Bởi vì quan hệ của Âu Nhã Nhi, mà Phương Thê mất công việc.
Nhưng Cô cũng không nghĩ bởi vì dạng này mà bị đánh ngã.
Qua mấy ngày, Cô lại đi nộp mấy phần đơn xin việc, nhưng từ đầu đến cuối không có hồi đáp.
Lúc trở về nhà, đã thấy Ông Vương trước đó rước cô đã đứng đợi ở cửa.
Vừa thấy cô liền cung kính nói: "Thiếu phu nhân, đây là thiệp mời lão gia gửi tới, mời thiếu phu nhân tới tham dự buổi tiệc."
Sau khi nói xong, không chờ câu trả lời của Phương Thê, liền xoay người rời đi.
Đi vào phòng, mới mở ra thiệp mời xem.
Tối hôm nay lại là sinh nhật của Doãn Văn Thận, hơn nữa ông ta thế nhưng lại muốn mời cô đi.
Nhớ đến thái độ mấy lần trước của ông, Phương Thê nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Cô ném thiệp mời qua một bên, không để ý tới nó.
Cô và Doãn Văn Trụ là quan hệ hợp đồng, chỉ cần
phối hợp với anh là tốt, những thứ này căn bản cùng cô không có bất kỳ
quan hệ gì.
Cần gìđi trêu chọc phiền toái không cần thiết.
Vốn đã quyết định, nhưng một lát sau, Doãn Văn Thận lại gọi điện thoại tới.
"Cô sẽ đến đúng không, dù nói thế nào cô cũng là vợ của Tiểu Trụ."
"Ông không phải không thừa nhận sao?"
Phương Thê cảm thấy cần phải nói rõ hơn.
"Tôi không thừa nhận, cô sẽ rời đi ư? Nếu như vậy, tôi liền cho cô năm trăm vạn, cô lập tức rời đi."
"Được rồi con vẫn nên đi thì hơn."
Cô không muốn dây dưa về đề tài này, vì cô không có quyền lợi.
Đi thì đi vậy, nhiều lắm nghe vài lời châm chọc, tiếp nhận mấy ánh mắt chế nhạo, dù sao ông ta cũng không cần mạng của cô.
Sauk hi Phương Thê cúp điện thoại liền thở dài, vào phòng, mở túi hành lý ra, chọn một bộ quần áo tương đối.
Mặc dù cô không biết tiệc sinh nhật của người giàu có có cần mặc lễ phục dạ hội không, nhưng coi như phải, cô cũng không có.
Dù sao cô cũng không muốn ở lại lâu, đi tới đó, nói một tiếng sinh nhật vui vẻ là tốt rồi.
Vẫn là nên chuẩn bị một chút quà tặng?
Đến cuối cùng, toàn thân Phương Thê mặc lên bộ đồ
công sở, đem theo một gói quà xuất hiện ở trước cửa mà thiệp mời đã ghi
địa chỉ trong đó.
Những người đi dự, mỗi một người đều ngồi xe hơi hàng hiệu, mặc các loại dạ phục.
Chỉ có cô là xuống từ xe t toàn thân còn mặc đồ công sở.
Các loại ánh mắt đều nhìn về phía cô, cô vẫn với vẻ lạnh nhạt bước tới trước người gác cổng, trước khi người đó mở miệng cô đã đưa thiệp mời ra.
Người gác cửa nhìn cô có chút ngạc nhiên, cuối cùng không nói gì, cho cô đi vào.
Nếu đã quyết định, như vậy cô sẽ không lùi bước.
Không giống người khác thì làm sao?
Cô chính là cô, không cần vì người nào đi thay đổi mình.
Ở cửa đã là sự chú ý của nhiều ánh mắt, sau khi đi vào trong, cái loại chú ý này càng đặc biệt hơn.
Nhiều loại người, nhiều loại ánh mắt, tập trung một chỗ, có nghi ngờ, có khinh thường.
Phương Thê mặc kệ những người đó, những ánh mắt xem như không tồn tại, nhìn một vòng, cuối cùng tìm chủ nhân của bữa tiệc
này, Doãn Văn Thận.
