Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 23: Chương 23: Trụ, ngủ cùng em được không?




Hạ Sơ ngồi một bên, trên đầu quấn băng gạc, lúc nhìn thấy cô, khóe môi không khỏi giương lên, nhưng rất nhanh liền như cũ.

Đương nhiên, một bộ dáng yếu đuối bất lực.

Doãn Văn Trụ và Doãn Văn Thận đứng ở một bên, lúc cô đi vào dường như đang cãi vã gì đó.

Nhưng bây giờ đã dừng lại, cùng nhau nhìn cô.

Thím Vương cũng đứng ở một bên, nhìn thấy cô, không khỏi kêu một tiếng, "Thiếu phu nhân, cô đã về."

Khi nói chuyện, còn như vô ý quét Hạ Sơ một cái, làm như đang thị uy.

Ánh mắt Phương Thê vẫn dừng trên người của Hạ Sơ, nhưng cô ta cũng không lộ ra sơ hở gì, điềm đạm đáng yêu núp trên ghế sô pha.

"Dù sao tao tuyệt đối không cho phép người đàn bà này ở nơi này."

Doãn Văn Thận nhìn Phương Thê một cái nói.

Ở nơi này?

Doãn Văn Trụ muốn cho Hạ Sơ ở nơi này

Những lời mới vừa rồi lấy cớ an ủi bản thân vào giờ khắc này tan thành mây khói.

Cô không biết mình còn có thể tìm cớ gì được nữa.

Nhưng cái gì cô cũng không nói, cô vẫn muốn Doãn Văn Trụ chính miệng nói.

Nhưng Doãn Văn Trụ còn chưa mở miệng, Hạ Sơ ở một bên ngược lại mở miệng nói: "Trụ, không cần, anh nên đưa em trở về đi, em không muốn làm khó người khác."

Lời vừa đúng, còn có vừa đúng sự nhu nhược.

Phương Thê cảm thấy, từ tối hôm qua đến bây giờ, đây chính là một tuồng kịch của Hạ Sơ.

Cô rất hiểu rõ Doãn Văn Trụ, biết mình làm gì để có thể được đến anh thương tiếc.

Doãn Văn Trụ nhìn Phương Thê một cái, vốn là muốn nói gì đó, nhưng một câu nói của Hạ Sơ khiến anh thu kịp lời nói.

Anh vốn là tính tiễn Hạ Sơ về.

Nhưng trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Sơ vì cứu anh, đầu bị thương, tay cũng bị thương.

Lúc này, anh sao có thể mặc kệ cô ấy?

Đưa đi bệnh viện, muốn gọi cho Phương Thê, lại phát hiện không biết từ khi nào điện thoại đã hết pin.

Mà Hạ Sơ lại siết thật chặt tay của anh không để cho anh rời đi.

Ngay cả lúc băng bó cũng thế.

Anh không đành lòng từ chối.

Ở bệnh viện, anh không yên tâm về người khác chăm sóc cô.

Cô lại khôn khéo nói mình không sao, còn có một cái tay có thể động, có thể chăm sóc mình.

Nhưng anh làm sao có thể cho cô quay về nhà, không người nào chăm sóc.

Cho nên mới đón cô đến nhà mình, muốn cho Thím Vương chăm sóc dùm.

Anh không muốn Phương Thê hiểu lầm, nhưng lại không thể bỏ mặc Hạ Sơ.

Ở trước mắt nhiều người như vậy, lại ở trước mặt Hạ Sơ, Doãn Văn Trụ lại cảm thấy có mấy lời không thể nói, cho nên đáy lòng nghĩ tới tìm Phương Thê nói rõ ràng sau, trên miệng cũng là nói: "Cha, Hạ Sơ là vì con mà bị thương, cha lại muốn con mặc kệ cô ấy sao?"

"Mày có thể phái người chăm sóc cô ta."

Doãn Văn Thận có chút hận Doãn Văn Trụ không thấy rõ sự thật.

Anh đem Hạ Sơ về nhà , khiến Phương Thê làm sao mà chịu nổi?

"Con không yên tâm."

Doãn Văn Trụ nói lại: "Cô ấy ở chỗ này, chỉ là muốn Thím Vương hơi chiếu cố một chút thôi."

Anh cảm thấy điều này cũng không có gì.

