận vẫn còn hơi khó chịu.
Chính mình cũng suy nghĩ rất lâu mới quyết định .
Cho dù ra sao, anh vẫn nên tới một chuyến.
"Tiểu trụ, bao lâu nữa con dọn về nhà ở?"
Ông chỉ có một đứa con trai, một người ở trong một ngôi nhà lớn thật rất cô tịch.
"Con muốn chăm sóc Thê Thê."
Doãn Văn Trụ không chút suy nghĩ liền nói.
Bắt đầu từ chuyện của Hạ Sơ, mình giống như thật sự cùng cha lạnh nhạt không ít rồi.
"Cha là chỉ sau khi Phương Thê xuất viện, dĩ nhiên con bé cũng cùng trở về luôn."
Ông không muốn cùng Doãn Văn Trụ cãi nhau gây mâu
thuẫn nữa, chỉ muốn người một nhà vui vui vẻ vẻ, hơn nữa con bé này cũng không phải như ông nghĩ hư như vậy.
Nếu như con trai mình thật sự thích con bé, như vậy cũng theo nó vậy.
Trải qua những chuyện trước kia, ông cũng đã suy nghĩ thông suốt.
Phương Thê không nghĩ tới Doãn Văn Thận sẽ nói chuyện này, có hơi kinh ngạc.
Doãn Văn Trụ cũng không nghĩ tới, liếc nhìn Phương Thê nằm trên giường, lại nhìn Doãn Văn Thận, "Chờ Thê Thê khỏe rồi hãy nói."
Đ với cha anh, anh vẫn còn chút ngăn cách.
Ông đã hủy mối tình đầu của anh.
Hơn nữa chuyện giữa anh và Phương Thê——
"Vậy cũng tốt."
Doãn Văn Thận không nói gì nữa.
Không khí có vài phần xấu hổ.
"Được rồi, tới dùng cơm thôi."
Thím Vương bày xong đồ ăn, đúng lúc mở miệng.
Vì vậy Doãn Văn Trụ như thường ngày bưng phần của Phương Thê, ngồi ở bên cạnh cô, múc một muỗng liền đưa lên miệng cô.
Tuy rằng lúc ban đầu bởi vì miệng vết thương đau, liền cho phép anh giúp.
Nhưng bây giờ cũng đã hơn mười ngày rồi, vết thương đã tốt nhiều, hơn nữa còn có cha anh trước mặt, làm sao cô có thể thản
nhiên như vậy.
"Để em tự ăn."
Phương Thê đưa tay, muốn từ trên tay Doãn Văn Trụ nhận lấy chén của cô.
"Em bị thương."
Doãn Văn Trụ không chịu.
"Em lại không phải bị thương ở tay."
Phương Thê hơi ảo não, làm sao anh lại có thể bá đạo như vậy.
Trước kia lúc không có người cô sẽ theo anh, nhưng bây giờ cứ như vậy sẽ rất kỳ quá
"Há mồm."
Doãn Văn Trụ bá đạo nói.
Doãn Văn Thận ở một bên không nghĩ tới Doãn Văn Trụ còn có một mặt như vậy.
Xem ra cô gái này cũng ảnh hưởng rất nhiều tới anh.
Ông lại thấy Phương Thê vừa thẹn vừa giận, cười cười nói: "Cứ theo Tiểu Trụ đi."
Doãn Văn Thận đã nói như vậy, Phương Thê lại không thể từ chối nữa, chỉ là hơi ảo não.
Anh cũng phải xem tình huống một chút chứ?
Khiến cô cho rằng bây giờ mình là bệnh nhân bị thương ở tay.
Hơn nữa mỗi lần anh cũng nhét rất nhiều vào, ăn cũng quá phí sức.
"Em no rồi."
Ăn một lúc, Phương Thê đã cảm thấy no rồi.
Chẳng qua là cô mới ăn một nửa chén cơm.
Doãn Văn Trụ lại không thuận theo, tiếp tục múc một muỗng đưa đến bên miệng của cô, "Ăn nhiều một chút, em quá gầy."
"Em ăn không vô."
Thật sự cô ăn không vô, trước kia cũng ăn thế này, huống chi bây giờ bị thương, khẩu vị lại kém không ít.
"Ăn”
Nhưng người nào đó lại bá đạo trước sau như một.
Nếu như chỉ có hai người ở chỗ này, Phương Thê nhất định sẽ nổi giận.
Lúc này anh đang nuôi heo sao?
Càng mập càng tốt.
