Hợp Đồng Bạn Gái Giả

Chương 7: Chương 7: Cực chẳng đã mà chia tay




Chương 7: Cực chẳng đã mà chia tay

Từ khi hẹn hò với Sở Trung Thiên, tâm trạng Hương Tranh vui vẻ lêntrông thấy, mắt long lanh hơn, má hồng hơn, hay cười hơn. Cho dùthường ngày Sở Trung Thiên có biện đủ loại lý do để o ép cô nhưngcô biết đó chỉ là phương pháp “yêu cho roi cho vọt” của anh màthôi, anh thực sự là một người chu đáo, biết yêu thương. Ví dụ như,khi biết thời tiết hanh khô, da tay cô thường bị nứt nẻ, đi côngtác ở Hồng Kông, anh mua về cho cô một lọ kem dưỡng da tay củaJOKGLNG. Hay mỗi khi cô đến tháng, anh đều mua cho cô một bình nướcđường đỏ nóng uống để giảm đau. Rồi biết cô dị ứng với cua biển,anh không bao giờ mua cua biển nữa, dù anh rất thích món đó.

Hương Tranh dần dần nhận ra những ưu điểm của Sở Trung Thiên. Côcũng quen dần với việc đón nhận sự chăm sóc của Sở Trung Thiên,quên đi ban đầu cô đến với anh là vì muốn trêu tức Sở Tu Phàm,người đã từ chối cô. Cô dần dần thích ánh nhìn của anh, vòng taycủa anh và cả con người anh nữa.

Thời gian hai người hiểu lầm nhau đã qua, cứ thế họ đã “sống chung”với nhau được hơn nửa năm. Trong hơn nửa năm này, ngoài hai lần vôtình chạm mặt Diệp Luyến Hoàn khiến hai người có chút không thoảimái ra thì giữa họ hoàn toàn là bầu không khí vui vẻ, hạnh phúc.Hương Tranh đang bắt đầu tin rằng hai người sẽ mãi mãi sống tronghạnh phúc như thế thì bỗng một ngày hạnh phúc vỡ tan.

Ngày hôm ấy, khi Sở Trung Thiên đang ở trong phòng làm việc đọc tàiliệu chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới, Hương Tranh đang ngồi bógối trên sofa nghiên cứu nào là Con đường trở thành thục nữ, nào làNghi lễ giao tiếp trong và ngoài nước để phục vụ cho kỳ thi tuầnsau thì chuông cửa reo.

Ai lại tới vào giờ này? Là chú Triệu hay Diệp Luyến Hoàn?

Đứng đợi ngoài cửa lúc này không phải chú Triệu cũng chẳng phảiDiệp Luyến Hoàn mà là một phu nhân thanh lịch, khí chất quý phái,khoác một chiếc áo lông hiệu HONKJVC, trông tựa như bông sen nởtrên núi tuyết.

Đứng trước một phu nhân cao quý như vậy, Hương Tranh không khỏi bốirối. Cô cứ đứng ngây người nhìn vị phu nhân kia, hoàn toàn khôngbiết phải làm gì tiếp theo.

Phu nhân đó nhìn thấy Hương Tranh cũng có chút bất ngờ nhưng bà lấylại tự chủ rất nhanh, lại gần Hương Tranh thân thiện nói: “Chàocháu! Sở Trung Thiên có nhà không? Bác là mẹ nó”.

Trời đất! Mẹ của Sở Trung Thiên đến ư?

Hương Tranh giật mình, một lúc sau mới líu ríu mở cửa, nhút nhátnói: “Bá mẫu! Mời bác vào nhà. Sở Trung Thiên đang ở trong phònglàm việc, để cháu gọi anh ấy ạ”.

Hương Tranh mời Sở phu nhân ngồi đợi ở sofa. Sau khi bưng trà ramời bà, cô mới tới gõ cửa phòng làm việc của Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên đang ngồi trên ghế kê gần cửa sổ nghiên cứu tàiliệu, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đoán chắc là Hương Tranh, ngẩnglên nhìn. Chợt thấy sắc mặt cô có gì khang khác, vội bỏ tập tàiliệu xuống, lo lắng hỏi: “Hương Tranh, xảy ra chuyện gì à?”.

Hương Tranh bước tới trước mặt Sở Trung Thiên, quay lại nhìn vềphía phòng khách, thì thầm nói: “Mẹ anh đến. Bác đang đợi anh ngoàiphòng khách”.

“Mẹ anh đến? Để anh ra xem sao.”

Sở Trung Thiên có chút bất ngờ, anh vội vàng đứng lên, đi ra phòngkhách. Hương Tranh vội vàng kéo anh lại. Sở Trung Thiên không hiểu,quay lại hỏi: “Sao thế?”.

“Là... là... em...” Hương Tranh cúi đầu, ngón tay đan vào nhau ấpúng: “Hai mẹ con anh nói chuyện. Em là người ngoài không nên thamgia vào...”.

Sở Trung Thiên bật cười, theo thói quen anh đưa tay vuốt mái tócdài của Hương Tranh, sau đó kéo tay cô cùng đi: “Nói vớ vẩn gì thế?Em là người yêu của anh, làm sao lại là người ngoài được. Chúng tacùng đi, không nên bỏ lỡ cơ hội giới thiệu em với mẹ”.

Nói rồi, Sở Trung Thiên dắt tay Hương Tranh ra phòng khách.

Sở phu nhân ngồi yên lặng trên sofa chờ đợi, nghe tiếng bước chânliền ngẩng lên nhìn, trán bà khẽ nhăn lại khi thấy hai người taytrong tay đi ra.

Hương Tranh không nhìn thấy vẻ nhăn trán thoáng qua ấy của Sở phunhân, cô e lệ cúi đầu, hai má đỏ bừng, tay chân lóng ngóng khôngbiết đặt vào đâu.

“Mau lại đây, mẹ anh không phải sư tử, không ăn thịt người đâu.” SởTrung Thiên vui vẻ trấn an Hương Tranh, nhanh chóng kéo cô lại gầnchiếc sofa, miệng hồ hởi hỏi thăm mẹ: “Mẹ à! Lâu rồi con không gặpmẹ. Mẹ khỏe không? Mẹ có bận không ạ? Sao mãi hôm nay mới tới chỗcon?”.