Hạ Sơ đứng lên, đưa tay lôi kéo tay của anh, "Trụ, em không sao ."

"Em ngồi."

Doãn Văn Trụ vội vàng đi đỡ Hạ Sơ.

Doãn Văn Thận thấy rất tức giận, chỉHạ Sơ mắng: "Cái người đàn bà này, không phải đã nói sẽ không quay về sao , bây giờ tại sao lại chạy tới diễn trò? Lại muốn tiền, muốn bao nhiêu, mày mở miệng, đừng quấn tiểu trụ. Anh ta đã kết hôn rồi."

"Bác trai, bác hiểu lầm rồi, con theo trụ không có gì. Thật không có gì ."

Hạ Sơ lắc đầu, sắc thái càng thêm nhu nhược.

"Cha, không cho phép cha lại sỉ nhục cô ấy nữa, nếu như cha không đồng ý, con liền đi nơi khác với cô ấy."

Nghĩ đến chuyện năm đó, nghe nữa lời nói của Doãn Văn Thận, Doãn Văn Trụ cảm giác lại làm thương tổn đến Hạ Sơ, lại cảm thấy có mấy phần áy náy. Lời nói cứ như vậy không tự chủ được vọt ra khỏi miệng.

Phương Thê ngẩn ra, đáy lòng một hồi hoảng hốt, nhưng ngoài mặt cái gì cũng không còn biểu hiện ra.

Cô không muốn ở trước mặt Hạ Sơ yếu thế, cũng không muốn nhìn cô ta đắc ý.

Lúc này, cô lo cho Doãn Văn Trụ, cô muốn nói cho anh biết về chuyện xảy ra tối qua.

Cô muốn nói cho anh biết về chuyện của Quý Thư.

Nhưng anh lại đứng bên cạnh một người đàn bà khác.

Đau lòng, trong nháy mắt lan tràn ra.

Muốn tin, lại không có lý do để tin.

Có lẽ cô thật không tin anh, cũng có lẽ cô không tin chính mình.

Dù sao hai người quen biết thời gian ngắn vậy, mà bọn họ lại có nhiều kỷ niệm đến vậy.

Nếu như Hạ Sơ thật sự là người tốt, Phương Thê nghĩ, có lẽ cô có thể lùi bước.

Nhưng cô ta không phải, cho nên lúc này cô không muốn lui.

Mặc kệ kết quả ra sao, cô đều muốn nghe Doãn Văn Trụ tự mình nói ra khỏi miệng.

"Cha, để cho cô ta ở lại đi."

Lúc Doãn Văn Trụ quay đầu nhìn Phương Thê, Phương Thê cũng là dời ánh mắt đi chỗ khác, đối với Doãn Văn Thận cười cười nói: "Dù sao cô ấy cũng vì Trụ mà bị thương, gia đình Doãn Văn chúng ta cũng không nên bởi vì cô ấy mà làm hỏng đạo đãi khách từ trước đến nay của nhà ta."

Thay vì để cho hai người bọn họ đơn độc ở chung một chỗ, còn không bằng ở chỗ này.

Tuy nói nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô lại lo lắng những động tác của Hạ Sơ.

Chẳng biết tại sao, Cô cảm giác Hạ Sơ và Quý Thư có quan hệ với nhau.

Nếu như bọn họ thật sẽ đối với Doãn Văn Trụ bất lợi, Cô càng không muốn để cho bọn họ đơn độc ở cùng một chỗ.

Một chữ khách, đã đại biểu thân phận của Hạ Sơ.

Nhìn cô ta nói chuyện với thái độ lạnh nhạt kia, còn ngụ ý trong câu nói, Hạ Sơ cũng chỉ có thể ở trong lòng giận đến muốn giết người.

Âm thầm thề, tất nhiên sẽ đuổi cô ta đi ra ngoài.

"Thê Thê."

Doãn Văn Trụ vui sướng kêu một tiếng.

Thế nhưng anh lại chỉ cho là Phương Thê hiểu anh.

Phương Thê làm như không nghe thấy, ngược lại vẫn nhìn Doãn Văn Thận.

"Nếu Thê Thê nói như vậy, vậy hãy để cho cô ta ở đi."

Doãn Văn Thận rốt cuộc mở miệng.

Hơn nữa ông cũng không muốn bức đứa con trai bở nhà nữa.

