Hợp Đồng Bạn Gái Giả

Chương 4: Chương 4: Thời kỳ hợp đồng đen đủi




Chương 4: Thời kỳ hợp đồng đen đủi

Vừa ra khỏi nhà hàng, Hương Tranh liền thấy hối hận. Tại sao côphải bỏ đi như vậy? Cho dù là dạy cho tên xấu xa Sở Trung Thiên ấymột bài học thì cũng nên đợi đến lúc anh ta đưa cô về đến nhà chứ,như vậy cô sẽ không phải trả tiền xe. Một khoản tiền không nhỏ chútnào, nó sẽ làm cho ví tiền của cô mỏng đi trông thấy. Tiếc đứtruột… Đó thực sự là ba từ thích hợp cho tình cảnh này của cô. Vừamất một vụ làm ăn, lại phải trả tiền taxi, thật là tiền mất tậtmang. Với bộ mặt thiểu não như vậy, Hương Tranh mở cửa, bước ranhà.

“Hương Tranh! Về rồi à?” Hương Đình đang ngồi trong phòng khách đankhăn choàng, nghe tiếng mở cửa, cô dừng tay quay ra hỏi: “Thương vụđầu tiên của em thế nào rồi? Sở Trung Thiên đã chia tay bạn gáichưa?”.

Hương Tranh buồn bã ngồi xuống sofa.

“Chị, chị và anh ta quen nhau à?” Nói đến đây, Hương Tranh bỗnggiật mình, dường như cô vừa phát hiện ra điều gì, hoảng hốt hỏitiếp: “Hương Đình, không phải là chị thích tên xấu xa đó đấychứ?”.

“Ăn nói hồ đồ. Chị làm sao lại thích Sở Trung Thiên được. Em thừabiết chị có người yêu rồi. Nhưng Sở Trung Thiên không phải ngườixấu, anh ta là một kẻ bị cắm sừng đáng thương.” Hương Đình miệngnói, tay vẫn thoăn thoắt đưa những mũi đan.

Hương Tranh mắt mở to đầy kinh ngạc. “Chị… chị nói anh ta là kẻ bịcắm sừng đáng thương, nghĩa là sao?”

Sở Trung Thiên rõ ràng là kẻ xấu. Sao chị ấy lại nói anh ta đángthương. Hương Tranh lờ mờ nhận ra, trong chuyện này nhất định còncó uẩn khúc.

Hương Đình dừng tay, đem câu chuyện chia tay giữa Luyến Hoàn vàTrung Thiên ở quán cà phê Dạ Lan mà cô được chứng kiến kể hết choHương Tranh nghe.

Nghe xong câu chuyện chị gái kể, Hương Tranh thất kinh. Sở TrungThiên và Diệp Luyến Hoàn chia tay vì Luyến Hoàn bắt cá hai tay, chứkhông phải vì chuyện cô ta có mang. Luyến Hoàn, cô ta là kẻ lừađảo. Trời ơi! Như vậy lần này đâu chỉ là làm ăn thất bại, là đạihọa rồi! Cô đã hất cà phê vào mặt Sở Trung Thiên trước sự chứngkiến của bao nhiêu người như thế. Một kẻ thù dai như Sở Trung Thiênliệu có tha cho cô không? Không cần hỏi ai, cô cũng biết câu trảlời là “KHÔNG”.

Không được, cô không thể nào ngồi yên ở đây đợi Sở Trung Thiên tìmđến báo thù được. Hương Tranh lập tức đứng lên, chạy vào phòng. Saukhi thay cái váy đang mặc, cô vội vã mở tủ nhét mấy bộ quần áo, đồdùng cá nhân vào túi xách, lấy thêm ít tiền rồi vội vàng xách túi,bước ra khỏi phòng.

“Chị! Em phải đi xa mấy ngày.” Đi qua phòng khách, Hương Tranh cũngkhông dừng lại, chỉ nói với Hương Đình một câu như vậy rồi đi.Nhưng chưa đầy hai giây sau, cô quay trở lại, lấy từ túi xách racái gì đó, đặt vào tay Hương Đình nói: “Chị! Đây là gia hạn hợpđồng, thời hạn một năm, tiền bồi thường hợp đồng em đã chuẩn bịrồi, em cũng ký tên rồi, nếu người khách đó đến hỏi, chị đưa ra choanh ta ký là xong. Vậy nhé, em đi đây!”.

Sauk hi nói mấy câu lộn xộn,Hương Tranh vội vã bỏ đi, để mặc HươngĐình đứng ở phòng khách, tay cầm đống giấy tờ mà vẫn ngơ ngác tựhỏi không biết chuyện này là thế nào.

Hương Tranh vừa đi khỏi đã thấy Sở Trung Thiên tìm tới trướccổng.

“Hương tiểu thư! Xin hỏi Hương Tranh về chưa?”

“Nó vừa đi khỏi, mang theo cả đồ đạc, chắc mấy ngày nữa mớivề.”

“Có vẻ như cô ta đã biết sự thật”, Sở Trung Thiên suy đoán trongđầu, “nếu không đã không bỏ trốn như thế”. Sở Trung Thiên liếcnhanh tờ giấy Hương Đình mới đưa hỏi: “Cái gì vậy?”.

“Đây là Hương Tranh gửi lại. Cậu xem đi.” Hương Đình không biết emgái và Sở Trung Thiên thỏa thuận với nhau những gì, nhưng cô nghĩ,đây là thương vụ đầu tiên của Hương Tranh, mà Sở Trung Thiên xemchừng cũng không phải người xấu, để Hương Tranh làm bạn gái thuêcủa anh ta cũng yên tâm hơn người khác.

Sau khi cẩn thận xem xét hợp đồng Hương Tranh để lại, Sở TrungThiên đặc biệt chú ý tới điều khoản: “Bên nào vi phạm hợp đồng phảichịu bồi thường ba triệu”, nhìn quanh nhà một lượt nữa, nhẩm tínhtrong đầu, sau đó trịnh trọng nói: “Được! Tôi ký!”.

“Như thế này thì cô ta không thể thoát khỏi tay mình.” Nụ cười đắcthẳng hiện lên trên khuôn mặt baby của Sở Trung Thiên.

Hương Tranh xách túi đồ, đảo mắt nhìn quanh sân bay. Người xếp hàngsao mà đông thế, phải đợi đến bao giờ đây? Hương Tranh căng thẳngnghĩ sao vận xấu cứ đeo bám cô mãi không chịu buông tha thế khôngbiết. Lúc này cô chỉ muốn mình hóa thành gấu trúc, lúc đó cô thậtsự có thể hét to: “Quốc bảo đây! Phiền mọi người tránh đường!” rồinhanh chóng vào mua vé. Nhưng cô lại không phải là báu vật quốcgia, nếu cô muốn bay như gấu trúc Panda thì chẳng có cách nào kháclà ngoan ngoãn xếp hàng mua vé.