“Mẹ khỏe! Gần đây xảy ra chút chuyện nên mẹ hơi bận. Hai đứa đừngđứng mãi thế mau ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.”Sở phu nhân vui vẻ nói, đặt chén trà đang cầm trên tay xuống bàn.Đợi hai người yên vị, Sở phu nhân âu yếm nhìn con trai ngồi bêncạnh, rồi lại nhìn sang cô gái lạ mặt đang ngượng ngùng đan tay vàonhau phía bên kia, nhắc nhở con: “Thiên nhi, không định giới thiệubạn con với mẹ à?”.

“Dạ. Cô ấy là Hương Tranh, người yêu con.”

Rồi quay sang Hương Tranh, anh nói tiếp: “Hương Tranh. Đây là mẹanh”.

Hương Tranh ngượng ngùng nhìn Sở phu nhân, đặt hai tay lên đầu gối,khẽ rung, cúi thấp đầu. Cô nuốt nước bọt để khỏi lắp bắp, sau đómới lễ phép chào Sở phu nhân: “Sở bá mẫu, cháu là HươngTranh”.

Sở phu nhân mỉm cười gật đầu: “Chào cháu”, và nhận xét: “Hương tiểuthư có vẻ là một cô gái nhút nhát nhỉ?”.

Sở Trung Thiên nghiêng người nhìn Hương Tranh, bất kể ánh mắt đedọa của cô, nhất định lột tả cái bộ mặt giả danh thục nữ của cô.“Hương Tranh mà là cô gái nhút nhát ư? Bình thường cô ấy hiếu độnglắm, hôm nay vì có chút chưa quen thôi ạ!”

Nghe xong, Hương Tranh tức tối ra mặt, cũng bất chấp nguy cơ Sở phunhân có thể nhìn thấy, cô trợn mắt khẽ mắng Sở Trung Thiên qua kẽrăng: “Tiểu tử thối! Nói thế là có ý gì? Sao dám nói trước mặt Sởphu nhân là tôi giả dạng thục nữ?”.

Sở Trung Thiên cố ý làm bộ quan sát Hương Tranh một lượt, sau đógiả vờ bối rối và hỏi đầy ngạc nhiên: “Hey! Em có điểm nào của thụcnữ? Đâu? Đâu? Sao anh không nhìn ra?”.

“Sở Trung Thiên, anh muốn chết à?” Hương Tranh nghiến răng mắnglại, đưa tay nhéo thật mạnh vào đùi Sở Trung Thiên. Sở Trung Thiênđau điếng, nói không nên lời.

Hai người cứ đùa giỡn, Sở phu nhân không để ý, lông mày bà càng lúccàng cau lại, thực sự mới nhìn qua Hương Tranh, bà đã thấy thấtvọng.

Từ lúc cô gái này ra mở cửa, bà đã đoán được bảy, tám phần. Contrai bà không phải người tùy tiện dẫn con gái về nhà, một cô gái ởđây tất nhiên không thể nào là bạn bè bình thường được. Chỉ là côgái này khí chất bình thường, phong thái bình thường, ăn mặc cũngbình thường, duy chỉ có nụ cười là tươi sáng. Còn lại, cô khôngkhác gì những cô gái con nhà bình dân khác. Nhưng rõ ràng con traiSở Trung Thiên của bà đã hứa với bà sẽ tìm một cô bạn gái mới tốthơn Diệp Luyến Hoàn cơ mà. Sao cô gái bà đang được diện kiến đây,bất kể là hình thức, cách cư xử lẫn hoàn cảnh gia đình, đều có vẻkhông bằng Diệp Luyến Hoàn vậy? Tại sao Sở Trung Thiên lại chọn côgái này?

Phòng khách bắt đầu chìm vào yên lặng, do hai người kia chợt nhậnra họ đang làm kinh động đến người thứ ba, Sở Trung Thiên quay sangnhìn mẹ. Chợt anh phát hiện mẹ anh có vẻ đang có tâm sự gì, mắtnhìn đăm đăm ra phía cửa sổ.

“Mẹ, mẹ à...” Sở Trung Thiên gọi liền mấy tiếng vẫn không thấy mẹquay lại, liền đưa bàn tay huơ huơ trước mặt Sở phu nhân: “Mẹ, mẹđang nghĩ gì thế?”.

Sở phu nhân chớp chớp mắt, giật mình thức tỉnh. Mặc kệ đôi trẻ đangnhìn bà đầy kinh ngạc, bà nhấc chén trà nhấp một ngụm rồi mới nóivới Hương Tranh: “Nhìn Hương tiểu thư rất quen, cháu là thiên kimcủa nhà nào?”.

Hả? Thiên kim? Hương Tranh phản ứng không kịp. Sở Trung Thiên phảivội đỡ lời: “Mẹ mới gặp Hương Tranh lần đầu, đừng hỏi mấy câu này.Chúng ta mau đi ăn cơm thôi”.

“Mẹ không đói, mẹ muốn nói chuyện với Hương tiểu thư.”

Sở phu nhân đặt tách trà xuống bàn, hai tay đặt trong lòng, tiếptục hỏi Hương Tranh: “Không biết Hương tiểu thư học đại học ở trongnước hay nước ngoài?”.

Đại học? Hương Tranh lúng túng, sau đó trả lời thật: “Cháu khônghọc đại học”.

“Không học đại học?” Sở phu nhân kinh ngạc hỏi lại, nụ cười tắthẳn, đưa ánh mắt khó hiểu sang nhìn Sở Trung Thiên. Khi nhìn lạiHương Tranh, tuy sắc mặt không đổi, bà vẫn mỉm cười nhưng có phầngượng gạo: “Không biết phụ thân tiểu thư là chủ tịch tập đoànnào?”.

Chủ tịch? Hương Tranh cười như mếu.

Câu hỏi này, đừng nói Hương Tranh, đến cả Sở Trung Thiên cũng khôngthể ngờ tới. Để phá tan bầu không khí căng thẳng, Sở Trung Thiênvội vàng nắm tay mẹ, giả bộ đứa bé làm nũng: “Mẹ, con đói bụng lắmrồi. Ta đi ăn cơm đã”.

“Xem con kìa, lớn từng này rồi mà còn làm nũng mẹ”, Sở phu nhân nhẹnhàng trách con trai.