Đứng bên cạnh ông còn có người đàn bà trước đó mắng cô- Âu Nhã Nhi.
Cô thật sự không muốn cùng những thứ đó gặp mặt, nhưng nghĩ tới mục đích mình tới, cô vẫn là đi tới.
Dù sao sau khi đưa quà xong, cô liền rời đi.
Đi tới trước mặt bọn họ, cô đem quà tặng đưa tới trước mặt Doãn Văn Thận, "Ngài Doãn Văn, sinh nhật vui vẻ."
"Cô là ai? Chỗ này lại có những thứ người như cô tới sao? Nói, làm sao có thể trà trộn vào?"
Lúc này tiếng Âu Nhã Nhi vang lên chói tai.
Phương Thê không để ý đến cô ta, vẫn nhìn Doãn Văn Thận, quà tặng trong tay vẫn để trước mặt ông.
Âu Nhã Nhi giựt quà tặng của cô, nhẹ giọng hừ nói:
"Cũng không biết là người đàn bà này từ đâu tới, một món quà rách nát
như vậy cũng có thể đem tặng cho bác Doãn Văn sao?
Bác Doãn Văn, bác không biết người đàn bà này phải không?"
Doãn Văn Thận liếc nhìn Âu Nhã Nhi, sau đó gật đầu một cái, "Tôi đối với cô này không có ấn tượng gì."
Âu Nhã Nhi xin ông mời Phương Thê đến, ông đồng ý, không nghĩ tới cô muốn bêu xấu cô ta.
Như thế cũng được, vốn ông cảm thấy cô ta không có tư cách xuất hiện ở nơi này.
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt của cô bé đó, lại khiến ông cảm thấy có chút xấu hổ.
Đã có rất nhiều người tụ lại, an ninh ở phía ngoài cũng nghe thấy mà vào.
Ánh mắt những người đó nhìn Phương Thê, tràn đầy khinh thường.
Phương Thê bỗng nhiên hiểu rõ, nhưng vẫn như trước
không thèm liếc nhìn Âu Nhã Nhi một cái, vẫn chăm chú trên người Doãn
Văn Thận.
Thì ra đây là cách làm của những người giàu sao?
Tự cho mình có phong thái thanh cao, lại tới sỉ nhục người nghèo như bọn họ.
Chẳng qua là quần áo có kém chút thì sao? Quà tặng kém chút thì thế nào?
Tặng lễ không phải chính là tấm lòng sao
Những người này không phải chỉ có tiền hơn cô thôi sao, còn có cái gì nữa?
Phương Thê chưa bao giờ cảm giác mình kém người
khác, không cùng tranh cãi với những người giàu này, không phải cảm thấy bọn họ cao quý, chỉ bởi vì không muốn.
Vốn không cùng một thế giới, cần gì cố đúc kết chung một chỗ.
Cô luôn luôn cho rằng có khoảng cách, là bình đẳng, mà không phải là thấp kém.
Cho nên coi như vào giờ phút này, cô cũng không cảm thấy mình mất thể diện.
"Mấy người sao chỉ đứng ở cửa, làm sao lại để người như thế trà trộn vào? Mau ném cô ta ra ngoài."
Âu Nhã Nhi lại mắng bảo vệ đứng ở một bên.
Cô muốn cho Phương Thê nhìn đến bản thân thật hèn
mọn, cho cô ta biết cô ta không cùng thế giới với bọn họ, muốn cho cô
biết khó mà lui.
Hơn nữa cô cũng không sợ Doãn Văn Trụ thấy.
Bởi vì cô cảm thấy Doãn Văn Trụ sẽ không vì cô ta mà làm mất thể diện của mình.
Trước mặt nhiều người thượng lưu như vậy.
Cho nên cô muốn tận lực sỉ nhục Phương Thê, khiến cô ta không còn mặt mũi để dây dưa với Doãn Văn Trụ nữa.
Nhưng cô lại không biết Phương Thê căn bản không để ý tới chuyện này.
Đủ loại tiếng nghị luận truyền đến tai Phương Thê,
nhưng cô chỉ thản nhiên nhếch môi cười một tiếng, "Không cần mấy người
ra tay, tôi tự mình đi."