Nhìn thái độ của Doãn Văn Thận đối với Phương Thê, Hạ Sơ lại càng hận hơn.

Tại sao Doãn Văn Thận có thể chấp nhận một kẻ bần cùng như Phương Thê, lại không thể tiếp nhận cô?

Dáng vẻ cô ta có đẹp bằng cô không?

"Cám ơn cha, con cảm thấy mệt, đi nghỉ ngơi trước."

Phương Thê nói xong, liền đi lên lầu.

Cô thật sự mệt mỏi.

Chuyện đêm qua, chuyện mới vừa rồi, kiện kiện đều không làm cho người ta bớt lo.

"Thê Thê."

Doãn Văn Trụ muốn đuổi theo, nhưng Hạ Sơ lại đúng lúc đứng lên, kéo tay Phương Thê lại, "Phương Thê, mình với Trụ thật không có gì , bạn đừng hiểu lầm."

Nhìn cô ta tỏ vẻ nhu nhược, nghe lời nói của cô ta, Phương Thê chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cô đem tay mình rút ra, rõ ràng không dùng bao nhiêu sức.

Hạ Sơ lại ngã về phía sau, như cô đẩy cô ấy vậy.

"Thê Thê, em ——"

Doãn Văn Trụ đỡ Hạ Sơ, lại quay đầuPhương Thê, tiếng nói không khỏi tăng thêm mấy phần.

Nhưng lời nói tiếp theo, lúc bắt gặp đến cặp mắt lạnh nhạt của Phương Thê, lại rốt cuộc nói không ra lời.

Phương Thê lạnh nhạt như vậy, khiến anh cảm thấy sợ, giống như cô lại quay về như lúc ban đầu.

Phương Thê không có dừng lại, xoay người lên lầu.

Không, cô tuyệt không lạnh nhạt.

Cảm xúc trong lòng sắp phun ra rồi, cho nên mới chỉ có thể dùng lạnh nhạt tới ngụy trang tất cả.

Tình cảnh mới vừa rồi, anh rống cô.

Anh không tin cô, ngược lại tin Hạ Sơ.

Này so cái gì cũng làm cho Phương Thê khó chịu.

Anh chẳng lẽ cảm giác mình sẽ đối với cô ta làm gì sao?

Cô cũng không phải là người đần, cho dù muốn làm gì, cũng sẽ lén lút làm, làm sao có thể ở trước mặt anh làm.

Nếu suy nghĩ tý, anh sẽ hiểu.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, trong tiềm thức của anh lại tin Hạ Sơ.

Ý nghĩ lúc này, thường thường là chân thật nhất, cho nên cô mới đau lòng, mới khó chịu.

Doãn Văn Trụ rống Phương Thê, lập tức liền hối hận.

Nhưng Hạ Sơ ở trong lòng anh lôi kéo vạt áo của anh, anh không cách nào đuổi theo.

Quần áo của cô còn là bộ hôm qua, chẳng lẽ cô mới vừa trở về

Quý Thư rốt cuộc đang làm gì?

Bởi vì ở chung một chỗ với Quý Thư, cho nên anh mới tương đối an tâm.

Nếu không anh tuyệt đối sẽ không để cô lại , cho dù muốn đưa Hạ Sơ, cũng sẽ mang cô theo.

Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, Doãn Văn Trụ cảm thấy vô cùng phiền lòng.

Phương Thê đi, Doãn Văn Thận hừ một tiếng cũng rời đi, Thím Vương than một tiếng, cũng xoay người đi rồi.

Trong phòng khách cũng chỉ còn lại có hai người Doãn Văn Trụ và Hạ Sơ.

Hạ Sơ điềm đạm đáng yêu nhìn Doãn Văn Trụ, "Trụ, thật xin lỗi, đều do em."

Vừa nói nước mắt liền bừng lên.

Doãn Văn Trụ đưa tay lau nước mắt cô, "Không có chuyện gì, bọn họ chỉ vì không hiểu em, chờ chung một đoạn thời gian, bọn họ sẽ tiếp nhận em. Lúc ban đầu Thê Thê cũng không được cha thích. Đúng rồi, cha thích đánh cờ, em cũng có thể học Thê Thê, đánh cờ với ông ấy."

Anh an ủi cô, nhưng mấy câu nói lại không ngừng nhắc tới Phương Thê.