“y dà! Mẹ, con đói chết mất, ăn cơm đã, có chuyện gì để ăn xong nóiđi mẹ.”

“Lát nữa chúng ta hãy ăn. Thiên nhi, mẹ có chuyện cần nói với con.”Tuy Sở phu nhân nói với Sở Trung Thiên nhưng ánh mắt lại nhìn sangHương Tranh.

Hương Tranh không phải là ngốc, lập tức đứng dậy, lễ phép cáo lui:“Sở bá mẫu, hai người nói chuyện, cháu đi siêu thị mua ít đồạ!”.

Sở phu nhân gật đầu, cười xã giao.

Sở Trung Thiên thấy mẹ không vui cũng không dám nói gì, chỉ dámnhìn Hương Tranh như muốn nói: “Đừng lo, việc còn có anh”.

Sau khi Hương Tranh ra khỏi nhà, Sở Trung Thiên mới thôi nhìn vềphía cửa, quay lại nhìn mẹ.

“Mẹ, sao vừa xong mẹ lại hỏi Hương Tranh những câu ấy?” Sở TrungThiên tỏ vẻ không hài lòng.

Sở phu nhân không trả lời câu hỏi của con trai mà giận dữ trách cứ:“Thiên nhi! Trước đây chẳng phải con đã hứa với mẹ sẽ tìm một côbạn gái tốt hơn Diệp Luyến Hoàn hay sao? Cô gái này có chỗ nào hơnDiệp Luyến Hoàn?”.

Sở Trung Thiên cau mày, nhìn mẹ tỏ ý không đồng tình. Nhưng Sở phunhân là mẹ anh, cho dù có chút bất mãn, anh cũng không thể bấtkính. Hít một hơi thật sâu, Sở Trung Thiên tìm cách bày tỏ tâm tưcủa mình với mẹ: “Mẹ, trong lòng con, Hương Tranh tốt hơn DiệpLuyến Hoàn rất nhiều, chí ít cô ấy cũng không phản bội con”.

“Thiên nhi, mẹ biết con không thể tha thứ cho lỗi lầm của DiệpLuyến Hoàn. Nhưng Thiên nhi, con đã hứa với mẹ nếu không tìm đượccô gái tốt hơn Diệp Luyến Hoàn, con sẽ quay lại với Diệp LuyếnHoàn, con quên rồi sao?” Sở phu nhân nắm tay Sở Trung Thiên, kiênnhẫn nhắc lại, nói đến câu cuối cùng, ngữ khí có phần căngthẳng.

“Mẹ, con không hiểu. Con không hiểu vì sao mẹ cứ ép con quay lạivới Diệp Luyến Hoàn?” Sở Trung Thiên nhăn trán, lên giọng: “DiệpLuyến Hoàn, ngoài việc gia đình có điều kiện hơn Hương Tranh, cô tacòn có gì hơn Hương Tranh chứ?”.

Sở phu nhân trừng mắt nhìn Sở Trung Thiên rất lâu, không nói câunào, sau đó quay mặt nhìn ra cửa sổ vẻ nghĩ ngợi. Một lúc sau,dường như bà mới bình tĩnh trở lại, nhìn thẳng vào Sở Trung Thiên,cất giọng nghiêm trang: “Mẹ nói con yêu Diệp Luyến Hoàn là muốn bảovệ con. Việc này... bắt nguồn từ cha con”.

“Cha con?” Sở Trung Thiên kinh ngạc kêu lên: “Chẳng phải là cha đãmất rồi hay sao?”.

“Đúng, ông ấy mất rồi.” Sở phu nhân đau đớn nhắm mắt lại, cố ngănnước mắt rơi xuống. “Nhưng con có biết vì sao cha con chếtkhông?”

“Mẹ giấu con điều gì sao?” Nhìn mẹ càng nói càng bi thương, SởTrung Thiên cảm thấy có lỗi. Lẽ nào, đằng sau cái chết của cha anhcòn có điều gì chưa rõ ràng?

Sở phu nhân lắc đầu, không trả lời câu hỏi của con mà lại hỏi tiếp:“Con có biết tập đoàn Sở thị không?”.

“Biết ạ!” Sở Trung Thiên không ngần ngại gật đầu. Sở thị là tậpđoàn thuộc top năm trăm doanh nghiệp lớn nhất trên thế giới.

“Vậy con có biết vị chủ tịch thứ tư của tập đoàn Sở thị là ông nộicon không?” Sở phu nhân thở dài vẻ mệt mỏi.

Những lời Sở phu nhân vừa nói như quả bom tấn giáng xuống đầu SởTrung Thiên. Anh hỗn loạn không nói nên lời. Anh bối rối nhìn mẹ,trong lòng như dậy sóng. Thời gian như ngưng đọng, rất lâu sau anhmới lên tiếng: “Mẹ, mẹ đang đùa phải không?”.

Sở phu nhân buồn bã lắc đầu, hít một hơi dài, bà bắt đầu kể câuchuyện quá khứ đau lòng bấy lâu bà giấu kín.

Chuyện là Sở gia vốn là một gia tộc ít người, đã mây thế hệ độc tử,độc tôn. Đến đời ông Sở Trung Thiên, ông đã bốn mươi tuổi mà haiông bà chưa sinh hạ được một mụn con. Sở gia rất giàu có, không thểthất truyền. Ông bà nội Sở Trung Thiên bèn tìm đến cô nhi viện xinmột đứa trẻ bị cha mẹ bị bỏ rơi về làm con nuôi. Ông ta là Sở NhânVũ, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Sở thị hiện nay. Ông bà nộiSở Trung Thiên nhận Sở Nhân Vũ làm con, định bụng sẽ cho ông tathừa kế Sở thị. Thật không ngờ, hai năm sau, bà lại sinh hạ đượccha của Sở Trung Thiên. Cha của Sở Trung Thiên mới thật sự là ngườinối dõi Sở gia, vì vậy quyền thừa kế đương nhiên thuộc về ông. SởNhân Vũ không cam tâm chịu mất quyền thừa kế, hơn hai mươi nămtrước, sau khi ông nội Sở Trung Thiên qua đời, Sở Nhân Vũ đã tìmcách hại chết cha Sở Trung Thiên để giành quyền thừa kế.