Chuyện làm đã làm xong rồi, cô cũng nên đi.
"Không đúng, cô không thể đi, tôi muốn kiện cô về tội xông loạn vào tiệc tư nhân."
Âu Nhã Nhi nhìn vẻ mặt bất cần đời của Phương Thê, lại hừ nhẹ nói.
"Người này rốt cuộc là ai?"
"Nhìn cô ta mặc thành như vậy, tám phần chính là lẫn vào để câu con mồi nào đó."
"Thật là mất hứng, quấy rầy hứng thú của chúng ta."
Tiếng nghị luận lại lớn hơn, mọi người xung quanh đều tập trung trên người Phương Thê.
Lúc Doãn Văn Trụ đi vào bữa tiệc, liền nhìn Phương
Thê bị đám người vây quanh cùng với các loại ánh mắt khinh thường, nghe
đủ loại cười nhạo về cô.
Nhưng dù như thế, người phụ nữ đứng ở giữa kia vẫn
với dáng vẻ lạnh nhạt, lưng thẳng, dường như những tiếng nghị luận đó
tuyệt không liên quan đến mình.
Nghĩ đến ngày hôm đó, lúc cô đè nén tiếng khóc trong phòng tắm.
Anh đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Cô nhất định chẳng qua là mạnh mẽ chống thôi.
Lý trí còn chưa kịp phản ứng, người đã bước nhanh
tới, đẩy đám người ra, tới bên người cô, ôm cô vào lòng, không để ý
những người quanh mình, cúi đầu hôn lên tóc c
"Làm sao lại bướng bỉnh như vậy, một người liền chạy tới nơi đây? Muốn làm cho cha ngạc nhiên sao?"
Sau khi nói xong, Doãn Văn Trụ nhìn về phía những
người chung quanh, "Cùng mọi người giới thiệu một chút, đây là vợ tôi,
Phương Thê."
Doãn Văn Trụ vừa nói như thế, tất cả mọi người có chút nghi ngờ.
Nếu là vợ, vì sao Doãn Văn Thận làm như không biết.
Doãn Văn Thận có chút xấu hổ, cười nói: "Mọi người
cũng biết, Tiểu Trụ mới vừa về thành phố H này, cho nên đây là lần đầu
tiên tôi mới nhìn thấy mắt của con dâu, khiến mọi người chê cười."
Ông đương nhiên không muốn thừa nhận, nhưng nếu như không nói như vậy, Doãn Văn Trụ nhất định sẽ không cho lưu lại mặt mũi
cho ông.
Kết quả là, người mất mặt vẫn là ông.
Nói như vậy, tất cả mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra.
Doãn Văn Trụ cũng cười nói: "Mọi người chơi trước, tôi mang Thê Thê đi đổi bộ quần áo."
Nói xong liền ôm Phương Thê đi lên lầu, tiếng cưng chiều cũng loáng thoáng truyền đến, "Thê Thê, em quá bướng bỉnh rồi."
Tình cảnh như thế, khiến vài người hiểu ra, ví dụ như phần lớn những người ở bữa tiệc này.
Khiến vài người tức giận khó chịu, ví dụ như Âu Nhã Nhi, Cô làm sao cũng không nghĩ Doãn Văn Trụ sẽ làm như thế, còn dễ
dàng hóa giải phần xấu hổ kia.
Chẳng lẽ anh thật sự thích người đàn bà kia?
Người đàn bà đó dễ thương ở chỗ nào
Cũng làm cho vài người khiếp sợ không thôi, ví dụ như người tới sau Doãn Văn Trụ một bước- Tần Tiêu Nhiên.
Khi nhìn thấy Phương Thê, anh mặc dù không biết tại sao cô lại ở nơi này, nhưng anh nghĩ đi lên giúp cô hóa giải khốn cảnh
này, nhưng lại có người so với anh nhanh hơn một bước.
Anh càng không có nghĩ tới chính là mấy cái lời kia của Doãn Văn Trụ.
Vợ?
Phương Thê là vợ của Doãn Văn Trụ.