Đột nhiên chuông điện thoại reo vang từ trong túi xách, Hương Tranhđưa mắt nhìn chiếc túi, do dự giây lát rồi quyết định không bắtmáy. Bất kể là ai gọi, lúc này bản cô nương ta tâm trạng không vui,có là điện thoại của hoàng tử gọi đến, bản cô nương đây cũng khôngthèm nghe.

Một phút sau, điện thoại của cô lại đổ chuông, tiếng chuông làmnhiều người nhíu mày vẻ khó chịu, thậm chí vài người còn quay vềphía cô chỉ trỏ, bàn tán.

“Cô gái này xinh đẹp như thế, chắc chắn là đã cướp bạn trai củangười khác cho nên mới không dám nghe điện thoại. Loại người như côta thật sự không nên tồn tại trên thế giới này!” Đó chắc hẳn là lờicủa một bà cô già mới bị bạn trai bỏ rơi.

“Cũng có khi là bồ nhí, bị vợ cả đánh ghen.” Đó có vẻ là những lờicay độc của một cô vợ mới ly dị chồng.

“Tôi thấy cô ta giống kẻ lừa đảo đang ôm tiền chạy trốn. Chắc ngườita gọi điện đòi tiền đấy mà.” Câu này nghe hả hê như câu của ngườicó bạn bị lừa tiền.

Điện thoại vẫn đổ chuông, tiếng bàn luận càng to hơn, cuối cùngHương Tranh không thể đứng yên làm “tâm điểm chú ý” được nữa, côtức giận kéo dây khóa túi xách, lấy điện thoại ra, thẳng tay nhấnvào nút nhận cuộc gọi, tức giận mắng ngay: “Lộn số à? Mà cho dù làkhông lộn số, cũng dập máy cho tôi, bản cô nương đang khó chịu,không hơi đâu mà lải nhải cùng nhà ngươi”.

Người ở đầu dây bên kia im lặng một chút rồi nói mát: “Xin lỗi vìđã làm phiền cô! Tôi không lộn số mà chỉ muốn đòi tiền thôi”.

“Hả!” Hương Tranh trợn mắt, tiếng ai mà nghe quen quá. Nỗi lo sợ mơhồ nhen lên trong tim cô.

“Hương Tranh, người bảo vệ công lý. Hôm qua cô còn thẳng tay tặngtôi cả tách cà phê vào người, bây giờ cô đang ở đâu thế? Không phảilà cô sợ không có tiền bồi thường cho nên bỏ trốn đấy chứ?”

Nghe xong, Hương Tranh la to: “Sở Trung Thiên!!!”. Chết tiệt! Nhữnglời bàn tán đã ứng nhiệm.

Ở đầu dây kia, Sở Trung Thiên cười lớn. “Tôi không điếc! Cô khôngcần hét to như vậy.”

“Sở Trung Thiên, anh tìm tôi có việc gì?” Hương Tranh vô tình caogiọng. Khi thấy đám người xung quanh lại tập trung chú ý vào mình,cô mới hạ giọng: “Tiền thì tôi đã bảo chị gái tôi gửi trả anh. Anhkhông cần mất công gọi cho tôi”. Cô hít thở thật sâu, định đưa taytắt máy, thì dường như Sở Trung Thiên biết trước được ý định củacô, thong thả buông một câu, giọng điệu rất ôn hòa khiến HươngTranh phải từ bỏ ý định cúp máy. “Nếu cô tắt máy, cô sẽ phải hốihận!”

Sở Trung Thiên tựa người, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ,đôi mắt ánh lên vẻ đắc thắng.

“Anh nói thế là có ý gì?” Hương Tranh mở to mắt, tim lại nhóilên.

“Còn nhớ, tối qua, trước khi cô chạy trốn…”

Hương Tranh vội vàng cắt ngang: “Tôi không chạy trốn! Tôi đi nghỉ.Thư giãn. Tĩnh tâm. Đã hiểu chưa?”.

“… Đồng chí Hương Tranh, cô đi làm gì cũng được, chỉ cần cô nhớ chotôi một chuyện…”

Lần này, Sở Trung Thiên thực sự biểu hiện rất tốt. Không những anhta không mắng cô là “đồ con heo” mà ngay cả ngữ khí cũng rất nhẹnhàng. “Được rồi. Hương tiểu thư, cô có nhớ, tối qua, trước khi côrời nhà để đi nghỉ, cô có gửi lại chị gái một bản hợp đồng?”

Hợp đồng? Mặt Hương Tranh tái đi.

“Trời ơi! Không phải lại xảy ra chuyện gì đấy chứ? Cầu Trời khấnPhật cho con tai qua nạn khỏi. Sau này nhất định con sẽ ăn chayniệm Phật một năm, à không mười năm.”

Thật không may, đệ tử thành tâm trên đời này quá nhiều, những ngườicần cứu sự giúp đỡ như Hương Tranh không ít, Đức Phật làm sao kiểmsoát được hết, cho nên…

“Hợp đồng trong tay tôi, cô đã ký, cột dành cho bên thuê tôi cũngký rồi…”

… Đoán đúng đó!

Hương Tranh, mặt như sắp khóc, cố gắng kết thúc cuộc tranh luận mộtcách hòa hảo nhất.

“Sở Trung Thiên, anh thuê tôi giả làm bạn gái, mục đích là để choDiệp Luyến Hoàn thấy khó mà lui. Tôi nghĩ chuyện này mất một đếnhai tháng là giải quyết xong. Anh hà tất phải làm hợp đồng một năm.Chúng ta thanh lý hợp đồng, chuyện Diệp Luyến Hoàn anh tự lo, anhnghĩ sao?” Nói đến đây Hương Tranh cảm thấy hối tiếc vô cùng. Giánhư cô đừng ngốc nghếch tin lời Diệp Luyến Hoàn, cũng đừng có hồ đồmắng Sở Trung Thiên, thì giờ cô đã không phải khổ sở như thế nàyrồi.

“Không cần! Tôi không thiếu tiền.” Sở Trung Thiên phũ phàng dập tắtluôn hy vọng của cô.

“Sở Trung Thiên. Tôi muốn… muốn…”

“Chuyện này, tôi đã nghĩ kĩ rồi.” Sở Trung Thiên thô bạo cắt nganglời cô. “Bây giờ tôi cần cô chuẩn bị một số thứ và mang tớiđây.”

“Cái gì?” Hương Tranh hét lên. “Hợp đồng không quy định chúng taphải ở với nhau. Bố mẹ, chị gái tôi sẽ không bao giờ chophép.”

“Tôi không cần biết. Hoặc là cô tới đây hoặc là cô trả tiền bồithường. Tôi nhớ trong hợp đồng có ghi rõ, bên nào vi phạm hợp đồngsẽ bị phạt ba triệu nhân dân tệ.”

Miệng Hương Tranh mấp máy, lắc lắc điện thoại, dường như không tinvào tai mình…

Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng Sở Trung Thiên. “Nếu là chuyệnnhỏ, tôi cũng sẽ bỏ qua. Nhưng là ba triệu nhân dân tệ, ba triệu tệđấy, và tôi đang nghĩ cô có bán cả căn nhà cô đang ở cũng chưa đủsố đó.”