Hạ Sơ ngoài mặt không có gì, đáy lòng lại đã sớm hận thấu.

Cô tự nhiên biết, Doãn Văn Thận dù thế nào cũng sẽ không tiếp nhận cô.

"Ừ, em sẽ cố gắng, em còn muốn trở thành bạn bè với Phương Thê, nhưng cô ấy hình như không thích em lắm."

Hạ Sơ càng nói càng nhỏ.

"Sẽ không, Thê Thê là một người rất dễ, khẳng định cô ấy chỉ vì ghen tý, anh đi nói với cô ấy một tý là được."

Doãn Văn Trụ vừa nói như thế, Hạ Sơ cũng là xuống một quyết định.

Dù thế nào cũng không thể khiến bọn họ ở cùng một chỗ.

Lần này, cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội này .

Cô muốn cho Phương Thê tự mình thối lui.

"Trụ, anh thật tốt. Aiz, em ——"

Hạ Sơ than một tiếng, rồi lại muốn nói lại thôi.

Thế nhưng ý tứ trong lời nói cũng là không cần nói cũng biết.

Doãn Văn Trụ cũng cảm thấy có chút tiếc hận, tuy nhiên cũng không quay đầu lại.

Cho nên anh cũng không có tiếp lời Hạ Sơ, chỉ là nói: "Hạ Sơ, anh dẫn em lên lầu."

Không biết từ lúc nào bắt đầu, anh bắt đầu kêu cô là Hạ Sơ.

Tựa hồ là cảm thấy cách gọi Sơ Nhi như thế có chút quá mức coi thường.

Hạ Sơ tự nhiên cũng chú ý tới, đáy lòng càng thêm hận.

Nhưng nhớ tới sự quan tâm của anh đối với cô, cô lại cảm thấy anh vẫn là thích cô.

Chỉ cần không có người đàn bà kia, anh ấy sẽ ở chung một chỗ với cô.

"Ừ."

Cô khéo léo gật gật đầu, liền theo Doãn Văn Trụ lên lầ

Doãn Văn Trụ giúp Hạ Sơ sửa sang lại đồ, lại đỡ cô lên giường.

Trái tim của anh bây giờ đều ở chỗ Phương Thê, nghĩ sẽ về phòng giải thích với cô ấy.

Hạ Sơ cũng muốn, nên làm sao giữ lại anh.

Mà lúc này đây, Thím Vương cũng là gõ cửa nói: "Thiếnhà họ Âu, điện thoại."

Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, đã đi xuống lầu nhận điện thoại.

Điện thoại là Quý Thư , nhớ tới chuyện đêm qua, Doãn Văn Trụ có chút không vui nói: "Quý Thư, bạn chăm sóc Thê Thê thế này sao? Không phải kêu bạn đưa cô ấy trở về sao?"

Quý Thư trầm mặc lát, hỏi ngược lại: "Vậy còn bạn? Bỏ bà xã của mình lại đi với một người khác gọi là gì?"

"Quý Thư, bạn ——"

Doãn Văn Trụ sững sờ, từ trước đến giờ Quý Thư sẽ không nói lời như vậy.

Hơn nữa đối với anh chọn người nào, anh ta cũng chưa bao giờ có quá nhiều - ý kiến.

Thế nào lần này liền cột lấy Phương Thê?

"Cô ấy rất không vui, cho nên mình đi theo cô ấy uống rượu."

Một lát sau, Quý Thư mới sâu kín nói.

"Cho nên, bạn không đưa cô ấy trở về? Hai người ở đâu qua đêm?"

Doãn Văn Trụ có chút không vui nói.

Quý Thư thật lâu không có

"Quý Thư, nói chuyện."

Doãn Văn Trụ đáy lòng phiền phức càng lúc càng lớn.

"Trụ, thật xin lỗi."

Quý Thư rốt cuộc mở miệng, cũng là nói một câu thật xin lỗi.

"Thật xin lỗi cái gì?"

Tại sao anh có loại dự cảm xấu.

"Chúng mình uống rất nhiều rượu, Phương Thê còn nói không muốn về nhà, cho nên mình liền đặt một phòng cho cô ấy, để cho cô ấy ở bên ngoài nghỉ ngơi một đêm.

