Tiếng chuông điện thoại bàn của nhà Doãn Văn đột ngột vang lên.
Đánh thức người trước tiên là Thím Vương.
Thím Vương tuy là người làm, nhưng địa vị ở gia đình Doãn Văn rất cao.
Trong gia đình Doãn Văn cũng có những người giúp
việc khác, nhưng thứ nhất, trong nhà cũng chỉ có mấy người, thứ hai, có
một số việc Thím Vương thích tự thân tự lực.
Dần dà, nhiệm vụ phục vụ một nhà Doãn Văn liền bị Thím Vương ôm đồm.
Về phần những người giúp việc khác, đều ở sân sau, phụ trách quét dọn, vườn hoa và một ít chuyện khác.
Điện thoại là do hộ vệ gọi tới, nói rõ tình huống cho Thím Vương.
Chẳng qua là Thím Vương từ trước đến giờ không thích Hạ Sơ, nên nói với hộ vệ chỉ cần đứng ở ngoài cửa là được.
Dĩ nhiên bà cũng sẽ không nói lại cho Doãn Văn Trụ và Phương Thê biết.
Mà Hạ Sơ ở một bên diễn một lúc lâu, cuối cùng cũng không đạt được mục đích.
Đáy lòng không khỏi sinh ra chút hận ý.
Cô không nghĩ tới mình đã làm đến mức này rồi, Doãn Văn Trụ vẫn không tới.
Nhưng mà nếu đã làm rồi, đương nhiên cô sẽ làm đến cùng.
Cho nên ngày thứ hai, chờ đến lúc Doãn Văn Trụ đến
nơi này, thấy chính là Hạ Sơ với một cặp mắt sưng đỏ, tóc có chút xốc
xếch, thật đáng thương .
"Sơ Nhi, em ——"
Doãn Văn Trụ liếc mắt nhìn Hạ Sơ đang co rúc trên sô pha, thì cảm thấy mấy phần áy náy.
Hạ Sơ lại lau khô nước mắt, cười cười với anh.
"Trụ, anh đã đến rồi?"
Cô ngậm miệng không nhắc đến chuyện hôm qua.
Sống chung với Doãn Văn Trụ một thời gian, Hạ Sơ
rất hiểu rõ làm thế nào mới có thể khiến cho Doãn Văn Trụ càng cảm thấy
áy náy hơn.
Lúc này, tự nhiên cô sẽ không khóc và đánh về phía anh.
"Em làm sao vậy?"
Doãn Văn Trụ mới vừa rồi có hỏi qua hộ vệ, cũng biết chuyện Thím Vương gây nên.
Điều này làm cho anh có chút bất đắc dĩ.
Anh biết Thím Vương không thích Hạ Sơ, cũng giống như ba anh.
Có đôi khi, anh cũng không hiểu rõ, vì sao bọn họ thích Phương Thê, lại không tiếp thụ nổi Hạ Sơ.
Nhưng qua đêm qua, anh đã hiểu rõ.
Anh sẽ bỏ rơi Phương Thê để tới đó
Anh nghĩ, không thể nào có chuyện đó được.
Thật ra thì anh cũng không phải là một người đa
tình, có thể đối với người mình quan tâm rất nhiều, cũng có thể đối với
người không quan tâm lại rất tuyệt tình.
Nhưng mà đối với Hạ Sơ, anh vẫn có chút không buông được.
"Không có sao, thật không có sao."
Hạ Sơ vẫn cười, nụ cười lại có chút miễn cưỡng.
Rất nhiều năm trước, cô đã tập thành thói quen ngụy trang và diễn trò.
Tiết mục như thế, tự nhiên không làm khó được cô.
"Vậy em đi thay bộ quần áo khác, sau đó chúng ta dọn qua nhà mới."
Doãn Văn Trụ cũng không nhắc tới chuyện tối qua, bởi vì anh không biết mình nên nói gì.
Có thể giúp Hạ Sơ anh sẽ giúp.
Mà có ít thứ, có lẽ anh không cho cô được.
Hạ Sơ gật đầu, sau đó liền đi vào.
Xoay người giây phút kia, thái độ liền trầm xuống.
Dường như mình đã đánh giá thấp người đàn bà kia.
Đợi đến ra ngoài lần nữa, cô đã không còn bộ dáng tiều tụy nữa.