Cô phải làm sao đây? Lẽ nào cô phải nghe lời anh ta, lập tức quaylại? Hương Tranh nghe mà muốn khóc, thẫn thờ buông điệnthoại.

“Tôi đã nói cô ta không phải là người tốt mà.” Đám đông xung quanhlại xì xào.

“Hừ. Bây giờ xem còn chạy đi đâu được.” Thiếu phụ mặt vàng cay độcchế nhạo.

“Thanh niên ngày nay, thật chẳng biết tự trọng gì nữa.” Cô giúpviệc nói giọng khinh bỉ.

Tâm trạng Hương Tranh vốn không tốt, lại phải nghe đám đông chỉtrích đủ những lời tệ hại, mặt cô mỗi lúc một xám lại như trời lúcchuyển cơn dông. Cuối cùng, không chịu nổi mũi dùi dư luận đangchĩa vào mình, Hương Tranh buột miệng: “Mẹ kiếp! Bọn các người thìbiết gì mà nói! Còn nói bậy nữa tôi bắt các người bỏ tù bâygiờ”.

Thấy cô gái có vẻ tức giận, đám đông cũng ngừng bàn tán.

“Hừm! Không được tức giận. Mình chẳng phải là Hello Kitty haysao?”

Hương Tranh chen chúc giữa hàng người để quay trở ra, dù vô cùngbực tức nhưng lúc này cô cũng chỉ dám trừng mắt nhìn qua đám ngườikia rồi vội vã xách túi đi ra phía cửa vào.

Sở Trung Thiên thì vẫn đứng dựa vào cửa sổ, một tay đút túi quần,một tay cầm điện thoại, nhìn dòng người qua lại trên đường. Cơn giókhẽ thổi từ ngoài vào làm tóc anh bay bay, để lộ khuôn mặt baby vớinhững đường nét hoàn hảo. Trên khuôn mặt đẹp ấy thoáng hiện nụ cườiđắc thắng.

“Tiểu nha đầu! Định chống lại tôi à? Đã biết sợ chưa?” Nghe tiếng“tút…tút” ở đầu dây bên kia, Sở Trung Thiên càng đắc ý hơn. Anh dámchắc cô ta đang trên đường quay về. Và anh sẽ gọi lại cho cô tasớm. nhìn điện thoại lần nữa rồi anh tắt máy.

Đúng lúc ấy, chuông cửa đột ngột kêu vang.

Không lẽ nha đầu đó đã tới rồi? Sở Trung Thiên nghi ngờ, vội vàngchạy ra cửa.

“Kẹt!” Cánh cửa mở ra. Nhưng người đứng ngoài cửa không phải làHương Tranh mà là một phụ nữ xinh đẹp, quý phái trong bộ váy áotrắng sang trọng.

“Mẹ. Sao mẹ lại đến đây?” Sở Trung Thiên nhìn mẹ đứng ngoài cửa,hỏi một câu vẻ không thoải mái.

Chẳng phải mẹ anh đã quay về Thiên Nhan rồi sao? Sao tự nhiên bàlại xuất hiện ở đây? Bà đến vào lúc này thật khiến anh thấy khôngthoải mái.

“Sao? Không chào đón mẹ hả?” Sở phu nhân lườm yêu con trai.

Sở Trung Thiên chạy lại ôm lấy mẹ, làm bộ con nít nịnh nọt: “Thếsao? Mẹ yêu quý của con”.

Sở phu nhân vỗ nhẹ bờ vai con trai, cười rạng rỡ. “Xem con này.Càng lớn càng dẻo miệng.”

“Mẹ! Chúng ta đừng đứng ngoài này nữa. Mẹ đi quãng đường xa nhưvậy, chắc chắn là mệt rồi, mau vào nhà nghỉ đi ạ.” Sở Trung Thiênôm eo mẹ, đẩy cửa, kéo mẹ vào nhà.

“Thiên à! Con ở một mình như thế này, có ăn uống điều độ, chăm sóctốt cho bản thân không đấy?” Các bà mẹ trên đời này đều như vậy,lúc nào cũng lo lắng cho sức khỏe của con.

“Được mà mẹ. Con có một người giúp việc bán thời gian. Mẹ không cầnlo lắng đâu.”

Hai mẹ con bước vào phòng khách. Để mẹ ngồi đợi ở sofa, Sở TrungThiên đi pha trà rồi mang tách trà đến, vui vẻ ngồi xuống cạnhmẹ.

“Mẹ. Mẹ ở đây bao lâu? Con sẽ lập tức cho người chuẩn bị phòng chomẹ.” Sở Trung Thiên nhiệt tình nói, tay bấm điện thoại.

Sở phu nhân nhanh chóng giữ bàn tay đang bấm điện thoại của TrungThiên lại. “Thiên à. Không cần đâu. Lần này mẹ đến gặp bác gáiTiêu, mẹ sẽ ở chỗ bác ấy.” Tiêu bá mẫu là mẹ của Tiêu Nhiễm Ninh,người bạn tốt của anh. Bác ấy là bạn thân của Sở phu nhân. Thời cònđi học, hai người là những mỹ nhân được các chàng trai theo đuổinhiều nhất.

“Mẹ. Vậy là mẹ chỉ “nhân tiện” ghé qua chỗ con?” Sở Trung Thiênnhấn mạnh cụm từ “nhân tiện”, làm bộ mặt của đứa trẻ bị bỏ rơi,nhìn Sở phu nhân vẻ tội nghiệp.

“Con đang đùa hả?” Sở phu nhân nhìn Sở Trung Thiên đang cố tỏ ratội nghiệp, không khỏi bật cười. “Hôm nay mẹ đến xem con sống mộtmình có tốt không. Nhân tiện hỏi chuyện của con và LuyếnHoàn.”

Luyến Hoàn. Nghe đến mấy từ này, Sở Trung Thiên lập tức bị kíchđộng. “Mẹ! Có phải Luyến Hoàn nói mẹ đến tìm con?”

Đúng lúc đó, bên ngoài tòa nhà chọc trời Sở Trung Thiên đang ở, mộtcô gái quý phái trong bộ váy đỏ vừa xuống xe, đang hối hả bướcnhanh về phía thang máy. Dường như đôi giày cao gót không làm côkhó sải những bước dài trên nền đá cẩm thạch dẫn lối vào tòa nhà.Khi cô chuẩn bị tiến vào thang máy thì một nhân viên bảo vệ mặcthường phục chặn cô lại.

“Cô gái, xin hỏi cô tìm ai?”

Diệp Luyến Hoàn ngẩng đầu nhìn nhân viên bảo vệ, đôi mày hơi nhíulại. “Tôi tìm Sở Trung Thiên ở phòng 902.”

“Vâng. Mời cô lại phòng quản lý ghi tên vào sổ khách đếnthăm.”

Diệp Luyến Hoàn tỏ vẻ không hài lòng, nhưng vì đây không phải khuvực cô quen nên cũng đành miễn cưỡng gật đầu.

Luyến Hoàn điền đầy đủ thông tin và bước vào thang máy năm phút sauđó.