Nhưng ——

Thật xin lỗi, mình đối với cô ấy động sắc tâm, cho nên chúng mình ——

Trụ, mình không biết nói thế nào với bạn, nhưng nghĩ thật lâu, vẫn là muốn nói cho bạn biết.

Tất cả đều do mình, không liên quan đến Phương Thê, cô ấy say đến không biết gì, là mình có lỗi với bạn."

Quý Thư lời nói chậm rãi truyền vào, từng câu từng chữ đều khắc vào lòng Doãn Văn Trụ.

Đáy lòng của anh hơi lạnh.

"Trụ, bạn đừng trách cô ấy, muốn trách thì trách mình đi. Mình ——"

Quý Thư lời nói còn chưa nói xong, Doãn Văn Trụ liền quát anh: "Mình dĩ nhiên trách bạn, mình không nên tin bạn."

Sau khi

Đáy lòng chỉ có phức tạp.

Người phụ nữ của mình cùng bạn thân tốt nhất.

Mặc dù nói là say rượu mất lý trí, tuy nhiên cũng không thể tiếp thụ nổi.

Sớm biết mình cũng không nên để cô ấy lại.

Nói không để ý là giả.

Ít nhất bây giờ anh còn không cách nào tiếp nhận.

Doãn Văn Trụ vốn là vội vã muốn đi giải thích với Phương Thê, bây giờ anh lại sợ đối mặt với cô.

Bởi vì không biết nên nói cái gì.

Gặp mặt, cô sẽ nói thật với anh sao?

Nếu như cô nói ra, anh có tức giận không?

Anh sợ mình khống chế không được.

Cho nên vẫn là tạm thời để cho mình yên tĩnh một chút thì tốt hơn.

Doãn Văn Trụ chưa trở về phòng, cũng không có đi Hạ Sơ nơi đó, chỉ là đi phòng sách.

Hạ Sơ ở trong phòng thật lâu không thấy Doãn Văn Trụ trở lại, đáy lòng dâng lên mấy phần oán niệm.

Cô bị thương, anh lại vẫn nghĩ tới đi cái người đàn bà kia.

Chẳng qua là lúc này, điện thoại di động vang lên.

Nhìn phía trên điện thoại, Hạ Sơ đi tới bồn tắm, mới nhấn nút trả lời.

Cô sợ Doãn Văn Trụ lại đột nhiên xuất hiện.

"Lần này cô làm không tệ, cô cũng nên yên tâm, anh ta không có tới chỗ của Phương Thê."

"Làm sao anh biết?"

Hạ Sơ vẫn cảm thấy rất kỳ quái, anh ta tựa hồ biết rất nhiều việc.

Thế nhưng đoạn thời gian này cô cũng đặc biệt chú ý, lại không phát hiện có cái gì khác thường.

"Tôi làm sao biết cô đừng quan tâm, sáng sớm ngày mai, cô phải nghĩ biện pháp khiến Phương Thê nhìn thấy Doãn Văn Trụ từ trong phòng cô đi ra thôi. Đây không tính là khó khăn đi, hơn nữa lại có ích tới cô."

" Đương nhiên tôi có thể làm. Chỉ là anh rốt cuộc là ——"

Hạ Sơ còn chưa hỏi ra lời, người bên kia đã cúp điện thoại.

Chỉ là Doãn Văn Trụ không có đi Phương Thê bên kia, xác định là tin tức tốt.

Cũng không biết người kia làm sao biết đến .

Mới vừa rồi cô xem anh căn bản là không kịp chờ đợi muốn bên người cô ta đi.

Hạ Sơ trở lại trên giường, nhắm mắt ngủ một hồi.

Ngủ thẳng tới lúc nửa đêm, Cô liền lặng lẽ đứng dậy.

Đi tới phòng sách, Cô quả nhiên nhìn thấy đèn vẫn sáng.

Vì vậy lặng lẽ đi vào.

Doãn Văn Trụ vẫn không ngủ, anh không ngủ được, đáy lòng rất rố

Khi lúc anh thấy Hạ Sơ đứng ở trước người anh, không khỏi hỏi: "Làm sao em còn chưa ngủ?"

"Em khát, muốn uống nước, thấy phòng sách có đèn, cho nên em liền tới xem một chút."

Hạ Sơ lấy cái cớ hoàn hảo, lại nói: "Trụ, đã trễ thế này, làm sao anh còn không đi ngủ?