Chuyện này khi nào xảy ra, Phương Thê làm sao lại trở thành vợ của anh ta?
Nhìn bọn họ thân mật, Tần Tiêu Nhiên lại cảm thấy khiếp sợ.
Doãn Văn Trụ đem Phương Thê dẫn tới một căn phòng
trên lầu, liền gọi điện thoại, làm cho người ta đem đến bộ lễ phục, lại
báo cho thợ trang điểm.
Phương Thê nhìn Doãn Văn Trụ, ánh mắt có chút phức tạp.
Tình huống không người giúp đỡ, cô gặp không ít,
mỗi một lần đều là dựa vào chính mình giải quyết, chưa bao giờ nghĩ tới
dựa vào người nào.
Cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có người giúp cô.
Nhưng vào một giây đó, Doãn Văn Trụ đột nhiên xuất hiện, đứng ở bên người cô, nói những câu như vậy, làm chuyện như thế.
Không còn là một người, không cần chính mình tự đi
đối mặt, chỉ cần dựa vào người bên cạnh này, giống như cái gì cũng không cần sợ nữa.
Cảm giác như thế cô chưa bao giờ có
Một giây đó, không thể nghi ngờ là có giật mình, cũng có động tâm.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, có người đứng bên cạnh cô, giúp cô chống đỡ một bầu trời.
Nhưng sau khi bình tĩnh, lại có chút bài xích.
Tại sao anh phải làm như vậy?
Rõ ràng có thể không cần để ý đến cô.
Vẫn là nói, anh chỉ muốn làm cho người ngoài nhìn, hay muốn cùng cha anh đối nghịch.
Lúc ký hợp đồng, không phải đã nói rõ rồi sao?
Ở trước mặt người ngoài, là vợ chồng.
Như vậy anh thật ra thì chẳng qua là đang làm chuyện lúc trước đã định sẵn, cũng không phải vì cô.
Hai ý nghĩ khác biệt, chiếm cứ trong lòng, khiến cô cảm thấy thật phức tạp.
Lúc Doãn Văn Trụ quay đầu lại, Phương Thê cúi đầu, nhưng vẫn bị anh phát hiện.
Anh ngồi ở bên người cô, "Làm sao có thể tới nơi này?"
"Cha anh đưa thiệp mời cho em."
Phương Thê ăn ngay nói thật.
Doãn Văn Trụ cơ bản cũng hiểu chút, nhưng nhìn mới
vừa biểu hiện của cô, anh nghĩ những người muốn làm nhục cô nhất định sẽ thất bại.
Người phụ nữ này cũng có bản lĩnh đó.
Gặp chuyện gì cũng là vẻ mặt lạnh nhạt không thay đổi.
Hình như cũng chỉ có hai lần kia.
Lần thứ nhất là lúc say rượu, đến cuối cùng kêu tên Tần Tiêu Nhiên.
Một lần khác bị khống chế đã khóc lớn, dường như cũng là vì Tần Tiêu Nhiên.
Nghĩ như thế, có chút khó chịu, người có thể khiến tâm tình cô dao động đều là Tần Tiêu Nhiên.
Nhưng mà lần đầu anh muốn cô làm bạn gái, hình như
cô phản ứng cũng rất lớn, móng vuốt rất sắc bén, so với bây giờ sinh
động hơn.
Nghĩ tới, lại cảm thấy có chút đau lòng.
Cô che giấu bản tính của mình, làm ra vẻ lạnh nhạt, thật ra là sợ bị người khác tổn thương?
Anh vẫn cảm thấy lúc cô giống bé mèo hoang dễ thương hơn.
Nhưng nghĩ tới những chuyện cùng cô trải qua, anh
phát hiện ra hình như chính mình luôn nắm tới yếu điểm cô, làm cho cô
không thể không cúi đầu.
Vì Tần Tiêu Nhiên, không thể không cúi đầu về phía anh.
Sau đó vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, anh làm cái gì, cũng sẽ không làm cảm xúc của cô dao động.
Tần Tiêu Nhiên, tại sao lại là Tần Tiêu Nhiên?
Anh có chút phiền muộn.