Diệp Luyến Hoàn nhanh chóng tìm được phòng 902 mà Sở Trung Thiênđang ở. Định giơ tay nhấn chuông nhưng cô đã kịp dừng lại khi nghetiếng nói từ trong nhà vọng ra.

“Mẹ! Có phải Luyến Hoàn nói mẹ đến tìm con?”

Hừ! Đây chẳng phải là giọng Sở Trung Thiên hay sao? Anh ta gọi“mẹ”, lẽ nào là Sở bá mẫu đang ở đây?

Luyến Hoàn cẩn thận nhích sát lại, áp tai lên cánh cửa nghe ngóngtình hình trong nhà.

“Thiên à! Luyến Hoàn nói với mẹ, hai đứa đã chia tay.”

Sở Trung Thiên, mặt biến sắc, không nói gì, lặng lẽ cầm ly trà ởbàn lên nhấp một ngụm.

Sở phu nhân tiếp tục: “Thiên à! Con biết rõ, mẹ rất ưng Diệp LuyếnHoàn. Cô ấy vừa xinh đẹp vừa thông minh, hiếu thảo, quan trọng nhấtlà công ty của cha cô ấy thuộc tốp năm trăm doanh nghiệp hàng đầuthế giới. Sở gia chúng ta phải có một cô dâu danh giá như thế. Concó hiểu không?”

Sở Trung Thiên im lặng vài giây, rồi như không chịu được nữa, đànhlên tiếng: “Nhưng mẹ à, con không thể chấp nhận một cô bạn gáikhông chung thủy”.

“Mẹ hiểu cảm giác của con. Đây là chuyện không dễ chấp nhận với tấtcả mọi người. Nhưng Diệp Luyến Hoàn nói con bé không cố ý, là anhta dụ dỗ nó. Nó rất yêu con. Nó đã hứa với mẹ sẽ không bao giờ táiphạm nữa. Thiên à, con nể mặt mẹ, cho con bé một cơ hội nữanhé.”

Sở phu nhân nói, giọng như sắp khóc, Sở Trung Thiên thấy vậy cũngchùng lại. Anh thật sự không muốn tranh cãi khiến mẹ phải buồnnhưng thật sự anh không có cách nào tha thứ cho sự phản bội. Huốnghồ ngay từ đầu anh đã không thích Luyến Hoàn. Ngừng một lúc, anhmới nhẹ nhàng thuyết phục mẹ: “Mẹ, còn bao nhiêu cô gái khác. Chúngta đâu cần bám vào Luyến Hoàn. Hơn nữa…”.

Sở Trung Thiên đang định nói tiếp, thì chợt nhìn thấy trán của mẹnhăn lại. Anh thoáng bối rối rồi dừng lại, có vẻ mẹ anh chưa sẵnsàng nghe anh nói.

“Mẹ biết trên đời còn có vô khối các cô gái. Nhưng tìm đâu ra mộtcô gái như Diệp Luyến Hoàn? Xuất thân cao quý, xinh đẹp, tài trívẹn toàn. Nếu con và con bé chia tay, sau này nếu không tìm đượcmột người hoàn hảo như nó, chúng ta phải làm sao?”

Chúng ta? Chẳng phải người hẹn hò với Luyến Hoàn là anh hay sao?Vậy sao mẹ lại dùng hai từ “chúng ta”. Nhìn vẻ lo lắng hiện rõ trênkhuôn mặt, giọng nói của mẹ, Sở Trung Thiên thấy rất khóhiểu.

Bây giờ nhớ lại, từ khi mẹ giới thiệu Luyến Hoàn cho anh, có vẻ nhưmẹ đã chọn Diệp Luyến Hoàn là con dâu. Anh biết Luyến Hoàn thực sựcó nhiều ưu điểm nhưng với điều kiện hiện tại của anh, việc tìm mộtcô gái ưu tú như Luyến Hoàn cũng không khó gì. Anh nghĩ mẹ anh hoàntoàn hiểu điều này, vậy thì vì sao bà vẫn khăng khăng bắt anh quaylại với Diệp Luyến Hoàn? Lẽ nào là vì tài sản của cô ta? Nhưngchẳng phải Sở gia nhà anh cũng không thiếu tiền hay sao? Vì sao mẹcứ muốn anh kiếm một cô dâu có thế lực? Lẽ nào đằng sau chuyện nàycòn có uẩn khúc mà anh chưa biết?

“Con...” Sở phu nhân dường như đoán trước được con trai định nóigì. Bà quay qua nhìn con trìu mến. “Thiên à. Con có tin mẹkhông?”

Sở Trung Thiên không do dự gật đầu. Trên thế giới này, người anhtin tưởng nhất là mẹ.

“Được rồi. Con chỉ cần tin rằng mẹ luôn làm những điều tốt cho conlà đủ.” Sở phu nhân đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt baby của con trai,nói.

Cử chỉ quen thuộc này làm Sở Trung Thiên bồi hồi nhớ lại. Lúc cònquá nhỏ thì anh không còn nhớ, nhưng kể từ khi anh hiểu chuyện đếnnay, anh thấy cứ mỗi lần mẹ đưa tay vuốt khuôn mặt anh, mẹ đềukhóc, mọi khổ đau mẹ chôn chặt trong lòng đến lúc này như cũng theodòng nước mắt ấy mà tuôn ra hết. Anh đã nhiều lần hỏi mẹ tại saonhư vậy nhưng lần nào bà cũng chỉ thở dài mà không nói, dần dần anhthôi không hỏi nữa, nhưng những giọt nước mắt của bà mãi mãi in sâutrong tâm trí anh.

Tim Sở Trung Thiên nhói đau. Anh từ từ nắm chặt bàn tay mẹ, hứa đểmẹ an lòng. “Mẹ à. Mẹ hãy tin con. Con sẽ sớm tìm ẹ một ngườicon dâu tốt. Mẹ đừng lo lắng nữa.”

Nhìn điệu bộ suy tư của con trai, Sở phu nhân cũng thấy được an ủinhiều. Đột nhiên bà nghĩ sẽ không ép Sở Trung Thiên quay lại vớiDiệp Luyến Hoàn nữa, để Trung Thiên được tự do yêu đương, lựa chọn,không để một số chuyện, một số người làm ảnh hưởng đến hạnh phúc cảđời của con. Lúc này bà chỉ muốn nắm tay con trai mình mà nói: “Mẹkhông phân biệt giàu nghèo, không quan tâm xâu đẹp, miễn là do conlựa chọn, miễn là cô gái đó khiến con hạnh phúc là được”. Nhưng bàbiết, bà không thể làm như vậy, đúng hơn là bà không được phép làmnhư vậy. Quá khứ kinh hoàng như đang hiển hiện trước mắt bà. Bàbiết rõ rằng chỉ cần một phút yếu lòng của bà thôi cũng có thể gâyhại cho hai mẹ con. Là một người mẹ, bà nhất định phải bảo vệ conmình.