Doãn Văn Trụ mang theo Hạ Sơ đi tới nhà mới.
Giúp cô thu xếp xong tất cả, anh mới đi
Từ đầu đến cuối Hạ Sơ đều biểu hiện một cách biết
điều, lại không thấy khiển trách chuyện đêm qua anh không tới, cũng
không có lên tiếng giữ lại anh.
Điều này làm cho Doãn Văn Trụ lại cảm thấy mình dường như nợ cô rất nhiều.
Đợi đến khi Doãn Văn Trụ rời đi, Hạ Sơ mới bấm số điện thoại của Phương Thê.
Cô không biết người thần bí kia rốt cuộc là ai, nhưng xác thực anh ta cung cấp rất nhiều tài liệu có tác dụng cho cô.
Bây giờ cô muốn gặp người đàn bà kia.
Thuận tiện cũng làm cho cô ta biết, cô - Hạ Sơ đã trở lại.
Cô nghĩ, Doãn Văn Trụ chắc là sẽ không nói cho Phương Thê biết điều này.
Lúc Phương Thê nhận được cuộc gọi của Hạ Sơ, là khi đó cô đang đan áo len.
Chuyện như vậy, cũng là lần đầu tiên cô làm.
Chỉ vì cô muốn tặng Doãn Văn Trụ vài thứ.
Nhà Doãn Văn cái gì cũng không thiếu, mà cô cũng không biết nên tặng cái gì cho tốt.
Cho nên tự mình làm ít thứ.
Bây giờ là ngày hè, cô nghĩ chờ đến khi cô đan xong, chiếc áo len này cũng đúng dịp có thời phát huy tác dụng.
Biết được Hạ Sơ đã trở lại, Phương Thê xác thực có mấy phần khiếp sợ.
Nhưng rất nhanh, cô có chút hiểu rõ.
Thậm chí cô mục đích của cô ta qua cuộc điện thoại này.
Nhưng cô cũng không phải là người dễ đi tin một người chỉ nói mấy câu.
Nếu đã quyết định lòng mình, cô sẽ không yếu thế .
Phương Thê nhận lời gặp mặt với Hạ Sơ, hai người hẹn ở một trà quán có chút danh tiếng ở thành phố H.
Lúc Phương Thê đến, Hạ Sơ đã đến.
Cô làm ở nơi nào, một mực điềm đạm, trên mặt mang nụ cười dịu dàng.
Giống như tấm hình Phương Thê đã thấy.
Nếu như không phải Phương Thê từ nơi Doãn Văn Thận hiểu được một chút sự thật, cô nghĩ mình đã bị vẻ mặt này lừa rồi.
Nhưng đã biết, cô sẽ không cảm thấy áy náy gì.
Dù sao bất kể ra sao, cô sẽ không như thánh mẫu rời đi thành toàn người khác.
Cũng sẽ không vì mấy câu nói mà dập tan ý chí.
"Xin chào, Phương Thê."
Hạ Sơ cười với Phương Thê, sau đó nói: "Mình là Hạ Sơ."
"Xin chào, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?"
Phương Thê với một bộ mặt lạnh nhạt.
Đối với người xa lạ lạnh nhạt điểm này, cô vẫn không có thay đổi.
Người trước mắt này chính là người xa lạ, cho nên cô tự nhiên sẽ không biểu hiện ra mặt chân thật của mình
"Mình đã về nhiều ngày, thường nghe Trụ nhắc tới bạn, cho nên muốn gặp bạn một lần."
Kỷ xảo của Hạ Sơ là tính nhắc đến Doãn Văn Trụ.
Phương Thê đương nhiên sẽ nghe được ý tứ trong lời
nói của cô ta, nhưng mà đối với việc Doãn Văn Trụ thấy Hạ Sơ lại chưa
bao giờ cùng mình nhắc tới, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Đối với người nào cũng vậy, tình yêu đều là ích kỷ .
Trong thế giới hai người, cũng sẽ không cho kẻ thứ ba nhúng tay vào.
Cho nên cô ta tới để thị uy với cô sao?
Đã như vậy, Phương Thê cũng không muốn yếu thế nữa, thản nhiên nói: "Thật trùng hợp, lúc tôi nghe Trụ nói về cô, cũng muốn
gặp mặt một lần."
Cô không biến sắc liền đem lời nói đẩy trở về.
Hạ Sơ sửng sốt, xem ra người đàn bà này cũng không đơn giản.