Ngẩng đầu nhìn Phương Thê, chỉ thấy cô cúi đầu lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
A nắm tay cô, có chút ôn hòa mà nói: "Không cần quá ép buộc bản thân."
Phương Thê ngẩng đầu nhìn anh, muốn rút tay mình ra từ trong tay anh, nhưng nó bị anh nắm rất chặt, làm sao cũng rút không ra.
Dường như ở trước mặt anh, tài năng của cô đều không có đất để dụng võ.
Vì vậy cũng chỉ có thể từ bỏ.
Giữa hai người không nói chuyện nữa, xung quanh tản ra một cỗ nhàn nhạt ấm áp, cho đến có người đi vào phá vỡ hết thảy.
Lễ phục đưa đến, thợ trang điểm cũng tới.
Phương Thê bị dẫn vào trong, sau đó bắt đầu hóa trang.
Doãn Văn Trụ nhìn xuống tay mình, phía trên kia mơ hồ còn sót lại bàn tay mềm mại của cô.
Da của cô so với người khác đều tốt hơn, đặc biệt trắng nõn mền mịn.
Nghĩ như thế, lại đang lơ đãng nhớ đến đêm hôm đó bàn tay anh lướt qua thân thể cô, còn có ánh mắt của cô cùng với tiếng rên rỉ.
Cứ như vậy, không ngờ cảm thấy mình mơ hồ có mấy phần bị kích thích.
Anh không phải thật sự bị mê muội rồi chứ?
Làm sao có thể bị cô dễ dàng khơi lên dục vọng?
Có chút quẫn bách liền bỏ những suy nghĩ đó qua một bên, đè xuống những cảm xúc đó.
Lúc Phương Thê đi ra, ánh mắt Doãn Văn Trụ có chút sáng.
Vẻ đẹp của cô đều không thuộc dạng chói mắt như mặt trời, nhưng càng xem càng có hương vị, ban đầu đã từng gặp qua cô mặc.
Khi đó toàn thân cô phủ lên một màu trắng, như bất nhiễm trần thế.
Nhưng bây giờ cô mặc toàn thân màu đen dạ phục,
trong thanh thuần lại lộ ra một cỗ lãnh diễm, cùng khí chất lạnh nhạt
của cô rất xứng.
Nếu như ngày đó cô là Thiên Sứ, như vậy lúc này cô chính là ma nữ.
Cô đem thanh thuần và lãnh diễm hai khí chất khác biệt dung hợp hoàn mỹ lại với nhau.
Doãn Văn Trụ đưa tay về phía cô, "Chúng ta đi xuống thôi."
Nhìn bàn tay thon dài kia, Phương Thê có chút do dự.
"Thê Thê."
Một tiếng kêu, giọng nói lười biếng, mang theo mị lực mê người.
Cô từ từ đưa tay ra, sau đó bỏ vào lòng bàn tay Doãn Văn Trụ.
Tay của anh từ từ bao lấy, cho đến hoàn toàn bọc lại bàn tay nhỏ bé của Cô.
Bàn tay ấm áp của anh truyền tới, lại mơ hồ thấm vào máu, nóng bỏng như lửa.
Hôm nay, anh cho cô quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Hai người nắm tay nhau, chậm rãi từ trên lầu xuống.
Một giây đó, náo nhiệt ngưng lại, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn trên
Doãn Văn Trụ tuấn mỹ khí thế bức người, sặc sỡ loá mắt, là trời sanh mị hoặc, yêu nghiệt trời sanh.
Nhưng đứng bên cạnh Doãn Văn Trụ, cô cũng không có vẻ ảm đạm, vẫn thuộc về khí chất riêng của cô.
Hai người đứng chung một chỗ, dường như là loại hình bất đồng, rồi lại xứng đôi như thế.
Giờ phút này, người ở chỗ này càng thêm tin chắc,
người phụ nữ này thật sự là vợ của Doãn Văn Trụ, thiếu phu nhân của gia
đình Doãn Văn.
Vì vậy lại nổi lên những tiếng nghị luận mới vừa
rồi cô với dáng vẻ lạnh nhạt không sợ hãi, đổi một loại thân phận, cái
này thành một loại kiên quyết.
