Khi Phương Thê quay về công ty với bộ quần áo
bảo thủ, những người trong công ty khi nhìn thấy cô thì xúm lại chỉ trỏ, không biết bàn về vấn đề gì.
Thật ra Phương Thê xem như sốngthanh thản, không bởi vì người khác nói gì mà thay đổi bản thân.
Cho nên cô cũng không để ý đến.
Họ muốn nói, cứ để họ nói thôi.
Đến chỗ ngồi của mình, buông túi xuống, bắt đầu công việc.
Lý Nguyệt còn chưa đến, hình như Tần Tiêu Nhiên cũng như vậy.
Mới vừa nghĩ vậy, vài bóng dáng quen thuộc từ thang máy bước ra, đi về phía cô.
"Thư ký Phương, theo tôi vào đây." Tần Tiêu Nhiên đi tới gần nơi cô ném ra một câu.
Phương Thê nhanh chóng đứng lên, đi theoTần Tiêu Nhiên dựa vào ghế, nhìn người phía trước : "Chuyện giải quyết tốt chứ?"
Mấy ngày, không có cô, mới biết rằng cô quan trọng bao nhiêu.
Chỉ có cô là người hiểu anh nhất, biết lúc nào anh muốn gì, sắp xếp lịch trình thì ổn thỏa hợp lý.
Hôm nay thấy cô trở lại như mọi khi, tim anh dường như cũng bình tĩnh hơn.
"Vâng, giải quyết tốt ạ."
Phương Thê cúi đầu đáp một tiếng.
Tần Tiêu Nhiên mở miệng muốn hỏi về những tin đồn kia, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi tới.
Chỉ nói một tiếng, "Vậy thì ra ngoài đi, sắp xếp lại lịch công tác của tôi cho hợp lý."
"Đã hiểu thưa Tần tổng."
Phương Thê trả lời một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Về tới chỗ ngồi của mình, lập tức bắt đầu chỉnh sửa những công việc còn sót lại của những ngày cô không đi làm.
Không biết Lý Nguyệt sắp xếp lịch công tác ra làm
sao, không chỉ lộn xộn, mà còn không phù hợp với thời gian làm việc và
nghỉ ngơi của Tần Tiêu Nhiên.
Cô chỉ biết thở dài rồi cố gắng sắp xếp lại cho hợp lý.
Trong lúc đó, Lý Nguyệt cũng tới, chẳng qua không để ý đến cô nữa.
Phương Thê rất vội, cũng không để ý tới cô ta, hai người ngó lơ nhau cũng rất nhiều lần
Bây giờ cô chỉ muốn xem hết những công việc cần làm.
Hai ngày trước đi một chuyến tới nơi bí mật của thời niên thiếu, sau đó liền trở về thành phố H, tiếp đó ở nhà ngủ cả một ngày .
Chẳng qua cuộc sống vẫn phải tiếp tục, sau khi trở về, cô vẫn trở lại là Phương Thê ngày thường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc này đã đến giờ cơm trưa.
Tần Tiêu Nhiên đã sớm rời đi, chắc là hẹn với cô bạn gái nào đó.
Cô sắp xếp lại bàn làm việc, rồi đi tới căntin dành cho nhân viên.
Lúc ăn cơm, giống như buổi sáng, những người đó nhìn thấy cô cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, còn mang theo vài phần khinh miệt.
Sau khi dùng cơm xong, cô đi vào phòng WC.
Mặc dù không để ý, nhưng bị những người chỉ tới chỉ lui, cô cũng không thoải mái.
Mà WC, chính là nơi mà phụ nữ tám chuyện.
Rất nhanh sau đó, có một đám người đi vào, tiếng nói chuyện cũng theo đó truyền đến.
"Bà thấy cái thư ký Phương đó chưa? Hôm nay làm sao lại không mặc đồ hiệu nữa, chẳng lẽ là bị người ta đá rồi?"
"Chắc ông già kia cảm thấy cô ta không còn thú vị, nên không nuôi cô ta nữa."
"Đúng vậy, cũng không xem dáng người mình thế nào, luôn là một bộ vênh váo hống hách."
"Hình như cô ta theo đuổi là Tần tổng, chẳng qua
Tần tổng không xem trọng cô ta, cho nên chỉ có thể tìm những ông già có
tiền kia."
"Đúng vậy, thật là đê tiện, vì tiền mà có thể làm người tình của các ông già đó."
Nói đến mức này, Phương Thê cũng nghe rõ và hiểu một tý.
Chẳng qua các ông già có tiền là sao? Người tình, bao nuôi lại là cái gì?
Họ làm sao có thể truyền ra loại tin đồn buồn cười đến vậy?