Nhưng xem trong tài liệu, Doãn Văn Thận nhưng bây giờ giống như rất ưa thích Cô.
Chẳng lẽ người đàn bà này tâm kế sâu đến vậy, ngay cả lão hồ ly Doãn Văn Thận cũng nhìn không ra?
Có vài người sẽ lấy điều kiện của chính mình đi cân nhắc người khác, Hạ Sơ vừa vặn là người như vậy.
Đương nhiên cô sẽ không hiểu Doãn Văn Thận tại sao lại thích Phương Thê?
"Chúng ta thật là có mấy phần giống nhau?"
Hạ Sơ cười một tiếng, lại dời đi đề tài, "Chỉ là bạn đừng hiểu lầm, Trụ, nhất định không phải bởi vì như vậy mới cưới bạn."
Ngoài miệng thì nói không có, nhưng ý tứ trong đó ai cũng nghe được rõ ràng.
Phương Thê biết cô ta đang thị uy với mình .
Nhưng nói cho cùng, lúc này cô mới là chủ chân chính.
Xem như hai người họ quen biết nhau sớm, nhưng chính cô ta đã bỏ đi rồi.
Bây giờ trở về, cũng chẳng qua chỉ là người thứ ba.
"Vậy sao? Tôi lại cảm thấy chúng ta không hề giống."
Cô cũng sẽ không như cô ta, vì tiền mà làm chuyện thương tổn đến người trong lòng mình.
Đối mặt với vẻ lạnh nhạt của Phương Thê, Hạ Sơ có chút hận ý.
Cô vốn chính là muốn cho Phương Thê hiểu lầm, từ đó sinh ra khoảng cách với Doãn Văn Trụ.
Nhưng bây giờ xem ra, người đàn bà này thật khó đối phó.
Lòng của Hạ Sơ tư chuyển một cái, thu lại nụ cười
trên mặt, nói với giễu cợt: "Tôi nghĩ cô cũng chỉ đang lừa mình dối
người thôi."
Nếu cô ta đã không có dao động qua lời nói, cô cũng lười giả bộ ở trước mặt cô ta.
Chỉ cần Doãn Văn Trụ tin cô, như vậy cô cho dù đi
vạch trần cô ra, điều này cũng sẽ chỉ làm Doãn Văn Trụ cảm thấy cô ta
đang ô miệt mình đi.
Như thế có lẽ là một phương pháp tốt.
Phương Thê cũng không nghĩ tới Hạ Sơ biến sắc mặt
Nhưng cô vẫn với gương mặt bình tĩnh, cười cười nói: "Người nào lừa mình dối người, thì trong lòng người đấy hiểu."
Coi như đáy lòng có chút để ý.
Nhưng mà ở trên khí thế, Cô tuyệt đối không muốn thua cho Hạ Sơ.
Một người phụ nữ như thế, không xứng.
"Biết vì sao Trụ nuôi tóc dài không? Vì lời hứa với tôi."
Hạ Sơ liếc Phương Thê một cái, nói: "Rốt cuộc người nào đang lừa mình dối người, chúng ta ngại gì không đánh cuộc? Cô khiến anh ấy cắt đi mái tóc dài, nhìn anh ấy có thể cắt bỏ không?"
Trong lòng Doãn Văn Trụ muốn thế nào, thật ra thì Hạ Sơ cũng suy đoán không tới.
Chỉ là đánh cuộc này, khiến Phương Thê dùng tài hùng biện đi nói, đã khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh xấu.
Doãn Văn Trụ có thể đối với người khác rất tốt, nhưng anh lại không thích người khác đối với mình quơ tay múa chân.
Cho nên chỉ cần Phương Thê đi nói, cô đúng lúc ở trước mặt anh ấy nói một chút chuyện.
Vậy tất nhiên anh ta sẽ cho rằng Phương Thê đang ghen tỵ và cố tình gây sự.
Muốn đả thương một người, biện pháp tốt nhất dĩ nhiên là khiến cho người cô ta thích nhất thương tổn tới cô ta.
Cô ta có thể ở trước mặt cô làm được bình tĩnh, như vậy có thể ở trước mặt Doãn Văn Trụ còn bình tĩnh nữa sao?
Nghĩ đến đây, Hạ Sơ cười cười,
Nói đến vấn đề tóc dài, nhưng thật ra là một tâm kết trong lòng Phương Thê.