Sau đó, Sở Nhân Vũ còn bỉ ổi yêu cầu Sở phu nhân cải hôn lấy hắn.Sở phu nhân không chịu. Tức giận, Sở Nhân Vũ sai người mang hai mẹcon Sở Trung Thiên cho vào thùng thả trôi sông. May mắn, cha củaTiêu Nhiễm Ninh đã cứu được hai mẹ con ra và đưa họ chạy trốn. Bangười cứ thế chạy, chạy đi rất xa, cuối cùng định cư tại Thiên Nhannày. Để kiếm sống, Sở phu nhân tiếp tục truyền thống gia đình, mởtiệm kinh doanh đồ trang sức. Cha Tiêu Nhiễm Ninh cùng tham gia.Nhờ may mắn và tài năng của hai người, sau hai mươi năm, cửa hiệunhỏ đã trở thành công ty khá lớn.

Sau này, khi hai mẹ con đã ổn định cuộc sống, tuy rất hận Sở NhânVũ nhưng Sở phu nhân cũng biết hai mẹ con bà chưa đủ mạnh để chốnglại hắn. Nếu cứ cố báo thù thì sẽ chỉ rước họa vào thân. Thêm nữa,Sở phu nhân cũng biết, chồng bà không bao giờ muốn “oan oan tươngbáo”. Bà đành gác lại mối thù ấy. Nhưng bà không ngờ: “Cây muốnlặng mà gió chẳng đừng”. Mẹ con bà không kết tội Sở Nhân Vũ thìchính hắn lại không muốn tha cho hai người. Sở Nhân Vũ lòng lang dạsói ấy khi biết mẹ Sở Trung Thiên còn sống, lập tức truy tìm tungtích. Gần đây, bà mới biết tin Sở Nhân Vũ vẫn cho lần theo tungtích mẹ con bà. Từ đó đến nay, bà ăn không ngon ngủ không yên, đêmngày lo lắng.

Sở Trung Thiên nghe xong câu chuyện, cảm xúc rất phức tạp, vừa ngạcnhiên, vừa đau xót, vừa căm giận. Sống qua hai mươi ba năm, chưabao giờ anh nghĩ mình có thân phận đặc biệt như vậy, anh cũng chưatừng nghĩ rằng cha mình bị hại chết thảm đến thế. Trong tâm trạnghỗn loạn, anh càng thấy có lỗi với mẹ. Mẹ anh đã hơn bốn mươi tuổirồi, chỉ được hưởng hạnh phúc ngắn ngủi, anh không thể nào khiến mẹkhổ thêm nữa. Nghĩ vậy, Sở Trung Thiên ngẩng lên hỏi: “Mẹ, bây giờchúng ta phải làm thế nào?”.

“Lập tức chia tay Hương Tranh, sau đó kết duyên với Diệp LuyếnHoàn.”

Lời của Sở phu nhân như gáo nước lạnh giội xuống đầu Sở TrungThiên.

“Vì sao nhất định phải làm như vậy? Không có cách nào khác ư?” SởTrung Thiên đầy hy vọng, nhìn Sở phu nhân vẻ chờ đợi.

Sở phu nhân lắc đầu, dập tắt nốt chút hy vọng cuốỉ cùng của SởTrung Thiên.

“Tài lực và nhân lực của Sở Nhân Vũ đều rất lớn, thế lực tươngđương có thể đối kháng với Sở Nhân Vũ lúc này chỉ có Diệp gia. Chỉcó liên minh cùng Diệp gia, chúng ta mới có thể đối phó với Sở NhânVũ, tìm ra con đường sống. Đó là lý do vì sao mẹ muốn con yêu DiệpLuyến Hoàn. Mẹ không chê Hương Tranh điều gì, chỉ là tình thế bắtbuộc, chúng ta không còn cách nào khác. Thêm nữa, nêu con yêu HươngTranh, con chỉ làm hại con bé thôi. Con hiểu câu: “Nhổ cỏ nhổ tậngốc” rồi chứ? Sở Nhân Vũ sẽ không bỏ qua bất cứ ai có quan hệ vớichúng ta. Thiên nhi, con hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của mẹ.”

Sở Trung Thiên biết mẹ nói không sai, lúc này anh còn chưa bảo vệđược bản thân mình, giữ Hương Tranh ở lại là hại chết cô ấy. Nhưnganh cũng không cam tâm, lẽ nào cả đời anh phải gắn với Diệp LuyếnHoàn? Sở Trung Thiên gục đầu xuống gối đau đớn.

Nhìn thấy con trai đau khổ như vậy, Sở phu nhân cũng đứt từng khúcruột. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bà nhất định không ép con traibà làm việc đau lòng này. Chỉ vì hiện tại, mũi tên đã bay đi rồi,không lấy lại được nữa. Ngoài việc chia sẻ nỗi đau với con trai, bàcòn có thể làm gì được nữa. Sở phu nhân thở dài, buồn rầu vỗ vaicon trai, an ủi: “Thiên nhi, con cứ suy nghĩ cho kỹ. Mẹ đợi tin tốtcủa con”.

Nói xong, Sở phu nhân không chịu đựng được việc ngồi nhìn con traimình đau khổ vì thất vọng lẳng lặng ra về.

Sở Trung Thiên vẫn gục đầu trên gối không hề hay biết mẹ ra về. Đầuanh rất đau, suy nghĩ rối loạn khi nghĩ tới Hương Tranh. Nếu tiếptục lôi Hương Tranh vào chuyện này sẽ khiến cô gặp nguy hiểm. NgườiSở gia tìm đến đây, bản thân anh còn chưa lo được, làm sao bảo vệđược Hương Tranh? Anh không thể để Hương Tranh dính vào chuyện này.Sở Nhân Vũ khi xưa đã không nể tình huynh đệ mà ra tay sát hại chaanh, chứng tỏ ông ta là người có tâm địa ác độc. Nếu ông ta pháthiện ra Hương Tranh là người yêu của anh, nhất định sẽ bắt cô đi đểuy hiếp anh.

Anh phải làm sao đây? Anh phải làm sao để bảo vệ Hương Tranh? Lẽnào chỉ còn có cách chia tay nhau như lời mẹ anh nói?

Nghĩ đến đây, đầu Sở Trung Thiên như muốn nổ tung. Anh nhăn mày,hai tay vò đầu, mạnh đến nỗi rụng cả tóc mà không hề hay biết. SởTrung Thiên nghĩ nhiều đến mức vô thức. Anh không hề biết ngoàitrời đã tối. Thậm chí, cả việc có người mở cửa nhà đi vào, anh cũngkhông để ý.