Không phải ngày đó cô chỉ mặc một bộ quần áo thôi sao?
Cũng không phải cô không muốn trò chuyện với người
khác, lúc đầu đã từng nói chuyện với những đồng nghiệp nữ, chẳng qua
những người đó luôn nhờ cô thăm dò về chuyện của Tần Tiêu Nhiên, còn có
chuyện riêng tư của người đó nữa.
Qua vài lần, bị Tần Tiêu Nhiên biết, cô bị mắng một trận.
Sau này, cũng là ở WC, nghe được những thứ người ngoài mặt thì tốt với cô sau lưng lại nói xấu cô.
Vì thế cô hiểu ra, nên không muốn làm bạn với người nào nữa.
Một người thì một người, cũng đã thành thói quen.
Hơn nữa cô cũng không muốn làm sao để từ chối họ, đây cũng là một vấn đề khó khăn.
Thế là ngày thứ hai tới, lúc họ tới chỗ cô nghe ngóng, cô đã thẳng thắn từ chối.
Rất nhanh, liền truyền ra lời đồn cô kiêu ngạo, bảo thủ, rất khó chung sống.
Chẳng qua, cô lại.
Hai năm, vẫn cứ như vậy.
Thật ra thì một mình cũng không phải không tốt.
Nhưng mà có một số việc cô không thèm để ý, cũng không có nghĩa cô là người dễ bị khi dễ .
Mở cửa ra, cô đi ra ngoài, mấy cô đang buôn chuyện đó nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Những lời này của các cô có chứng cứ không? Tôi có thể kiện các cô bêu xấu người khác ."
"Người của công ty đều biết hết, không phải chính bản thân cô đã thừa nhận sao?"
Có một người không phục mà nói.
"Tôi tự thừa nhận, tôi thừa nhận với người nào?"
Phương Thê cảm thấy thật buồn cười.
"Lý Nguyệt, cô không phải cùng cô ta một chỗ sao, cô ta nói rằng bản thân cô đã thừa nhận."
Người nọ nói một cách đúng lý hợp tình.
Phương Thê ngẫm lại cuộc nói chuyện với Lý Nguyệt, cảm thấy Lý Nguyệt này thật là quái lạ.
Lại tùy tiện truyền lời đồn bừa bãi như vậy.
Biết đáp án của mình, cô xoay người rời đi.
Trở về vị trí của mình, Lý Nguyệt đã ngồi ở chỗ đó rồi.
"Lý Nguyệt, tin kia là do cô đồn ra phải không?"
Có chút lời đồn đãi nàng không quan tâm, nhưng có chút nàng quan tâm.
"Ngày hôm đó, không phải Chị Phương đã thừa nhận sao?"
Lý Nguyệt nói với vẻ khinh thường.
"Tôi thừa nhận? Tôi nói khi nào? Lý Nguyệt, có mấy
lời không nên nói lung tung, lần này, coi như xong, nếu như có lần sau,
tôi sẽ trực tiếp nói với Tần tổng. Nhưng những lời cô đã nói ra, thì
chính mình đi giải thích rõ đi."
Cô không phải là người mặc cho người khác khi dễ, lúc nào nên tiến, khi nào nên lui, cô điều hiểu rõ.
"Biết rồi."
Lý Nguyệt đáp một tiếng nhưng trong lòng thì không nghĩ vậy.
Không phải là bạn học với Tần tổng thôi sao, làm gì phải kiêu căng dữ vậy, Tần tổng còn nhìn cô ta chướng mắt nữa huống chi là mình.
Nhưng cô cũng không dám không nghe lời, mấy ngày nay, bị mắng quá nhiều rồi.
Nếu bị chửi lần nữa, thì ngay cả chức vị này cũng giữ không được rồi. Cô đã cố gắng rất nhiều mới có thể ngồi vào vị trí này.
Phương Thê cho rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy.
Nhưng đến ngày thứ hai, khi thấy Lý Nguyệt khóc chạy ra khỏi phòng Tần tổng, cô cảm thấy thật kỳ quái.
Xảy ra chuyện gLý Nguyệt khóc nhìn chằm chằm cô,
"Thư ký Phương, chị đã nói sẽ không cho Tần tổng biết? Tôi đã giải thích hết rồi, chị còn muốn gì đây?"
Tần Tiêu Nhiên đã biết?
Anh ấy làm sao biết?
Tất nhiên là Phương Thê chưa nói, nhưng lúc này dù cô nói gì, thì Lý Nguyệt đều không tin.
Cô đứng dậy đi đến trước cửa phòng Tần tổng, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi." Trong cửa truyền đến tiếng của Tần Tiêu Nhiên.