Cô tự nhiên biết mái tóc dài của anh vì ai mà nuôi.
Hôm nay nghe Hạ Sơ nói thế, đáy lòng nói không để ý là giả .
Nhưng cô lại không ưa thích bị Hạ Sơ nắm mũi dẫn đi.
Vì vậy cười cười nói: "Tôi thích dáng vẻ tóc dài
của anh ấy, rất mê hoặc lẳng lơ, rất hấp dẫn. Nếu thích, lại vì sao phải muốn anh ấy đi cắt bỏ?"
Về sau có cơ hội, cô nhất định sẽ đem mái tóc dài của Doãn Văn Trụ cắt sạch.
Nhưng không phải bây giờ, không phải là bởi vì lời nói của Hạ Sơ mà đi làm.
Biết Hạ Sơ làm mấy chuyện này, bản thân cô liền không có cảm tình gì với Hạ Sơ.
Hạ Sơ cười khẽ, mang theo vài phần giễu cợt mà nói: "Không phải cô không dám, sợ mình thua sao?"
Phương Thê đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hạ Sơ, thản nhiên cười một tiếng.
"Bây giờ là tôi đang ở bên người anh ấy, cô nói
người nào thắng? Đã như vậy, tôi còn sợ cái gì? Hạ tiểu thư, tôi chỉ
không muốn cá cược vô nghĩa này với cô mà thôi. Còn nữa..., tặng cô một
câu nói, đi qua chính là đã qua, nếu cô muốn làm lại, trừ khi cô có thể
khiến thời gian đảo ngược."
Sau khi nói xong, Phương Thê liền bình tĩnh rời đi.
Loại này chỉ vì vài câu nói của bạn gái trước mà tin, sau đó đau lòng rời đi không phải là chuyện cô làm được.
Trừ khi Doãn Văn Trụ chính miệng nói với cô, trừ khi chính miệng anh muốn cô rời đi, nếu không, cô sẽ không lui bước .
Nhưng nếu nói trong lòng không có một tia rối rắm, đó là giả.
Mấy ngày trước, cô vẫn còn vì chuyện thế thân mà phiền lòng.
Nhưng hôm nay thấy được Hạ Sơ, cô ngược lại bình thường trở lại.
Coi như làm thế thân, Cô cũng không muốn làm thế thân của Hạ Sơ.
Cô không thể phủ nhận, diễn kỹ của Hạ Sơ rất hoàn mỹ.
Có lẽ Doãn Văn Trụ cho tới bây giờ cũng chưa thấy rõ cô ta là người thế nào.
Nếu như có thể, cô sẽ giúp anh thấy rõ.
Thật xin lỗi, cô cũng rất ích kỷ .
Nếu lựa chọn ở lại, như vậy cô sẽ không để cho trong lòng Doãn Văn Trụ còn nhớ nhung người đàn bà khác.
Trên chiến trường tình yêu, là thua, là thắng, hay là lưỡng bại câu thương, lại chưa từng có vẹn toàn đôi bên.
Hạ Sơ cũng là nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Thê, cắn răng thật chặt.
Người đàn bà này không đơn giản.
Nhưng người đàn bà càng như vậy càng không học được nhu nhược.
Hạ Sơ nghĩ, nếu là người đàn bà như vậy, có lẽ cô nên dùng loại phương pháp khác.
Lần này, cô tuyệt đối sẽ không buông Doãn Văn Trụ ra.
Đi ra khỏi trà quán, Phương Thê lên một chiếc xe taxi, trực tiếp đến t
Không phải muốn đi chất vấn Doãn Văn Trụ, chẳng qua là đột nhiên muốn gặp anh một lần.
Cô cũng là người từng trải, cho nên cô cũng sẽ
không kiên quyết Doãn Văn Trụ cắt đứt liên lạc với cô ta, chẳng qua là
cảm thấy anh không đáng giá.
Vẫn bị gạt, thậm chí bị gạt nhiều năm như vậy.
Cô chỉ có thể nói Hạ Sơ rất lợi hại, rất biết cách nắm lấy trái tim đàn ông.
Người biết chuyện Doãn Văn Trụ đã kết hôn cũng không nhiều, một chút nhân viên của tập đoàn Doãn văn cũng sẽ không biết đến.