“Sao yên lặng thế này? Sở Trung Thiên và Sở bá mẫu không có ở đâysao?”

“Tách” một tiếng, đèn trong phòng bật sáng.

Hương Tranh xách hai túi thực phẩm định vào bếp. Lúc ngang quaphòng khách, cô vô tình nhìn thấy Sở Trung Thiên ngồi trên sofa,hai tay bó gốỉ, đầu gục xuống. Cô dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Trongphòng tối như vậy, sao anh không bật đèn lên? Em cứ tưởng không cóai. À phải rồi, em mua nhiều đồ ăn lắm, mẹ anh đâu rồi?”.

Sở Trung Thiên nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu lên nhìnHương Tranh, đôi môi hé mở, định nói lời chia tay. Tuy nhiên, khianh gặp ánh mắt chờ đợi của cô, bao nhiêu những lời định nói đều bịchặn lại trong cổ. Bất luận là đã suy nghĩ kỹ và đi đến quyết địnhcuối cùng, nhưng Hương Tranh đang vui vẻ đứng trước mặt anh nhưvậy, làm sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn kia.

“Trung Thiên, sao anh không nói gì?”

“Mẹ về rồi!” Cuối cùng, Sở Trung Thiên cũng nói khẽ.

“Hả? Sao anh không giữ bác ở lại? Em mua rất nhiều đồ ăn, định thểhiện một phen. Tiếc là bác lại đi rồi.” Hương Tranh là mẫu thiếu nữvô tâm, cô còn chưa quan sát thấy Sở Trung Thiên có điều gìbất

thường, tự lấy làm tiếc nuối thế. Chưa kể Hương Tranh còn là ngườirất lạc quan, có việc gì cô cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, thếnên ít giây sau đã thấy cô vui vẻ nói tiếp: “Xem chừng như vậy lạitiện cho anh. Em đi nấu cơm, anh cứ ngồi đây xem ti vi. Khi nàoxong em sẽ gọi”. Nói rồi, cô vui vẻ mang đồ đi vào bếp.

“Hương Tranh!” Nhìn thấy Hương Tranh biến mất ở cửa bếp, Sở TrungThiên vô thức gọi lại.

“Sao?” Hương Tranh quay người nhìn Sở Trung Thiên một cách đầy nghihoặc.

Bắt gặp ánh mắt chờ đợi của Hương Tranh, Sở Trung Thiên lại thấykhông đủ dũng khí để nói ra. Anh hiểu, đây là việc không dừng đượcnữa, anh buộc phải nói rõ với Hương Tranh. Nhưng cho dù là vậy, anhvẫn thấy tiếc nuối, không cam tâm. Anh không dám tưởng tượng vẻ mặtđau khổ và thất vọng của Hương Tranh khi nghe anh nói ra những lờituyệt tình ấy. Chỉ nghĩ tới việc phải nhìn thấy cô khóc thôi, anhđã thấy cổ họng mình nghẹn lại, ruột gan đau như cắt, không cất lênlời. Bao nhiêu những trăn trở ấy khiến Sở Trung Thiên đành nóitránh: “Không có gì. Em phải vất vả rồi”.

Hương Tranh chớp mắt vì ngạc nhiên. Cô có linh cảm Sở Trung Thiênđang giấu cô chuyện gì. Nhưng nghĩ mãi mà không ra. Cuối cùng côcũng chỉ biết vừa đi vào bếp vừa lẩm bẩm: “Hôm nay Sở Trung Thiênthật lạ”.

Sau khi Hương Tranh quay lại bếp, Sở Trung Thiên lại ôm đầu suynghĩ.

Thời gian lặng lẽ trôi, ngoài trời, trăng đã lên.

Trong nhà bếp, Hương Tranh tắt bếp ga, một tiếng “bụp” khẽ vanglên, ngọn lửa xanh bé dần rồi tắt hẳn. Cô hồi hộp mở nắp vung ra,ngay lập tức một làn hơi nóng bốc lên nghi ngút. Mùi thơm của mónăn tỏa ra, Hương Tranh hít hà rồi gật gù vẻ hài lòng. Một lúc sau,bàn ăn đã được dọn, một bữa tối thịnh soạn với rất nhiều món ănđược chế biến cầu kỳ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, các món ăn càng thêm phần hấp dẫn. Nghĩđến hình ảnh Sở Trung Thiên tham lam thử hết món này đến món khácmà trái tim Hương Tranh ngập tràn hạnh phúc. Nhìn lại bàn ăn mộtlần nữa, Hương Tranh tự cảm thấy hài lòng. Món nào cũng tươi ngon,hấp dẫn, màu sắc bắt mắt, bày biện khéo léo, thật là hoàn hảo. Lạicòn mùi thơm nữa, mới chỉ ngửi thôi đã chảy nước miếng rồi. Bàn ănhôm nay coi như đã đạt hai tiêu chuẩn “hương” và “sắc”, còn mùi vịkhông biết như thế nào? Hương Tranh băn khoăn như vậy, tiện tay lấyluôn một ít canh vào bát nếm thử. Thật ngon ngọt. Lúc đó, cô mớiyên tâm hướng về phía phòng khách gọi to: “Sở Trung Thiên, ăn cơmthôi!”.

Hương Tranh đợi Sở Trung Thiên bước vào. Nhưng mãi mà không thấyđộng tĩnh gì, kể cả một âm thanh nhỏ nhất. Mọi khi cứ nhắc tới ăncơm là Sở Trung Thiên có mặt ngay, hôm nay anh ta làm sao thế khôngbiết? Hương Tranh nhẫn nại uống canh chờ đợi.

Phòng khách vẫn không có động tĩnh gì. Hương Tranh lắng tai nghengóng những âm thanh cô mong chờ, nhưng mãi không thấy, tai cô chỉnghe thấy tiếng “tích tắc” của kim đồng hổ treo trên tường. Sự yêntĩnh đến kỳ lạ ấy, Hương Tranh đã thấy lần thứ hai trong ngày,chẳng lẽ không có người ngoài phòng khách.