Mặt khác, Sở phu nhân cũng biết với Trung Thiên, ép quá có khi lạiphản tác dụng. Vì thế bà dịu dàng nói: “Được. Mẹ không ép con quaylại vói Diệp Luyến Hoàn. Nhưng con phải hứa vói mẹ, con sẽ tìm mộtcô gái toàn diện như Diệp Luyến Hoàn. Nếu sau một năm, con khôngtìm được ai như vậy thì con phải quay lại vói Luyến Hoàn. Con nhớchưa?”.

“Vâng.” Sở Trung Thiên khẽ gật đầu.

Nhận thấy con trai đã hiểu suy nghĩ của mình, Sở phu nhân cũng bớtlo buồn, khuôn mặt bà dần giãn ra, bà mỉm cười vẻ hài lòng. “Được.Mẹ tin con. Con không được làm ẹ thất vọng, biết chưa?”

“Vâng.” Sở Trung Thiên lại gật đầu, sau đó nắm tay mẹ quan tâm nói:“Mẹ à. Không mấy khi mẹ đến thành phố Thiên Nhan này. Vậy để contrai đưa mẹ đi thăm thú phong cảnh ở đây nhé!”.

“Không cần đâu. Mẹ đi cùng bác Tiêu là được rồi. Con cứ chuyên tâmlo việc của con đi. Mau tìm ẹ một cô con dâu tốt để mẹ yênlòng.” Vừa nói bà vừa nhìn quanh căn phòng, chống tay vào sofa từtừ đứng lên. “Thiên à. Mẹ phải đi đây. Đến giờ hẹn đi mua sắm vóibác Tiêu rồi.”

“Vậy con đưa mẹ đi!” Sở Trung Thiên cũng đứng dậy.

Sở phu nhân vỗ vai con trai cười nói: “Không cần đâu. Đã có anh bạnNhiễm Ninh của con đến đón mẹ, chắc cậu ấy đang đợi ở dướirồi”.

Nghe đến Tiêu Nhiễm Ninh, Sở Trung Thiên hoàn toàn yên tâm.

“Vâng. Vậy để con tiễn mẹ ra cửa.”

“Ừ.” Sở phu nhân khẽ gật đầu đồng ý.

Sở Trung Thiên mở cửa, đợi mẹ bước ra rồi mới đóng cửa lại. Anhphải đích thân tiễn mẹ xuống dưới, đợi mẹ lên xe an toàn mới yêntâm. Hai mẹ con vui vẻ đi xuống, vừa đi vừa cười nói nên không đế ýthấy cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ đang đứng nép ở góc cầu thangbộ.

Cô ta tới đây để tìm Trung Thiên nói chuyện nhưng không ngờ Sở phunhân lại tới thành phố Thiên Nhan nhanh như thế, càng không ngờ bàlại bị Sở Trung Thiên thuyết phục. Từ đầu cô đã biết bà ghét bịquấy rầy. Bất chấp điều ấy, cô vẫn đem chuyện hai người nói với bà,hy vọng bà sẽ gây sức ép tới Trung Thiên. Nhưng đến lúc này cô đãbiết, đến cả Sở phu nhân cũng chẳng giúp được gì cho cô nữa. Côphải làm sao đây? Không. Nhất định không được. Cô không thể ngồiyên chờ chết. Cô phải nhanh chóng nghĩ cách. Cô thật sự thích SởTrung Thiên. Cô không thể để mất anh được.

Trong khi Diệp Luyến Hoàn đang khổ sở nghĩ cách thì tình cảnh củaHương Tranh cũng chẳng khá hơn.

Haizzz! Nếu phải tìm từ diễn tả tình cảnh của Hương Tranh lúc này,thật tiếc là thích hợp nhất chỉ có câu thành ngữ: “Họa vô đơn chí,phúc bất trùng lai” mà thôi.

Lúc này cô đang giận dữ rời sân bay, định gọi taxi về nhà thì pháthiện ra ví tiền đã bị mất từ lúc nào rồi. Cũng đành. Mất rồi thìthôi. Cô có thể gọi điện thoại nhờ giúp đỡ. Nhưng lúc cô

rút điện thoại ra, bấm mãi mà màn hình vẫn tối đen. Điện thoại hếtpin.

Được! Coi như hôm nay bản cô nương đây bị sao xấu chiếu mạng, đànhcắn răng chấp nhận, không ca thán gì. Ta sẽ gọi taxi về nhà rồi trảtiền sau. Chuyện nhỏ này chắc ông trời cũng không nỡ từ chốita.

Lạ thật!

Hương Tranh đứng bên đường vẫy xe, tay cô vẫy vẫy, chân cũng nhảycả lên, trông điệu bộ có vẻ buồn cười nhưng lúc này cô chẳng bậntâm. Mặc kệ người ta có cho cô là không bình thường, cô cần vẫy xe.Nhưng sao không có chiếc xe nào đừng lại cả thế?... Lẽ nào bộ dạngcủa cô lúc này có vấn đề? Hừ! Không thể nào! Rõ ràng cô là mộtthiếu nữ xinh đẹp cơ mà.

Vạn sự khởi đầu nan, cuộc cách mạng quốc gia còn không thành côngngay được, cô nên học theo tiền bối Tôn Trung Sơn, kiên cường, bấtkhuất, không ngừng nỗ lực. Hương Tranh nghiến răng, xốc lại chiếctúi du lịch nhàu nát, quyết định kiên trì chờ đợi. Rất lâu sau,tình hình cũng không có biến chuyển gì. Hương Tranh thấy mất hếtkiên nhẫn, không ngừng nỗ lực cái gì chứ, đều là lừa người hết.Phải sửa đổi, cứ đứng đây đợi như một con ngốc thì cô chỉ có nướcchết đói thôi.

Cho nên...

Khi vừa nhìn thấy chiếc Rolls-Royce sang trọng màu bạc từ phíaquảng trường sân bay chầm chậm tiến lại dưới ánh chiều tà, cô đãkhông ngần ngại xông ra, vừa vẫy tay vừa hét to: “Dừng lại”.

Không ngờ chiếc Rolls-Royce màu bạc dừng lại thật. Người tài xế vẫnchưa hết bàng hoàng. Nếu không vì hệ thống phanh của chiếc xe antoàn và bác tài đã cẩn thận thắt dây an toàn thì chắc chắn bác đãbị ném bay ra khỏi xe sau cú dừng xe đột ngột vừa rồi. Người thanhniên đang nằm nghỉ ở ghế sau cũng bừng tỉnh vì cú dừng xe đột ngột.Đôi lông mày rậm nhíu lại, hàng mi thanh tú chớp chớp, đôi mắt đennhư bóng đêm huyền bí mở to, nhìn qua kính chắn gió phía đầu xe.Không khó khăn gì để anh tìm ngay thấy thủ phạm gây ra cú phanh xeđột ngột vừa rồi. Cô ta vẫn đứng trên đường, không ngừng khoa chânmúa tay, miệng còn la hét sau khi đột ngột lao ra chặn xe như mộtkẻ mất trí.

Cô ta trông cũng bình thường, chỉ có điều da mặt rất dày, mặc chotài xế bấm còi đến mấy lần, cô ta vẫn đứng đó, không chịu tránhđi.