Cô đẩy cửa vào, lại không biết ánh mắt oán hận của Lý Nguyệt nhìn sau lưng cô.
"Tần tổng, ban nãy ——"
Cô không biết hỏi thế nào.
Tần Tiêu Nhiên nói cùng với nụ cười dịu dàng: "Phương Thê, tại sao bị oan ức lại không nói? Dù sao chúng ta cũng là bạn học."
Trong thời gian làm việc Tần Tiêu Nhiên rất ít nhắc đến quan hệ bạn học với cô.
"Làm sao anh biết?"
"Chuyện như vậy, điều tra sẽ biết."
Trải qua mấy ngày nay, Tần Tiêu Nhiên mới biết, không có Phương Thê, đối với anh mà nói là một tổn thất.
Nghĩ đến ba ngày trước, thái độ của mình đối với cô ấy quá tệ đi.
Anh không phải không tin cách làm người của cô, nhưng ngày đó lại bu nói ra những lời như thế.
"Cám ơn."
Phương Thê có chút vui vẻ, không nghĩ tới Tần Tiêu Nhiên có thể làm chuyện như vậy.
"Chuyện này thì có gì đâu , về sau nếu có việc gì nên trực tiếp nói với tôi, biết không?"
Mặc dù cô không phải dạng anh thích, thế nhưng vài
năm cô thật sự không có quấn hắn, hiểu được tiến lùi, cũng vì anh đã làm rất nhiều.
Có đôi khi cảm thấy có chút không bỏ được.
So với người ngoài, tất nhiên cô quan trọng hơn.
"Đã biết."
Phương Thê cúi đầu, nhưng khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Bỗng nhiên phát hiện, chính mình cũng thật dễ dàng đã thỏa mãn.
"Vậy thì ra ngoài tiếp tục làm việc đi."
"Vâng."
Lúc Phương Thê trở lại chỗ ngồi, Lý Nguyệt đã ngừng khóc, tiến lại gần cô, thấp giọng nói: "Chị Phương, chuyện lần này do
em không tốt."
"Không sao, tốt nhất cô làm việc tiếp đi."
Phương Thê vốn không có ý định cho Tần Tiêu Nhiên biết, cũng không so đo nhiều với Lý Nguyệt.
"Cám ơn chị Phương."
Lý Nguyệt trở về chỗ ngồi
Phương Thê không ngờ tới Lý Nguyệt sẽ phản ứng như vậy, có lẽ bởi vì Tần Tiêu Nhiên thôi.
Không biết anh ấy nói với cô ta những gì.
Mà qua mấy ngày sau, thái độ của Lý Nguyệt đối với
Phương Thê đã thay đổi rất nhiều, đối với cô có thể nói là không thể nào tốt hơn nữa.
Phương Thê không quen với thái độ quá nhiệt tình của cô ta, nhưng không cự tuyệt, đối xử vẫn như thường ngày.
Cô nghĩ, đây cũng là Tần Tiêu Nhiên vì cô làm, nếu không Lý Nguyệt sẽ không như vậy.
"Lý Nguyệt, bây giờ tôi phải cùng Tần tổng đi ra ngoài, cô hãy tổng kết số liệu trong quý này đi."
Phương Thê dặn dò một phen, liền cùng Tần Tiêu Nhiên rời đi.
Đợi đến sau khi tầng này chỉ còn lại một người là Lý Nguyệt, cô mới ngồi trước máy tính của Phương Thê.
Mở máy ra, sau đó gõ một đoạn mật mã.
Tốn rất nhiều ngày, cô mới biết được đoạn mật mã này.
Trong mắt Lý Nguyệt tràn đầy oán hận, động tác trên tay không ngừng di chuyển, đem một phần văn kiện chép vào USB của mình, sau đó tắt máy.
"Đây là tài liệu mà ông muốn, nhưng mà tôi còn một yêu cầu."
Sau khi tan sở, Lý Nguyệt lén lút đến chỗ hẹn, ngồi đối diện một người đàn ông.
"Yêu cầu
Người nọ mở miệng hỏi.
"Chờ sau khi chuyện bại lộ ra, ông một mực chắc chắn với Tần Tiêu Nhiên là thư ký Phương Thê đem tài liệu này bán cho ông."
Lúc người này tới gặp cô, cô còn chưa quyết định.
Dù sao cô không muốn phản bội Tần thị, hơn nữa một khi chuyện này tra ra, sẽ phải ngồi tù .
Nhưng do bọn họ ép cô.
Ở thời đại học, cô là thiên chi kiêu nữ, nhưng lại luôn luôn bị Thương Thê chèn ép.