Như vậy đối với thân thể không tốt, mau đi ngủ đi. Cô ấy còn đang chờ anh đi."

Doãn Văn Trụ cũng là lắc đầu nói: "Anh còn có chút việc không chưa xử lý."

Thật ra thì bây giờ anh căn bản cái gì cũng xem vào đầu, nhưng mấy lời đó anh cũng không muốn nói với Hạ Sơ.

"Không được, chuyện ngày mai xử lý cũng được, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt."

Hạ Sơ đi lên trước, đưa tay lôi kéo anh đứng dậy, rồi lại cố ý làm tay bị đau.

Cô lông mày nhíu chặt , cắn môi, làm bộ chịu nhịn đau đớn.

Doãn Văn Trụ tự nhiên cũng nhìn thấy, nói: "Làm sao em không cẩn thận như vậy? Ngoan, trở về ngủ đi."

"Anh cũng đi, hay Phương Thê vẫn còn giận anh?"

Hạ Sơ cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Doãn Văn Trụ không biết trả lời thế nào, liền tùy tiện ừ một tiếng.

Hạ Sơ dừng một chút, nhìn Doãn Văn Trụ nói: "Trụ, anh không nghỉ ngơi không được, vậy nếu không muốn đi thì tới phòng em nghỉ tý. Em không có ý gì , chính là không muốn anh quá mệt mỏi."

không mệt, hơn nữa anh muốn nghỉ ngơi, cũng còn có phòng khác."

Doãn Văn Trụ không muốn cùng Hạ Sơ nói thêm gì nữa, lúc này trong lòng anh rất phiền.

"Trụ, có phải anh chán ghét em rồi ?"

Hạ Sơ cũng là vào lúc này đưa tay ôm lấy anh.

"Em không muốn làm phiền anh, nhưng em thật sợ hãi. Mới vừa rồi làm một cơn ác mộng, nằm mơ thấy chuyện xảy ra trước kia, em thật là sợ cũng chỉ còn lại có một mình em. Em không dám ngủ."

Hạ Sơ biểu hiện được cực kỳ nhu nhược, thân thể còn không ngừng run rẩy.

Doãn Văn Trụ không biết lúc trước Hạ Sơ trải qua chuyện gì, nhưng nhớ đến lúc ban đầu thấy cô cũng là một bộ lạc phách, liền nghĩ cô trải qua chuyện đau khổ.

Cho nên cuối cùng không đành lòng cự tuyệt.

"Anh cùng em, đừng sợ."

Doãn Văn Trụ đưa tay vỗ vỗ lưng Hạ Sơ, sau đó theo cô đi gian phòng của cô.

Hạ Sơ tay hơi run rẩy, vẫn không buông tay anh ra.

"Ngủ đi, anh ở lại với em."

Đối mặt cô nhu nhược như thế, Doãn Văn Trụ cuối cùng không đành lòng.

"Trụ, anh cũng ngủ ngon?"

Hạ Sơ nhìn anh, hai mắt tràn đầy chờ đợi.

"Có thể ôm em ngủ không?"

"Hạ Sơ."

Anh không muốn làm cái chuyện thật xin lỗi Phương Thê.

"Chẳng qua là ôm, chỉ một lần thôi, có thể không?"

Cô tràn ngập kỳ vọng hỏi.

"Hạ Sơ, anh ——"

Doãn Văn Trụ lời nói còn chưa nói xong, Hạ Sơ cũng là cắt đứt anh.

"Thật xin lỗi, trụ, là em yêu cầu quá mức. Thật xin lỗi."

Cô buông lỏng tay ra, cả người co rúc thành một đoàn.

Chẳng qua là đáy lòng cũng là hận hận.

Cô không nghĩ tới Doãn Văn Trụ sẽ từ chối.

Anh đây là đang vì người đàn bà kia thủ thân sao?

Nhưng lúc trước cho dù ở chung một chỗ với cô, khi rãnh rỗi anh sẽ cùng người đàn bà khác xảy ra quan hệ.

Bây giờ hẳn vẫn vậy.

Không được, Cô tuyệt đối sẽ không buông tha.

Doãn Văn Trụ ở bên giường Hạ Sơ hồi lâu, thở dài một cái, vẫn nằm lên, đưa tay ôm cô.

"Tốt lắm, ngủ đi."