“Thật là...! Thiếu gia, xin đợi ột chút.” Bác tài tên Đức chánnản lắc đầu, sau đó mở cửa xe, đi về phía cô gái không biết xấu hổấy.

Lúc đó Hương Tranh vẫn đang kêu gào dừng xe, thấy có người từ xebước xuống liền mỉm cười. Cô thật khôn ngoan, đã biết tự cứu mình.Ha, xem này, chẳng phải cô đã thành công một nửa rồi hay sao?

“Tiểu thư! Xin hỏi cô có chuyện gì?” Bác Đức bước đến trước mặtHương Tranh lịch sự hỏi.

Hương Tranh lập tức vào vai một cô gái đáng thương nhằm lay độngbác tài. “Bác à! Bác có thể cho cháu đi nhờ một đoạn đường đượckhông ạ? Ví của cháu bị kẻ gian lấy trộm mất, điện thoại thì hếtpin.” Giọng nói thiểu não như thể vừa bị người ta dùng roi da màđánh.

Bác Đức nghe thấy vậy, nhìn cô với ánh mắt đầy cảm thông, nét mặtdịu hẳn lại. Nhưng đột nhiên bác quay đầu nhìn về phía chiếc Rolls-Royce, thoáng băn khoăn, rồi quay lại nhìn cô buồn buồn nói: “Rấtxin lỗi, bác không thể cho cháu đi nhờ xe được. Thiếu gia rất khótính, cậu ấy không thích người lạ ngồi trong xe. Nhưng bác có thểcho cháu mượn điện thoại, cháu có thể gọi bạn bè hoặc người nhà đếngiúp”.

Hương Tranh vui mừng, định gật đầu đồng ý thì bỗng nhiên mắt cô mởto, miệng há hốc, đứng im bất động.

Dưới ánh sáng thanh khiết như nước mùa xuân, cửa sau bên trái củachiếc Rolls-Royce đắt tiền màu bạc từ từ mở ra, một đôi giày đenbóng xuất hiện, sau đó là đôi chân dài trong chiếc quần âu màu xám.Một chàng trai cao ráo, thanh lịch trong bộ lê màu xám bước rakhỏi xe.

Đến rồi! Đến rồi! Người có quyền quyết định sắp tới nơi. Trên đờicó rất nhiều đàn ông cao gầy nhưng người có khuôn mặt dài giống mặtếch như anh ta chẳng phải là vô cùng đặc biệt hay sao? Trống ngựcHương Tranh đập thình thịch, cho dù cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưngsự hồi hộp vẫn hiện rõ trên nét mặt.

Người đàn ông quan trọng ấy từ từ tiến lại gần. Khi anh ta tới nơi,cô mới nhận ra khuôn mặt anh ta rất đẹp, góc cạnh và nam tính,không hề giống mặt ếch như cô nghĩ lúc đầu.

Mái tóc dài hơi xoăn của anh ta bị gió thổi tung, khuôn mặt lạnhnhư tiền, lông mày đen rậm, đôi mắt đen ném cái nhìn về phía cô.Người thanh niên không còn đủ kiên nhẫn ngồi đợi trong xe ấy chínhlà Sở Tu Phàm.

Trời ạ! Người con trai này như thể vừa bước ra từ thần thoại Hy Lạpvậy.

“Oái!” Hương Tranh thở sâu, cố gắng để mình không chảy nướcmiếng.

Bác Đức chờ mãi không thấy cô gái ấy trả lời, ngẩng lên nhìn cô,lập tức bác nhớ lại những lần khác. Không lẽ cậu ta thật sự khôngcó trái tim? Bác Đức chán nản lắc đầu nhìn vẻ thất thần của cô gáitrước mặt. Bác muốn xem thử sao cậu ta hút hồn đám phụ nữ trẻ dễđến thế.

Phải một lúc sau, bác Đức mới thoát khỏi những câu hỏi ấy, nét mặttrở lại bình thường, thoáng nhìn cô gái, sau đó bác lấy ra chiếckhăn tay trong túi quần được chuẩn bị sẵn ấy cô bạn gái củathiếu gia, đưa cho cô gái, cố giả giọng vui vẻ nói đùa: “Lau sạchnước miếng đi cháu, gần đây thành phố Thiên Nhan mưa rất nhiều,cháu đừng góp thêm nước nữa kẻo hệ thống cống thoát nước của thànhphố sẽ quá tải mất”.

“Cảm ơn!” Hương Tranh nhận lấy chiếc khăn, lau vòng quanh miệng,theo thói quen cô định nói “tốt” nhưng may là cô đã kịp nhớ ra vàchữa thành: “Bác, cháu xin lỗi, trí nhớ của cháu không được tốt, sốđiện thoại của người nhà và bạn bè đều lưu trong điện thoại”. Côvừa nói, vừa từ từ lại gần con người lạnh lùng kia, tim đập thìnhthịch, nước miếng thì cứ trào ra.Bác Đức lần đầu tiên gặp phải một cô gái trí nhớkém đến thế chỉ còn biết cười. “... Hay là bác giúp cháu gọi mộtchiếc taxi”.

Hương Tranh chớp chớp mắt, làm bộ ngây thơ nói: “Bác à! Mẹ cháu dặnkhông được lên xe của người lạ”. Để giành lấy cơ hội ngồi xe cùnganh chàng lạnh lùng kia, có chết cô cũng không từ bỏ.

Bác Đức giật mình nghĩ, chẳng phải bác cũng là người lạ với cô tahay sao?

Sở Tu Phàm đã đi đến trước mặt hai người. Anh chỉ liếc qua cô gáivẻ xem thường rồi quay qua bác Đức hỏi lạnh lùng: “Cô ta bị làmsao?”.

Dĩ nhiên là Hương Tranh không chịu bỏ qua cơ hội được nói chuyệnvói anh chàng nam tính này rồi. Cô lên tiếng trước khi bác Đức kịptrả lời: “Tôi bị kẻ xấu lấy mất ví, điện thoại lại hết pin, anh cóthể cho tôi đi nhờ xe một đoạn được không?”. Nói xong, cô mới chợtnghĩ mình đã quá vội vàng, sợ làm anh ta có ấn tượng không tốt, cônói thêm: “Tôi là mẫu phụ nữ truyền thống, nếu không phải là chuyệnvạn bất đắc dĩ, nhất định sẽ không làm phiền anh”.

Sở Tu Phàm nhìn cô gái nhễ nhại mồ hôi xách theo cái túi du lịchnhàu nát, bất giác cho những ngón tay thanh tú được chăm sóc cẩnthận vào túi quần.

Nhìn hành động ấy của anh ta, Hương Tranh cảm thấy bối rối, mở tomắt chờ đợi. Không lẽ ngay lần đầu gặp cô, anh ta đã bị cô làm chohấp dẫn đến độ muốn trao cho cô tín vật tình yêu? Hương Tranh chỉmuốn nhanh chóng nhìn thấy vật ấy.

Hả? Sao lại là tiền chứ?