Cũng may Phương Thê cũng không nghe thấy, nếu không cô nhất định sẽ cảm thấy châm chọc.
Tới trước mặt Doãn Văn Thận, Doãn Văn Trụ nhàn nhạt nói, "Cha, con theo Thê Thê tới chúc cha sinh nhật vui vẻ."
Sau đó không để ý tới Âu Nhã Nhi ở một bên, thẳng rời đi.
Âu Nhã Nhi giận đến một câu cũng nói không nên lời.
Bọn họ lại dám đối với cô như thế, cô nhất định sẽ làm cho bọn họ hối hận.
Lúc này, âm nhạc vang lên.
Doãn Văn Trụ thấp giọng hỏi: "Đi khiêu vũ?"
"Em không biết nhảy."
Phương Thê thật ra thì biết nhảy, chẳng qua là không muốn cùng anh nhảy thôi.
Lòng bàn tay vẫn như cũ rất nóng, ngay tiếp theo cả người cô mất tự nhiên.
Doãn Văn Trụ như thế khiến cô có chút sợ.
Khoảng cách giữa bọn họ đột nhiên gần rất nhiều, đã vượt qua lúc trước cô đặt ra khoảng cách, như vậy sẽ trở nên nguy hiểm.
"Anh dẫn em nhảy, rất đơn giản."
Doãn Văn Trụ không cho Phương Thê cơ hội cự tuyệt, tay lôi kéo đem cô mang vào trong sàn nhảy.
Bọn họ dựa vào rất gần, Phương Thê muốn lui về phía sau, Doãn Văn Trụ chỉ cho rằng cô bởi vì không biết nhảy mà hốt hoảng.
Tay vừa dùng lực, kéo cô gần hơn, hai người cơ hồ là dán chặt lại với nhau.
Cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Không cần khẩn trương, đi theo bước chân anh."
Không cách nào chạy trốn, Phương Thê chỉ có thể tiếp tục.
Vừa bắt đầu có chút cọ sát, nhưng rất nhanh hai
người đã ăn ý, càng nhảy càng tốt, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều
nhìn bọn họ.
Một khúc nhảy xong, Phương Thê không nói gì, liền vội vã rời đi.
Nhịp tim có chút nhanh.
Mới vừa rồi, Cô hoàn toàn bị hơi thở anh bao vây, để cho cô không biết theo ai.
Doãn Văn Trụ muốn theo sau, nhưng bị người gọi lại, " Tổng giám đốc Doãn Văn."
Trên thương trường, có một số việc không thể tránh khỏi, cho nên anh cũng chỉ có thể xoay người cùng anh ta nói chuyện với nhau.
Phương Thê chạy tới ban công, hít một hơi thật lớn.
Mặc dù bên ngoài gió mùa hạ thổi tới có chút nóng, nhưng nó so với bên trong thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Thê Thê."
Tần Tiêu Nhiên nhìn thấy Phương Thê đi tới, anh cũng rất nhanh đi qua.
Anh vẫn là không tin.
Nhìn Cô và Doãn Văn Trụ thân mật ở chung một chỗ như thế, anh cảm thấy ghen tỵ.
Anh ta có thể gọi cô như vậy, đương nhiên không thể yếu thế.
Bọn họ nhưng đã quen biết năm năm rồi.
Hơn nữa anh không tin Phương Thê thay đổi tình cảm nhanh như vậy.
Nếu nói như vậy, cô sẽ không thích anh trong năm năm.
Cho nên anh rất tự tin, cũng đã cho rằng Phương Thê và Doãn Văn Trụ trong lúc đó không xảy ra quan hệ gì.
Nghĩ đến đủ loại lý do, anh lại cảm thấy nói không chừng Doãn Văn Trụ có lẽ lấy chuyện đầu tư Tần thị bức bách Phương Thê.
Bây giừo Tần thị trên căn bản đã thoát khỏi nguy
hiểm, chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa, chờ Tần thị ổn định, vậy anh
cũng không thể tiếp tục chịu sự khống chế của tập đoàn Doãn văn nữa.
Như vậy có thể đem Phương Thê giải cứu ra.