Lẽ nào Sở Trung Thiên đi đâu đó rồi? Hương Tranh nghi ngờ, đặt bátcanh trên tay xuống, vội vàng đi ra. Khi thấy Sở Trung Thiên vẫncòn ngồi trên sofa, Hương Tranh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cônhận ra Sở Trung Thiên không nhìn cô, đầu anh vẫn gục trên gối bấtđộng.

“Anh làm sao vậy?”

Hương Tranh cau mày, nhăn trán, cuối cùng không nén được tò mò, côgọi: “Sở Trung Thiên, anh bị làm sao thế?”. Rồi cô lặng lẽ chờ đợianh đáp, nhưng sao anh vẫn ngồi yên bất động, chẳng nói chẳngrằng.

Lẽ nào anh ấy bị ốm? Sự phỏng đoán này khiến Hương Tranh lo lắng.Cô bước tới bên cạnh anh, định sờ trán xem anh có bị sốt không,nhưng cô vừa cất bước, anh đã ngẩng đầu lên. Khuôn mặt anh nhợtnhạt, không thần sắc, phong thái tự tin lẫn cái nhìn sâu thẳm đềubiến mất.

Làm sao lại ra thế này? Hương Tranh còn nhớ trước khi cô rời khỏinhà, anh còn vui tươi lắm cơ mà. Sao mới có một lúc mà anh đã thànhra như vậy? Lẽ nào anh mới trúng bệnh?

Hương tranh đưa tay sờ lên trán Sở Trung Thiên, không ngờ anh lạinghiêng đầu, tránh bàn tay cô.

Hương Tranh mải nhìn anh, quên cả cánh tay còn đang lơ lửng trongkhông khí, chưa buông xuống hẳn của mình.

Sở Trung Thiên không nhìn thấy vẻ bối rối đến hoảng loạn của HươngTranh. Anh vẫn ôm đầu lặng im, đắn đo, suy nghĩ.

Trung Thiên...” Hương Tranh có chút hoảng loạn, bàn tay run runđặt lên vai Sở Trung Thiên, lo lắng hỏi: “Anh bị ốm à?”.

Sở Trung Thiên vẫn không ngẩng lên, giọng nói của anh như bị ai đóbóp nghẹt: “Hương Tranh, chúng ta chia tay đi”.

“Hả?”

Trong giây lát, Hương Tranh cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.Cô ngây người nhìn anh, không biết phải phản ứng như thế nào?

Rất lâu sau, cô mới run run, mâp máy môi: “Trung Thiên, anh... anhđang đùa đúng không? Hôm nay... hôm nay là ngày Cá tháng Tưà?.

Cô nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi. Cô cứ nghĩ chỉ lát nữa thôianh sẽ ngẩng lên nhìn cô, mỉm cười âu yêín và nói: “Em yêu, anh đùaem chút thôi”.

Nhưng sự thật khác xa với tưởng tượng.

Anh không ngẩng lên nhìn cô, cũng không dịu dàng cười với cô mà chỉlạnh lùng nói: “Anh xin lỗi”.

...............................................................

bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ

....................................................................

Giọng anh lạnh lùng, không có vẻ gì là đang nói đùa, nhanh chóngdập tắt hy vọng trong lòng Hương Tranh. Những lời nói vô tình ấynhư ngàn vạn mũi dao đâm nát trái tim bé nhỏ của cô. Nhưng cô vẫnkhông muốn tin. Mới lúc trước, anh ấy còn vui vẻ như vậy, sao bâygiờ có thể thay đổi nhanh chóng thế này. Nhất định đã xảy ra chuyệngì rồi. Nhất định là thế. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủinhư vậy có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Hương Tranh lo lắng suy nghĩ, nụ cười kiểu cách của Sở phu nhânthoáng qua trong đầu Hương Tranh.

Lẽ nào là Sở phu nhân? Đúng rồi! Lúc đó chỉ có Sở phu nhân và TrungThiên ở nhà. Chuyện này nhất định liên quan đến Sở phu nhân.

Nghĩ vậy, Hương Tranh vội vàng nắm tay Sở Trung Thiên, lo lắng hỏi:“Trung Thiên, Sở bá mẫu nói gì với anh à? Bác không thích em à?Không sao đâu, anh đừng lo, em có thể thay đổi. Anh nói cho emnghe, bác không thích em ở điểm gì, em sẽ sửa đổi”.

“Không liên quan đến mẹ anh... Anh... chỉ là anh mệt mỏi vì mốiquan hệ của chúng ta.” Cuối cùng, anh cũng ngẩng lên, khuôn mặtxanh xao, mắt đỏ ngầu. Chưa bao giờ đôi mắt màu hổ phách này lạinhìn cô vô tình đến thế.

“Em không tin. Tại sao đột nhiên lại thành ra thế này? Em khôngtin.”

Hương Tranh nói một cách kiên quyết, hai tay giữ chặt lấy cánh tayTrung Thiên như một đứa trẻ ôm lấy món đồ chơi nó yêu thích, nhấtquyết không buông.

Sở Trung Thiên khẽ thở dài, gỡ tay Hương Tranh ra khỏi taymình.

“Hương Tranh, anh muốn giữ lại ấn tượng tốt về em. Đừng làm anhghét em.”

Hương Tranh buông thõng hai tay, mặt càng lúc càng trắng bệch.Trong lòng cô cuộn lên từng cơn đau dữ dội khiến cô phải nhắm chặtmắt lại. Đến lúc này, cô đã tin là anh nói thật. Cho dù cô khôngbiết vì sao đột nhiên anh đòi chia tay, nhưng cô biết những lời anhvừa nói là sự thật.

Sở Trung Thiên làm mặt lạnh nhìn Hương Tranh đau khổ trước mặt,lòng anh cũng đang bị những cơn đau vò xé. Nhưng anh không dám mềmlòng. Nếu lúc này anh yếu mềm giữ Hương Tranh ở lại, hậu quả có thểkhôn lường. Anh không có quyền lôi cô vào chuyện này, anh không thểnào vì sự ích kỉ của mình mà làm hại tới cô. Có thể những gì anhlàm hôm nay sẽ khiến cô cho anh là kẻ bội bạc, nhưng hiện tại nó làđiều tốt nhất anh có thể dành cho cô, đến một ngày cô sẽhiểu.