"Thiếu phu nhân, cô hơi gầy, chờ lần sau về nhà, tôi sẽ nấu canh bồi bổ cho cô."
Thím Vương nhìn nhìn Phương Thê, cũng hùa theo Doãn Văn Trụ nói.
Doãn Văn Trụ đắc ý hơn, "Em xem, Thím Vương cũng nói như vậy, ngoan, mau ăn đi."
Ngoan, ngoan cái đầu anh.
Xem cô như đứa bé sao?
Phương Thê trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ, há mồm ăn tiếp.
Nhìn vẻ mặt Phương Thê, Doãn Văn Trụ lại cảm thấy rất vui vẻ.
"Lúc này mới ngoan."
Anh còn cố ý sờ sờ đầu Phương Thê.
Đợi đến ăn hết chén cơm, Phương Thê cảm thấy mình sắp bị sình bụng đến chết rồi.
Nhưng Doãn Văn Trụ lại rất vừa lòng, hôn cô một cái rồi xoay người tự mình đi ăn cơm, căn bản không quan tâm đến những
người khác còn đang ở đây.
Chờ Doãn Văn Trụ ăn cơm xong.
Doãn Văn Thận lại ngồi một lúc, thì cùng Thím Vương rời khỏi rồi.
Lúc rời đi, ông nói một câu với Phương Thê nghỉ ngơi thật tốt.
Tuy rằng không phải lời gì đặc biệt, nhưng Phương Thê biết, điều này có nghĩa là ông có cái nhìn mới về cô.
Đến khi phòng bệnh chỉ còn hai người Doãn Văn Trụ và Phương Thê, Phương Thê nằm một bên, quyết định không để ý tới Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Trụ cũng không trêu chọc cô nữa, tiếp tục làm việc.
Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại, Phương Thê cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ là lúc đang trong mộng, giống như thân thể của mình bị thứ gì treo lên.
Lúc bừng tỉnh dậy, mới biết mình thật sự không còn trên giường, mà là đang trong ngực Doãn Văn Trụ.
"Anh làm gì đấy?"
Doãn Văn Trụ cười cười nói: "Không phải em nói là
mấy ngày nay không tắm thật khó chịu sao? Mới vừa rồi anh đã hỏi qua bác sĩ, chỉ cần cẩn thận không cho vết thương dính nước là được, những nơi
khác có thể tắm một cái. Cho nên anh dẫn em đi tắm."
"Em có thể tự tắm."
Để cho anh tắm, Cô tuyệt đối không tiếp nhận.
"Em cảm thấy tự mình em tắm có thể bảo đảm không để cho vết thương dính nước sao?"
Doãn Văn Trụ liếc nhìn Phương Thê một cái.
"Vậy em không tắm”
Cô biết mình không thể, mấy ngày nay cho dù tốt hơn, nhưng thân thể vẫn còn không có sức.
Có lẽ là bởi vì ban đầu mất quá nhiều máu.
"Thê Thê thật bẩn nha."
Doãn Văn Trụ cười nói một câu, cũng không có để Phương Thê xuống, lại đi thẳng tới phòng tắm.
"Doãn Văn Trụ, anh buông em xuống."
Phương Thê đánh lên lồng ngực Doãn Văn Trụ.
"Thẹn thùng cái gì, trên người em còn có nơi nào anh chưa xem qua đâu?"
Doãn Văn Trụ trêu ghẹo nói, hơn nữa anh cũng sẽ không đối với cô làm gì.
Tuy rằng anh rất muốn làm, nhưng cũng biết lúc này không thể làm.
"Mặc kệ, em chính là ——"
Phương Thê muốn nói tiếp lại bị Doãn Văn Trụ hôn lên.
Đến cuối cùng, cô bị anh hôn càng không còn hơi sức, mà anh cũng ra tay giúp cô tắm rửa.
Hơn nữa khi tắm còn ác ý trêu đùa cô, để cho cả người cô cũng rất khổ sở.
Anh còn có thể nói, một mình anh khó chịu quá không công bằng, cho nên cũng làm cho cô cũng cảm nhận nhu cầu không được giải.
Chờ trở lại trên giường, Phương Thê đắp chăn lên cũng không lại để ý đến anh nữa.
Người này thật là càng ngày càng vô sỉ, nhưng tại sao cô lại không t
Cho nên mấy phần là tức anh, còn mấy phần là giận chính mình.
Doãn Văn Trụ nhìn trên giường người phụ nữ đang núp ở trong chăn, đường cong khóe miệng sâu hơn.