Sau đó sẽ cố gắng đợi cô.
Sau khi mất đi mới phát hiện thì ra là cô đối với mình mà nói rất quan trọng.
Phương Thê xoay người, nhìn về phía Tần Tiêu Nhiên, nói: "Tiêu Nhiên, có chuyện gì sao?"
Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh gọi cô thân thiết như thế.
Nhưng cô cũng không như tưởng tượng vui vẻ.
Vui sướng tự nhiên là có, nhưng còn có chút cảm khái, cũng có chút thương cảm.
"Thê Thê, em và Doãn Văn Trụ thật sự kết hôn?"
Anh hỏi có chút chần chừ.
Phương Thê gật đầu một cái, "Ừ."
Ngoài ra cô cũng không nghĩ nhiều lời.
Từ lúc đáp ứng Doãn Văn Trụ, Cô thật ra đã rạch ra giới hạn giữa bọn họ.
Trả lại ân cứu mạng cho anh, sau đó mỗi người đi trên con đường của bản thân.
Nhưng không nghĩ tới cô buông tay, anh lại không chịu buông ra.
Sớm biết như vậy, cô nên sớm làm như vậy?
Hay là nói là trò đùa giỡn của ông trời.
Nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào nữa.
Cô không biết hợp đồng giữa cô và Doãn Văn Trụ khi
nào kết thúc, cũng không biết mình có còn dung khí và cố chấp như ban
đầu không.
"Thê Thê phải là anh ta bức em không? Em gả cho anh ta, anh ta mới đáp ứng đầu tư cho Tần thị ."
Tần Tiêu Nhiên tiến lên một bước, đưa tay nắm bả vai Phương Thê .
Phương Thê lui về sau một bước, sau đó lắc đầu một cái.
Không muốn nói thêm gì.
"Thê Thê, em chờ anh, anh sẽ giúp em trở về."
Mặc dù Phương Thê đã trả lời như vậy, nhưng Tần Tiêu Nhiên vẫn cho rằng như thế.
"Tiêu Nhiên ——"
Phương Thê vừa định mở miệng, một tiếng khác chen vào, "Tần tổng, lừa gạt bà xã tôi như vậy là không đúng đâu."
Doãn Văn Trụ tựa trên khung cửa, cười với vẻ lười nhác nhìn bọn họ.
"Thê Thê, tới đây."
Anh vẫy vẫy tay về phía Phương Thê.
Tần Tiêu Nhiên kéo tay Phương Thê lại, nhưng Phương Thê rút tay ra, chậm rãi đi về phía Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Trụ đưa tay đem Phương Thê kéo vào trong
ngực, cúi đầu hôn lên hai má cô, rồi mới nói với Tần Tiêu Nhiên: "Tần
tổng tự tiện, chúng ta đi trước."
Nói xong, liền kéo Phương Thê rời đi.
Đến khi ngồi vào xe, Phương Thê mới rút tay mình về.
Doãn Văn Trụ cũng không nói gì, chẳng qua là nhìn cô một cái, thấp giọng
"Anh cười cái gì?"
Phương Thê cảm thấy anh thật kỳ lạ.
"Không có gì."
Chẳng qua là cảm thấy mới vừa rồi cô đỏ mặt có vẻ đáng yêu.
"Thật sự?"
Phương Thê vẫn có chút hoài nghi, cũng quên mình vốn không nên hỏi nhiều về vấn đề này.
"Thật."
Doãn Văn Trụ rất đứng đắn gật đầu một cái, rồi lại nở nụ cười.
Một cước dẫm lên chân ga, xe cũng bay nhanh đi.
Phương Thê bởi vì không chú ý đến, ngược lại giật nảy mình.
"Anh ——"
"Thế nào?"
Doãn Văn Trụ cười càng vui vẻ hơn, lúc này cô giống hương vị trước kia rồi.
"Không có gì."
Phương Thê đã nhận ra cái gì, vì vậy thu lại lời nói, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Không nên như vậy.
Mình không nên có dạng này?
Doãn Văn Trụ không nói thêm gì nữa, một đường về đến nhà, ai cũng không n
Chẳng qua là khác hơn lúc ban đầu.