Cho nên khi Phương Thê nói ra mình muốn tìm Doãn Văn Trụ, đương nhiên sẽ bị quấy nhiễu.
Phương Thê cũng không để ý người khác có biết thân
phận của cô hay không, nhưng muốn gặp chồng mình cũng phải được sự đồng ý của người khác, đáy lòng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có mấy phần để ý.
Nhân viên tiếp tân đã sớm đổi, không phải là lúc đầu người kia.
Hôm nay mặc dù không như người ban đầu, nhưng cũng không có cho đi.
Phương Thê cười cười, chuẩn bị rời đi.
Thôi, thật ra thì đây cũng là nhiệm vụ công tác của người ta.
Hơn nữa lúc cô đi ra ngoài lại quên mang theo điện thoại, bằng không còn có thể gọi điện thoại cho Doãn Văn Trụ.
"Xin chờ một chút."
Chỉ là vừa mới xoay người, lại bị người khác gọi lại bước chân.
Phương Thê quay đầu lại, người đàn ông lịch sự mang theo mắt kiếng đi về phía cô.
Cô cảm thấy hơi quen thuộc, ngẫm nghĩ lại, liền nhớ người này chính là ban đầu đã đỡ cô.
Lần đó, anh là người duy nhất chìa tay ra giúp đỡ cô.
Vì vậy dừng bước.
"Cô tới tìm giám đốc sao?"
Lạc Ương cười cười hỏi.
Phương Thê gật đầu một cái, "Vâng"
"Kia, đi theo tôi."
Lạc Ương vừa dẫn đường giúp Phương Thê, vừa nói:
"Tôi tên là Lạc Ương, là trợ lý của giám đốc, tôi thấy qua hình cô trên
bàn làm việc của cô, cho nên biết."
"Cám ơn anh."
Phương Thê cười nói cám ơn.
Bất kể là lúc đầu hay là bây giờ.
Lạc Ương dẫn Phương Thê tới phòng làm việc của Doãn Văn Trụ.
Nhìn thấy Phương Thê, Doãn Văn Trụ hơi ngạc nhiên.
"Thê Thê, sao em lại tới đây?"
Anh liền đứng lên, đứng dậy nghênh hướng cô.
"Nếu như mà em nói em nhớ anh lắm thì sao?"
Phương Thê ngẩng đầu lên,
Doãn Văn Trụ đưa tay ôm cô, hôn lên môi cô một cái, "Đương nhiên anh sẽ rất vui."
Phương Thê bắt đầu lệ thuộc vào anh, đối với anh mà nói dĩ nhiên là một chuyện không thể tốt hơn nữa.
Đang khi nói chuyện, lại hôn Phương Thê vài hớp, còn tính hôn sâu.
Chẳng qua là lúc này, điện thoại Doãn Văn Trụ lại vang lên.
Phương Thê thức thời lui lại mấy bước.
Doãn Văn Trụ lấy điện thoại di động ra nhìn, hẳn là Hạ Sơ.
Liếc nhìn Phương Thê, Doãn Văn Trụ cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời.
Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, anh cảm thấy có điều thua thiệt với cô ấy.
"Trụ, chuyện của chúng ta hình như vợ của anh đã
biết, hôm nay cô ấy tới tìm em rồi, em giải thích với cô ấy, giữa chúng
ta không có chuyện gì. Không biết cô ấy có tin không. Anh nói rõ ràng
với cô ấy đi. Thật xin lỗi, đều là bởi vì em, đã khiến cô ấy hiểu lầm.
Trụ, về sau anh không nên tới tìm em nữa. Em không liên lụy tới anh."
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Hạ Sơ, dường như còn có chút mơ hồ nghẹn ngào, giống như cô cực lực khống chế.
Nghe vậy, Doãn Văn Trụ không khỏi nhìn Phương Thê một cái, phát hiện cô đang nhìn anh.
"Em đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì."
Phương Thê ở đây, Doãn Văn Trụ cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Chẳng qua là anh không nghĩ tới Phương Thê biết.
Vốn là anh còn muốn nói với cô về chuyện Hạ Sơ.
Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phương Thê, lại tựa hồ giống như không biết?
Nếu như đã biết rồi, cô lại như vậy, là xem như cô không để ý sao?
Hạ Sơ ở trong điện thoại lại nói thêm những gì, Doãn Văn Trụ cũng không có nghe rõ, anh an ủi mấy câu sau cúp điện thoại.