Hạ Sơ lúc này mới lật người, chui vào lòng Doãn Văn Trụ.

Doãn Văn Trụ chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó thấm ướt trước ngực

Anh biết cô khóc, tuy nhiên nó không biết nên nói gì, cho nên vẫn là cái gì cũng không nói, chẳng qua là nhẹ nhàng ôm lấy Cô.

Chẳng qua là anh lại không biết người chui đầu vào trước ngực anh khẽ nâng lên khóe môi.

===

Phương Thê nằm ở trên giường vẫn không có ngủ, Cô cho rằng Doãn Văn Trụ sẽ rất nhanh trở về phòng.

Nhưng chờ đến nửa đêm, anh chưa có trở về.

Là ở Hạ Sơ nơi đó sao?

Cô vốn tưởng rằng ít nhất anh còn quan tâm Cô.

Thế nhưng coi là cái gì?

Cô chui ở trong chăn, nước mắt không tự chủ chảy xuống.

Thì ra là bất tri bất giác, mình đã để ý như vậy.

Phương Thê cả đêm chưa ngủ, đợi cả đêm, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được Doãn Văn Trụ .

Cô đã không biết mình còn cảm giác gì nữa.

Là thất vọng, là đau lòng, hay là sợ?

Có lẽ đều là.

Một mình trong phòng lạnh lẽo, nhưng trong chăn vẫn còn có mùi vị thuộc về anh.

Như vậy mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, khiến Phương Thê càng thêm cảm thấy khó chịu.

Cô không tự chủ được ngồi dậy, mở cửa đi ra ngoài muốn tìm chút gì có thể giải đói.

Hôm nay tâm sự quá nặng, cho tới giờ cũng chưa ăn cơm qua.

Lúc này đã không còn chịu nổi.

Có đôi khi, luôn là đúng lúc như vậy.

Phương Thê mở cửa nháy mắt kia, Doãn Văn Trụ lại mở cửa từ phòng Hạ Sơ đi ra.

Cách mười mấy bước, bọn họ xa xa nhìn nhau, song phương cũng có chút sững sờ.

Sau một khắc, Phương Thê chợt trở lại trong phòng, đóng cửa lại, lưng tựa vào cửa, thân thể từ từ trượt xuống.

Mặc dù đáy lòng đã đoán trước, nhưng đợi đến chân chính thấy, tim thì ra lại đau như vậy.

Lần này, liền lý do lừa mình dối người cũng bị mất.

Doãn Văn Trụ nhìn thấy Phương Thê, vội vàng đuổi theo, nhưng lúc đi tới cửa lại dừng bước.

Anh chính là sợ người khác nhìn thấy hiểu lầm cái gì, cho nên mới sớm như vậy ra ngoài.

Nhưng không nghĩ tới vẫn là bị Phương Thê nhìn thấy.

Nhìn mắt cô hơi sưng đỏ, tim của anh bỗng nhiên nhói đau.

Đêm qua vốn nên đi nói rõ ràng với cô, nhưng anh sợ mình đến gần phía sau cô mình sẽ khống chế không được tâm tình của mình.

Tại sao phải như vậy?

Anh tự tay muốn gõ cửa, nhưng thế nào cũng gõ không được, xoay người, anh cũng dựa vào cửa lưng ngồi xuống.

Thê Thê, thời gian.

Anh mặc niệm trong lòng.

Hai người cách gần như vậy, gần đến chỉ cách một cánh cửa, Nhưng lại là giống như cách một thế giới.

Phương Thê nghe được tiếng bước chân dừng lại nơi cửa , nhưng đợi rất lâu, anh vẫn không gõ cửa.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, Cô vẫn luôn đợi, nhưng thế nhưng anh lại vẫn khiến cô thất vọng.

Tâm tình cũng khống chế không nổi nữa, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng cô lại không muốn làm cho anh biết.

Tay gắt gao che miệng mình, không để cho thanh âm phát ra, khóc thút thít không tiếng động.

Cô có dũng khí, nhưng anh lại chưa cho cô cơ hội.

Như vậy cô lại nên làm cái gì bây giờ?

Muốn khai phá cánh cửa này sao?

Muốn đem mình giờ phút mềm yếu này toàn bộ bại lộ ở trước mặt của anh, mặc kệ thế nào cũng kéo tay của anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.