Tần Tiêu Nhiên không chỉ nhìn không thấy sự xinh đẹp của cô, lại còn vì Phương Thê người đàn bà kia đối xử với cô như vậy.
Cô nuốt không trôi cục tức này.
"Đây là chi phiếu."
Người nọ đem chi phiếu để trước mặt Lý Nguyệt, Lý Nguyệt cũng đem USB đưa trước mặt người đàn ông kia.
Hai người lấy được vật mình muốn, nhìn nhau cười một tiếng, sau đó rời đi.
===========
"Tần tổng, chúng ta hiện đang đi đâu?"
Phương Thê ngồi bên cạnh Tần Tiêu Nhiên hỏi.
Lịch trình của anh là do cô sắp xếp, tiếp theo sẽ không có việc gì, trừ buổi tối phải tham gia một bữa tiệc.
Hơn nữa cô đã giúp anh gọi điện thoại
Lần này bạn khiêu vũ là tiểu thư Ada, bạn gái mới của anh.
Tần Tiêu Nhiên cái gì cũng tốt, chẳng qua tốc độ đổi bạn gái quá nhanh đi, cũng không biết chuyện này có thể kéo dài bao lâu.
Nhưng mà dường như những người đó điều nằm trong giới thượng lưu.
"Phương Thê, tan việc thì kêu tên tôi đi, bữa tiệc lần này, em sẽ làm bạn gái của tôi."
Tần Tiêu Nhiên nghiêng đầu về phía Thương Thê nở một nụ cười.
"Nhưng mà ——"
Cô cảm thấy lần trở về này, dường như Tần Tiêu
Nhiên có chút khác xưa, nhưng còn chưa nói xong, Tần Tiêu Nhiên liền
tiếp lời nói: "Tôi đã nói qua với Ada."
Phương Thê không nói gì nữa, trong lòng có chút kích động đồng thời có chút hồi họp.
Xe của bọn bọ ngừng trước một tiệm quần áo, Tần Tiêu Nhiên kéo Phương Thê xuống xe, lại đem cô giao cho các nhân viên của tiệm.
"Giúp cô ấy chọn một bộ lễ phục và trang điểm lại."
Tần Tiêu Nhiên nói xong liền ngồi xuống, cầm quyển tạp chí lên, hình như có thói quen chờ đợi như vậy.
Phương Thê muốn nói gì đó, tuy nhiên đã bị các nhân viên trong tiệm kéo đi.
Chọn lễ phục, trang điểm, làm tóc, suốt một giờ sau, một Phương Thê hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt Tần Tiêu Nhiên.
"Tần tổng, làn da của bạn gái ngài rất đẹp, dáng người cũng chuẩn nữa."
Nhân viên của tiệm khen ngợi Phương Thê, cô có chút không được tự nhiên, xấu hổ nói: "Tôi không phải là bạn gái của Tần
Tổng, chỉ là thư ký thôi."
Mà Tần Tiêu Nhiên vừa mới hoàn hồn lại sau sự kinh ngạc khi nhìn thấy Phương Thê.
Lần trước, anh đã cảm thấy Phương Thê mặc bộ đồ đó nhìn cũng không tệ lắm, lại không nghĩ rằng xinh đẹp đến vậy.
Tinh xảo, thanh khiết, một bộ lễ phục màu trắng, khiến cô như một thiên sứ không nhiễm hạt bụi nào.
"Tần tổng."
Thấy Tần Tiêu Nhiên nhìn cô không nói lời nào, Phương Thê càng không được tự nhiên.
Cô thật sự không có thói quen mặc những bộ lễ phục như thế.
Tần Tiêu Nhiên tới trước người cô, cúi đầu in một nụ hôn vào hai má cô.
"Rất đẹp. Còn nữa..., bây giờ là lúc tan việc."
Phương Thê biết nụ hôn này chẳng qua là một phép lịch sự thôi, nhưng vẫn nhịn không được có chút ngượng ngùng, cúi đầu.
"Tiêu Nhiên." Cô ngẩng đầu lên, nói một tiếng dịu dàng.
Không phải chỉ là một cái tên thôi sao, có sao đâu mà không kêu được .
Khi nào thì lá gan của cô lại nhỏ như vậy.
Ban đầu còn không phải là trước mặt anh tỏ tình qua sao?
Tần Tiêu Nhiên nhìn cô, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười, sau đó nắm tay cô
"Đi thôi."
Bỗng nhiên phát hiện, dạng này cũng không tệ lắm.
Mới vừa rồi trong lúc cô ngẩng đầu lên, anh có tý động lòng rồi.