Đi tới bên người Phương Thê, Doãn Văn Trụ cũng không có nói gì .
Anh nghĩ, Hạ Sơ sẽ không nói láo, cái này chứng minh giữa các cô thật sự đã gặp mặt.
Nhưng tại sao Phương Thê cái gì cũng không nói?
Vốn là anh nghĩ nói, nhưng bây giờ lại không muốn nói rồi.
Anh chờ Phương Thê mở miệng, anh tình nguyện cô tới chất vấn anh, mà không phải như lúc này biểu hiện cái gì cũng không biết.
Phương Thê lại có cách nghĩ khác.
Cô muốn đợi Doãn Văn Trụ chủ động nói với về chuyện Hạ Sơ, mà không phải mình đi ép hỏi.
Chuyện tình bức đi ra, tóm lại sẽ mang theo vài phần không thoải mái đi.
Vì vậy hai người cũng không có mở miệng, trong lòng lại sinh ra mấy phần khoảng cách.
Không khí đang có chút lúng túng, điện thoại Doãn Văn Trụ lại vang lên.
Chỉ là lần này không phải Hạ Sơ, mà là Quý Thư.
"Trụ, hôm nay mang chị dâu ra ngoài chơiđi, mình gọi A Khoan bọn họ, bạn cũng nên cho chúng mình biết người phụ nữ của bạn chứ."
Giọng nói của Quý Thư truyền đến.
"Ừ, bạn quyết định chỗ, lát nữa mình sẽ mang cô ấy đến ."
Doãn Văn Trụ ứng tiếng nói, vốn là anh muốn cho bạn bè anh biết đến cô.
Nhận định cô, đương nhiên muốn cho bạn bè của mình trông thấy.
Cúp máy, Doãn Văn Trụ ôm eo Phương Thê nói: "Thê
Thê, em ở nơi này ngồi một tý, chờ anh tan việc, anh dẫn em đi gặp mặt
bạn bè anh."
Chuyện Hạ Sơ, trong lòng anh có chút không thoải mái.
Nhưng chính bởi vì như thế, anh càng muốn làm chút gì đó, để cho cô thuộc về anh.
"Được."
Phương Thê gật đầu nói, đáy lòng mới vừa không thoải mái tiêu tán không ít.
Đi gặp bạn bè của anh, vậy cũng là một loại thừa nhận.
Hôn lên trán Phương Thê, Doãn Văn Trụ lúc này mới trở về chỗ ngồi, tiếp tục công việc.
Lúc nằm viện, Phương Thê đã gặp qua dáng vẻ làm việc của Doãn Văn Trụ.
Chỉ là ở trong bệnh viện, cùng ở chỗ này, cuối cùng có sự khác biệt.
Cô không khỏi chống cằm, chuyên chú nhìn anh.
Một lát sau, Doãn Văn Trụ ngẩng đầu lên nói: "Thê Thê, em nhìn anh như vậy, anh sẽ không có biện pháp làm tốt
Vốn cô ở đây, anh có chút không tĩnh tâm được rồi.
Bây giờ bị cô nhìn như vậy, càng thêm rối loạn.
Cô chẳng lẽ không biết mình có lực ảnh hưởng bao nhiêu đối với anh ư?
"Nơi này không có gì đẹp mắt, chỉ có thể nhìn anh."
Phương Thê khom đầu cười nói.
Doãn Văn Trụ định để đồ trong tay xuống, nói có
chút buồn bã: "Em nói như vậy, anh sẽ cảm thấy rất đau lòng. Không có đồ đẹp mắt mới nhìn anh sao?"
"Được rồi, đổi loại cách nói, những thứ kia đều không đẹp bằng anh, thế nào?"
Phương Thê giảo hoạt cười một tiếng.
Doãn Văn Trụ đi tới bên người Phương Thê, nhẹ giọng nói: "Thê Thê, em càng ngày càng bướng bỉnh rồi."
Nhưng mà anh thích, anh liền thích tính tình chân thật này của cô.
Anh thích cô có thể đem mọi chuyện đều nói cô nghe.
Giận dữ cũng tốt, mắng anh cũng được.
Như vậy mới có thể chứng minh cô quan tâm anh.
Nhưng ý nghĩ trong lòng mỗi người đều không giống nhau, anh nghĩ thế, Phương Thê lại không nghĩ vậy.