Sở Trung Thiên lặng lẽ nhắm mắt, cố che giấu nỗi buồn đau đang dânglên trong mắt. Một lúc sau, anh mở mắt nhìn lên, ánh mắt trốngrỗng, vô hồn, rồi anh đứng dậy, đi vào phòng mình lấy ra thứ gìđó.

“Đây là hợp đồng thuê bạn gái. Em cầm lấy đi.” Sở Trung Thiên đặttờ giấy lên bàn, trước mặt Hương Tranh. Hóa ra anh đi lấy hợpđồng.

Hương Tranh từ từ mở mắt, đờ đẫn nhìn bản hợp đồng để trên bàn. Mộtlúc lâu sau, cô mới run rẩy cầm nó lên, buồn bã quay người bước vềphòng mình. Lát sau, cô bước ra, trên tay xách một túi du lịch nhỏ,trong đó đựng mấy bộ quần áo cô mang từ nhà đến, còn lại tất cảquần áo hàng hiệu mà Sở Trung Thiên mua cho cô, cô đều để lại. Giờđã chia tay nhau, nhìn thấy chúng chỉ thêm đau lòng, cô nghĩvậy.

Cô cất bước, đôi chận nặng trịch. Bước qua Sở Trung Thiên, cô lặnglẽ ra cửa. Cánh cửa đã ở trước mặt. Cô dừng bước, cứ đứng như thếcuối cùng, không thể chịu đựng thêm được nữa, cô quay người lạinhìn về phía phòng khách. Sở Trung Thiên vẫn lặng yên trên sofa,nhắm nghiền mắt, không một lần nhìn cô. Hương Tranh đau khổ cúiđầu, môi mấp máy định nói gì đó. Nhưng rồi cô ngừng lại, không nóigì, chỉ buồn bã nhìn anh thật lâu, một tay nắm chặt túi xách, mộttay mở cửa.

Cánh cửa sau lưng cô đã khép lại, khép lại thế giới của anh vàcô.

Hương Tranh xách theo túi hành lý lặng lẽ đi trên đường, đầu ócchoáng váng, ánh mắt vô hồn, dường như linh hồn đã rời bỏ cơ thểcô. Cô quên hết mọi thứ, cũng không để ý đến xung quanh, chỉ có đôichân vẫn đều đặn bước đi. Rất nhiều những chiếc taxi chầm chậm điqua cô như có ý chờ cô vẫy lại, nhưng cô không chú ý. Lúc này, côcũng không biết nên đi bộ hay đi xe nữa.

Một chiếc xe phun nước từ phía sau chạy lại, chỉ còn cách cô mộtđoạn ngắn, nhưng cô không hề hay biết. Mặc cho người tài xế bấm còiliên hồi, cô vẫn không nghe thấy, cứ lầm lũi bước đi. Hương Tranhđi từ lúc thành phố mới lên đèn cho đến khi sao mọc đầy trời. Trênđường, cô đã gặp bao nhiêu người, họ chỉ trỏ, mắng cô, cô chỉ mơ hồcảm nhận được.

Cô thật sự không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là cảm thấy rất chuaxót, toàn thân đau đớn, cứ như có hàng ngàn, hàng vạn người đangcầm dao cắt xé người cô. Thế nhưng nỗi đau ấy dường như còn dễ chịuhơn những cơn đau trong lòng cứ quặn lên từng hồi. Hai mắt cô nhòeđi, nước mắt thi nhau tuôn rơi.

Trước đây, cô thường nghe mọi người nói yêu càng ngọt ngào, chiatay càng đau khổ. Khi ấy, cô không hiểu được, còn cho rằng nhữngngười đó đang nghiêm trọng hóa vấn đề. Nhưng lúc này cô đã hiểu,cảm giác đau đớn này có chết cũng không quên được.

Cô và anh, hai người đã yêu nhau hơn nửa năm, làm sao anh có thểnhẫn tâm đến thế, nói chia tay là chia tay luôn được?

Đầu cô trống rỗng, lòng đau như cắt. Lúc này cô chỉ muốn khóc mộttrận cho bao nhiêu đau thương dồn nén trong lòng được theo tiếngkhóc mà bung ra hết. Nhưng sao cô không khóc được, tiếng khóc cứ bịnghẹn lại. Cô chỉ còn biết tiếp tục bước đi. Mỗi khi bước một bước,cô lại cảm thấy cô xa anh thêm một bước.

Không biết đường phố đã trở nên yên tĩnh từ bao giờ, đèn cao áp haibên đường đã tắt. Chỉ còn mấy con thiêu thân bay tới đám biển hiệuquảng cáo nhấp nháy thay cho bóng đèn. Hương Tranh vẫn cứ bước đi,cô cũng chẳng biết mình đang đi đâu, chỉ biết là không thể dừnglại. Bởi vì nếu dừng bước, cô sẽ lại nghĩ tới anh, trái tim lạinhói đau không thể chịu nổi.

Đêm đã chuyển dẩn sang ngày. Trên bầu trời, những ngôi sao mờ nhạtdần. Hương Tranh rẽ vào một con đường nhỏ rồi đột nhiên cô thấymình dừng lại trước cổng nhà.

Đã mấy tháng không về, ngôi nhà vẫn như trong trí nhớ của cô. vẫnbiển số nhà là hình mặt cười màu vàng, vẫn cánh cổng hợp kim lấplánh. Cảnh vật vẫn như cũ, chỉ có cảm xúc của con người là thayđổi. Sáu tháng trước, khi bước ra từ đây, cô chỉ nghĩ tới chuyệnlàm sao moi được nhiều tiền của Sở Trung Thiên mang về cho chị gái.Sáu tháng sau, lúc quay trở về, cô đã quên mất nụ cười, trái tim rỉmáu.

Đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi. Trong tích tắc, cô có cảm giác rằngmọi chuyện thật giả lẫn lộn. Thậm chí, cô bắt đầu hoài nghi, cóphải là cô đang nằm mơ không nữa. Có lẽ ngủ một lát cô sẽ thấy kháhơn, mọi phiền não trước mắt sẽ biến mất. Biết đâu sau khi tỉnhdậy, cô sẽ thấy Sở Trung Thiên đứng trước mặt cô, mỉm cười âuyếm.

Hương Tranh khẽ mỉm cười, trượt tấm thân dọc theo tường rồi ngồixuống đất, đặt tay trên đầu gối, nhắm mắt lại.