“Chừng này đủ chưa?” Sở Tu Phàm lấy từ ví ra hai tờ một trăm tệ đưacho cô, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không hề có chút cảm xúcnào.

À! Tiền cũng có thể làm tín vật được mà. Hương Tranh ngây thơ nghĩvậy và đưa tay nhận lấy.

“Xe tôi không chở người lạ. Cô tự về vậy.”

Sau khi lạnh lùng cự tuyệt Hương Tranh, anh ta quay sang nói vóibác Đức: “Chú Đức! Chúng ta mau đi thôi”, rồi quay người đi thẳngvề phía chiếc xe.

“Vâng, thưa thiếu gia.” Bác Đức cũng vội vàng bước theo anhta.

Hương Tranh không kịp suy nghĩ, cuống cuồng chạy theo anh chàng đẹptrai ấy, vượt lên phía trước anh ta, quay người lại, vẫy vẫy hai tờtiền trong tay, ngớ ngẩn hỏi:

Xin hỏi, đây có được coi là tín vậttình yêu không?”.

Sở Tu Phàm nhìn hai tờ tiền trong tay cô gái, nhẹ nhàng nói mộtcâu: “Nếu cô nghĩ thế thì hãy vứt nó đi”. Anh ta đẩy cô ra, mở cửaxe và ngồi vào trong.

Bác Đức ở bên cạnh cũng quay qua nhìn cô gái đáng thương, lộ vẻđồng tình vói cậu chủ rồi cũng vào trong xe.

Hương Tranh đứng im, mở to mắt nhìn chiếc xe Rolls-Royce màu bạclao đi trên đường, rồi khuất dần khỏi tầm mắt. Tiêng gió thổi haitờ tiền trong tay nghe như muốn chế nhạo sự ngu ngốc của cô.

“Cái gì? Thật đáng ghét. Tôi thèm vào tiền của anh!” Hương Tranhnhìn theo chiếc xe giờ chỉ còn là một chấm nhỏ trên đường, lớntiêng mắng. Dường như còn chưa hả, cô tức giận ném hai tờ tiền đangcầm trong tay xuống đất, quay đầu giận dữ bỏ đi.

Không xa đó, một người ăn mày nhìn thấy Hương Tranh vứt tiền đi,hớn hở chạy ngay đến nhặt. Không ngờ những cơn gió đã nhanh hơn,cuốn nó bay đi mất. Người ăn mày bực tức đứng lên, lườm Hương Tranhmột cái rồi mới chịu quay lưng bước đi.

“Lườm gì mà lườm. Bản cô nương vừa bị từ chối. Đó là tiền bồithường tổn thất tinh thần của tôi. Muốn lấy hả? Chạy theo mà nhặt.Hừm!” Hương Tranh tức khí tuôn luôn một tràng, hất mặt quayđi.

Về đến nhà, Hương Tranh chẳng còn bụng dạ thu xếp hành lý. Cô vộivàng tắm rửa, thay quần áo, rồi lấy hợp đồng cho vào túi xách, đingay đến địa chỉ có ghi trên hợp đồng.

“Tiểu thư! Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”

Hương Tranh nhìn chú bảo vệ một lượt, trả lời: “Cháu là HươngTranh, cháu đến tìm Sở Trung Thiên, phòng 902”.

“Xin cô chờ ột chút!” Chú bảo vệ lịch sự nói với Hương Tranhtrước khi quay số gọi cho Sở Trung Thiên để xác nhận lại danh tínhcủa cô.

Hương Tranh đánh giá cao phong cách lịch sự và tinh thần tráchnhiệm của chú bảo vệ. Cô thầm ghen tị, đúng là căn hộ cao cấp cókhác, đến cả nhân viên bảo vệ cũng “cao cấp”.

Chú bảo vệ bên cạnh đã hoàn thành nhiệm vụ xác nhận thông tin kháchđến, vui vẻ nói: “Hương tiểu thư! Sở tiên sinh đang đợi cô!”.

Hương Tranh đã mở cửa kính bước vào phía trong tòa nhà mà vẫn thấychú ta gật đầu chào.

Chú bảo vệ đó nói năng thật lịch sự, cứ như thể đứng trước mặt chúlà một thiên kim tiểu thư nhà phú hộ vậy. Hương Tranh cảm thấy hơixấu hổ, giả bộ thục nữ, nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn rồi học theo mấy đạitiểu thư trên truyền hình, thong thả bước về phía thang máy.

Chú bảo vệ ở phía sau, nhìn thấy Hương Tranh vặn vẹo người, vắtchân bước đi như mấy cô người mẫu, trông thật khổ sở. Cuối cùng,không đành lòng, chú vội gọi: “Hương tiểu thư”.

“À...” Hương Tranh đang cố gắng vắt chân bước chéo nhẹ nhàng nhưcác cô người mẫu đi trên sàn diễn thì bỗng nghe thấy tiêng gọi, côquay đầu lại cười thật tươi.

Chú bảo vệ đang lo kiểu đi đứng kia của Hương Tranh sẽ làm cô bịchuột rút, nhìn chằm chằm xuống chân cô.

“Hương tiểu thư! Chân cô ngắn quá, đi kiểu ấy sẽ bị chuột rútđấy.”

“... Cảm... ơn.” Hương Tranh lắp bắp, sau đó quay người giận dữbước đi.

Cái gì mà lịch sự, cái gì mà lễ phép! Toàn là giả tạo hết. Lão giàchết tiệt sao mà giống tên tiểu tử thối Sở Trung Thiên thế đúng làmột cặp trời sinh.

Đang trong cơn giận bừng bừng, Hương Tranh bực bội tìm căn hộ 902,chẳng thèm bấm chuông cửa mà cất tiếng gọi to: “Sở Trung Thiên. Tôiđến rồi!”.

Cửa mở, sau cánh cửa lại là một người phụ nữ, à không, một cô gái.Hương Tranh sao có thể quên cô ta. Nếu không bị cô ta lừa thì chẳngphải bây giờ cô đang được vui vẻ ở nhà mình, thoải mái tận hưởngmột ngày hạnh phúc hay sao?

“Diệp Luyến Hoàn, sao cô lại ở đây?”

Không phải là cô ta lại đến đây để hãm hại cô lần nữa đây chứ?Hương Tranh cảnh giác nhìn cô ta. Người xưa có câu: “Chim sợ cànhcong”. Diệp Luyến Hoàn như bông hồng có gai, không thể không đềphòng cô ta.

Diệp Luyến Hoàn không trả lời câu hỏi của Hương Tranh, lạnh lùngnhìn cô hồi lâu, mỉm cười vẻ khó hiểu rồi điệu đàng bước đi.

Hương Tranh nhìn theo Diệp Luyến Hoàn, bất giác thấy ớn lạnh. Nụcười quỷ quái mà cô ta ném lại trước khi đi là có ý gì? Không phảicô ta lại đang âm mưu chuyện gì nữa chứ?