Doãn Văn Trụ cúi đầu hôn Phương Thê, tóc dài rơi vào trên mặt của cô.
Phương Thê bị tóc dài phất qua mặt cảm thấy nhột, cô nhớ lại lời nói
Vì vậy lơ đãng, cô sâu kín nói: "Trụ, tóc của anh
còn dài hơn của em nữa, dáng vẻ còn đẹp hơn em. Tiếp tục như vậy nữa, em cảm thấy mình sẽ tự ti mất."
Được rồi, đúng là vẫn còn để ý.
"Chỉ cần anh thích là đủ rồi."
Doãn Văn Trụ ôm sát Phương Thê.
Anh chưa nói về vấn đề tóc, nhưng trong lòng cũng có một quyết định.
Tóc này là đại diện cho quá khứ, nếu như muốn cùng Phương Thê tiếp tục chung sống, anh cũng nên cắt.
Chỉ là đợi thêm một thời gian ngắn nữa, chờ xử lý tốt chuyện của Hạ Sơ, anh phải đi cắt bỏ, sau đó cho cô một ngạc nhiên.
Cô nói như vậy, mang theo giọng điệu u oán, anh cảm thấy thật thoải mái.
Càng như thế, liền chứng tỏ cô để ý.
Doãn Văn Trụ rất vui vẻ, Phương Thê lại không vui.
Người nọ là cố ý sao?
Biết rất rõ ràng cô đang nói cái gì, thế nhưngm như không biết.
Còn nói tóc này thật quan trọng như vậy?
Hừ, lần sau chờ anh ngủ thiếp đi, cô nhất định đem
tóc anh cắt sạch, cắt thành cái đầu trọc. Phương Thê ở đáy lòng cắn răng nghiến lợi nói.
Chỉ là cuối cùng Phương Thê cũng không có cơ hội đi thực hiện cái ý nghĩ này.
=======
"Nhận được địa chỉ tôi đưa cho cô chưa?"
Giọng nam thần bí truyền qua máy điện thoại.
"Ừ, nhận được, có ý tứ gì?"
Hạ Sơ lên tiếng hỏi.
"Hôm nay Doãn Văn Trụ sẽ đi nơi đó, Phương Thê cũng sẽ đi, có thể thắng một ván không liền nhìn cô tối nay đóng kịch ra sao."
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói, trong lời nói tựa hồ mang theo vài phần giễu cợt.
"Anh đối với chuyện của Doãn Văn Trụ hình như nắm được rất rõ."
Hạ Sơ không khỏi nghi ngờ mà hỏi.
"Thế nào? Cô đối với tôi có hứng thú?"
Giọng giễu cợt của người đàn ông lại đến.
"Không cho phép anh hại Doãn Văn Trụ, nếu không tôi không làm."
Nếu như đến cuối cùng Doãn Văn Trụ bị thương, như vậy cô sẽ được gì.
"Có thể a, không muốn làm cũng đừng làm, tôi chỉ là cho cô cơ hội mà thôi, cô làm hay không làm không liên quan gì đến tôi. Cô không làm, tôi cũng không tổn thất gì, ngược lại là buôn bán lời,
không cần trả tiền cho cô."
Người đàn ông thờ ơ trả lời.
"Rốt cuộc anh có hại đến anh ấy không."
Hạ Sơ thấy uy hiếp vô dụng, giọng nói không khỏi mềm
"Người đàn bà kia, cô phải nhớ rõ ràng một chút,
chúng ta không phải quan hệ hợp tác, mà chỉ là lòng ta tốt, cho nên cho
cô cơ hội mà thôi. Cô còn như vậy, về sau ta sẽ không cung cấp bất kỳ
thông tin nào nữa. Không có ngươi, đùa giỡn có lẽ không thú vị một chút, nhưng còn có thể xem. Cô chính là nhân vật có cũng được không có cũng
không sao."
Lời của người đàn ông không lưu mặt mũi nào cho Hạ Sơ.
"Anh ——"
Hạ Sơ giận đến cắn răng nghiến lợi.
"Người đàn bà thông minh hiểu được thế nào lợi dụng cơ hội, có thể hay không lấy được mình muốn, liền nhìn ngươi nắm bắt
thế nào."
Người đàn ông căn bản không để ý, bỏ xuống một câu nói sau cúp điện thoại.