Trời càng lúc càng sáng. Mặt trời nhô lên đỏ rực, chân trời phíađông rực rỡ ánh bình minh.

Người cực kỳ đúng giờ là Hương Đình đã thức dậy. Theo thói quen, côbước ra sân đón luồng không khí trong lành của buổi sáng. Độtnhiên, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó khang khác. Qua khe hở của cánhcổng, cô thấy hình như bên ngoài có người.

Không phải là một tên biến thái đang rình mò nhà cô đấy chứ?

Hương Đình suy đoán thế. Cô chạy vào nhà cầm theo cái chổi rồi mớikhẽ khàng mở cổng. Cổng vừa mở ra, thấy người ngồi đó là một côgái, Hương Đình vội vã vứt cái chổi, chạy về phía trước.

“Hương Tranh! Hương Tranh, em tỉnh lại đi. Sao em lại ngủ ngoàinày? Sao về nhà mà không vào? Em không có chìa khóa à? Ngủ ngoàinày nguy hiểm lắm.” Hương Đình ngồi xuống, vừa hỏi vừa lay mạnh haivai Hương Tranh vẫn đang ngủ.

Hương Tranh bị Hương Đình lay lắc một hồi cũng từ từ mở mắt. Saukhi nhìn rõ người bên cạnh, cô mới khẽ thốt lên: “Chị.”

Giọng Hương Tranh khàn khàn, yếu ớt khiến Hương Đình sửng sốt. Côvội vàng dìu Hương Tranh đứng lên, lo lắng hỏi: “Hương Tranh. Emlàm sao thế? Chẳng phải em và Sở Trung Thiên đang hạnh phúc bênnhau hay sao? Sao tự nhiên em lại về nhà?”.

Từ trong mắt của Hương Tranh, hai hàng nước mắt ứa ra. Cô lắc lắcđầu không nói gì, sau đó thều thào: “Chị, em lạnh...”.

Hương Đình vội vàng ôm chặt lấy em. Đến khi thấy Hương Tranh khôngphải bị cảm lạnh cô mới tạm yên tâm hỏi tiếp chuyện đã xảy ra:“Hương Tranh. Có chuyện gì xảy ra với em à? Sao mặt mày tái nhợt,người lạnh toát thế này? Sở Trung Thiên bắt nạt em phải không? Nóicho chị biết, chị sẽ giúp em”.

Hương Tranh khẽ lắc đầu, dựa hẳn người vào Hương Đình, nói ngắtquãng: “Chị... em... mệt lắm, em muốn... vào nhà, em... muốn...ngủ…”.

Hương Đình kinh ngạc, gồng người đỡ lấy Hương Tranh, miệng gọi to:“Tranh! Tranh! Mau tỉnh lại!”.

Nhưng mặc cho Hương Đình lay gọi, Hương Tranh vẫn yên lặng nhắmmắt.

Với sự giúp đỡ của hàng xóm, Hương Đình đưa được Hương Tranh vàonhà, gọi bác sĩ tới khám cho Hương Tranh. Sau khi mọi việc đã tạmổn, Hương Đình mới gọi điện cho Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên vừa bắt máy, Hương Đình đã tức giận quát mắng: “SởTrung Thiên, cậu là đồ tồi. Cậu đã làm gì em gái tôi?”.

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi vang lên tiếng Sở Trung Thiên:Cô ấy về đến nhà rồi ạ? Cô ấy hiện nay đang...”.

“Việc này không khiến cậu quan tâm.” Hương Đình gay gắt ngắt lời SởTrung Thiên. “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cậu đã làm gìnó?”.

Đầu dây bên kia lại im lặng, lần này lâu hơn trước. Hương Đình hoàinghi, có lẽ cậu ta đã bỏ máy, thì đột nhiên cô lại nghe thấy tiếngSở Trung Thiên: “Tôi và Hương Tranh chia tay rồi”.

“Cái gì?” Hương Đình kinh ngạc kêu lên, sau đó tức giận la mắng.“Sở Trung Thiên. Cậu là đồ khốn. Em gái tôi yêu cậu như thế sao cậucó thể đột ngột chia tay nó? Cậu không nghĩ đến hậu quả sao? NếuHương Tranh nghĩ dại mà tự sát, cậu hối có kịp không?”

Sở Trung Thiên ở đầu dây bên kia nghe nói vậy, sau một hồi ngạcnhiên thì chuyển sang lo lắng, vội hỏi dồn: “Hương Đình. Cô vừa nóigì?”

“Cô nói Hương Tranh tự sát? Cô ấy có sao không? Cô ấy sao rồi? Hiệngiờ cô ấy như thế nào? Cô nói cho tôi biết đi. Cô mau nói đi”. SởTrung Thiên đã lo lắng tới mức những câu nói của anh thiếu hẳn tínhmạch lạc thường thấy.

Thấy Sở Trung Thiên lo lắng như vậy, Hương Đình vẫn không bớt giận.Anh ta cố ý chia tay Hương Tranh, giờ còn làm bộ lo lắng cho ai xemđây. Đúng là đồ “mèo khóc chuột”. Nghĩ vậy, Hương Đình khinh khitrả lời: “Hương Tranh nhà tôi vẫn tốt, Sở thiếu gia không cần lolắng. Cậu yên tâm, Hương gia nhà tôi không giàu có được như Sở gia,nhưng gia đình tôi sẽ chăm sóc Hương Tranh thật tốt. Nêu cậu cònchút lương tâm, sau này đừng xuất hiện trước mặt nó nữa. Đúng vậyđấy, sau này tốt nhất không nên gặp lại nữa”. Hương Đình nói vậyrồi gác máy.

Sở Trung Thiên vẫn cầm điện thoại trên tay, trong lòng cay đắng.Không ai biết, lúc nghe Hương Đình nói Hương Tranh có thể tự sát,đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, thậm chí trái tim anh như ngừngđập. Đến khi biết Hương Tranh vẫn bình an vô sự, anh mới thở phào.Anh không dám nghĩ, nếu Hương Tranh có chuyện, anh sẽ như thếnào.

May mắn. May mắn thay. Chuyện xấu đã không xảy ra.

Sở Trung Thiên nhắm mắt, đá chân vào tường.

Hương Tranh! Đợi anh! Đợi mọi chuyện được giải quyết, anh sẽ tớiđón em ngay. Hãy đợi anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.