“Nha đầu thối! Định đứng thẫn thờ ngoài cửa đến bao giờ nữa? Cònkhông mau vào nhà đi.” Tiếng Sở Trung Thiên vọng ra từ phòng kháchnhư muốn nhắc Hương Tranh đừng quên đang có người đợi cô.

“Nhắc gì mà nhắc. Trong hợp đồng đâu có quy định cấm tôi đứng thẫnthờ ngoài cửa.” Hương Tranh không vui cãi lại, miễn cưỡng xách túiđi vào trong, hỏi dồn dập: “Phải rồi. Sao Luyến Hoàn lại tới đây?Chẳng phải là hai người đã chia tay rồi sao? Cô ta lại bám theo anhà?”.

“Cô ta đến tìm tôi để nối lại. Tôi từ chối rồi.” Sở Trung Thiên lêntiếng.

Khi Hương Tranh xách hàng lý đi vào, Sở Trung Thiên vẫn ngồi trênsofa trong phòng khách trổ tài biểu diễn cùng cái bật lửa. ThấyHương Tranh đi vào, anh dừng tay chỉ vào căn phòng phía trước, bêntrái kệ ti vi, vui vẻ nói: “Phòng của cô.”

Hương Tranh bước vào phòng, đi một vòng xem xét, miệng không ngừng“ồ, à”: “Thật không ngờ, như không phải là anh vậy, không tồi chútnào”.

Sở Trung Thiên bĩu môi, cô ta đang khen hay đang chửi xéo anhvậy?

Hương Tranh cũng chẳng quan tâm tới anh ta nữa, không gian mớikhiến tâm trạng cô khá hẳn lên. Cô thật không dám mơ Sở Trung Thiêndành một phòng cho cô. Cô cứ nghĩ con người keo kiệt và khó chịunhư anh ta hẳn phải để cô ngủ trong bếp. Không ngờ anh ta lại hàophóng chuẩn bị cho cô căn phòng xinh đẹp này. Nhìn xem, căn phòngđầy đủ tiện nghi, sang trọng, toàn là những thương hiệu nổi tiếng,lại chan hòa ánh sáng, so với phòng của cô, đúng là đẹp hơn nhiều.Sống ở đây ít lâu cũng không tệ lắm. Biết đâu vận may cho cô một kỳnghỉ dưỡng không mất tiền.

Hương Tranh đặt cái túi xách lên giá rồi vội vàng đến bên cửa sổ.Căn phòng này có vị trí rất đẹp, có thể nhìn thẳng ra bờ biển vàngắm cảnh rừng núi phía xa. Hương Tranh mở cửa sổ, hít một hơi thậtsâu, tận hưởng luồng không khí trong lành, cảm giác thật thưthái.

“Này, nha đầu, tôi không mời cô đến đây ngắm cảnh.”

Hương Tranh đang tận hưởng cảm giác thư giãn thì Sở Trung Thiên đãở phía sau, lên tiếng phá vỡ những phút giây sảng khoái củacô.

Tiểu tử chết tiệt. Một ngày anh ta không gây sự với cô là ngứa ngáykhông yên sao? Vậy mà cô lại vừa khen anh ta, xem chừng là khennhầm rồi. Hương Tranh lẩm bẩm một mình rồi quay lại, dựa lưng vàotường nhìn Sở Trung Thiên, hỏi cộc lốc: “Chuyện gì?”.

“Mau thay quần áo, lát nữa sẽ đi ăn.”

“Biết rồi.” Hương Tranh khẽ đáp nhưng vẫn đứng yên đó nhìn Sở TrungThiên.

Sở Trung Thiên bị chiếu tướng một lúc, hoài nghi hỏi: “Này, nhìntôi làm gì, mau thay quần áo đi”.

“Anh đứng lù lù trong phòng thế tôi thay quần áo được à?” HươngTranh trợn mắt lườm Trung Thiên, không khách khí nói.

“Tôi lại cứ tưởng cô muốn nhờ tôi giúp.” Sở Trung Thiên làm bộ cố ýngó nghiêng ngực cô, trả đũa lại.

Hương Tranh đỏ mặt, lập tức đẩy Sở Trung Thiên ra khỏi phòng, tứcgiận hét lên: “Tay tôi không bị tật, cần gì anh giúp. Anh mau rakhỏi đây cho tôi nhờ”.

Sở Trung Thiên bị Hương Tranh đẩy ra khỏi phòng, chỉ kịp nghe “rầm”một tiếng đã thấy cửa phòng khép lại trước mặt. Cô cố ý tra chìakhóa vào ổ thật mạnh. “Tạch, tạch”, tiếng chìa khóa quay trong ổnhư thầm chế giễu anh là kẻ háo sắc bị đề phòng.

Sở Trung Thiên nhăn mặt, khó chịu vì chiếc áo phông trắng của anhvừa bị tay cô ta tì vào làm cho nhăn nhúm, anh quay ra phòng khách,tiếp tục trò chơi với cái bật lửa, thầm đoán chắc còn lâu cô ta mớithay xong quần áo.

Nhưng Sở Trung Thiên đã nhầm. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng cômở ra, nhanh hơn anh nghĩ rất nhiều.

Hương Tranh từ trong phòng bước ra. Cô mặc cái váy bò đã bạc phếchvì giặt nhiều, sơ mi màu xanh đơn giản, trên ngực áo có in hình mặtcười lớn màu vàng. Cô ngậm sợi dây chun trong miệng, hai tay túmlấy mớ tóc đen đang rủ xuống trước ngực, cho ra sau gáy, vuốt hai,ba cái lấy lệ rồi buộc túm thành kiểu tóc đuôi ngựa thả ra saulưng.

“Xong rồi. Có thể đi được rồi.” Cô hớn hở thông báo với anh.

Sở Trung Thiên từ từ quét mắt nhìn Hương Tranh một lượt từ đầu đếnchân.

“Cô định cứ thế này mà đi à?”

Hương Tranh cúi đầu liếc nhìn lại trang phục, bối rối hỏi lại: “Cóchỗ nào không được à?”.

“Cô mặc sơ mi vào nhà hàng Tây à? Mau đi thay bộ khác.”

Hương Tranh chu miệng định cãi nhưng rồi cũng đành phải quay vàophòng thay bộ khác. Chưa đầy năm phút sau, cửa phòng xịch mở, HươngTranh bước ra, cái váy bò thay bằng quần soóc nâu, áo sơ mi mặtcười thay bằng áo phông màu hồng phấn.

“Như thế này đã được chưa?” Cô lí nhí hỏi lại anh.

Sở Trung Thiên lại nhìn cô khắp lượt. Cái đồ ngu ngốc này, cô ta ănmặc thế còn chưa bằng nhân viên phục vụ bàn. Anh đang nghi ngờkhông biết có phải cô ta cố ý chọc giận anh không. Anh không buồngiải thích dài dòng, chỉ tay vào phòng cô ta nói: “Thay bộkhác!”.

“Hết rồi. Tôi chỉ mang có hai bộ này thôi.” Hương Tranh đáp lại vớivẻ vô tội.

“Không phải là cô cố ý đấy chứ?... Bộ váy cô mặc lần trướcđâu?”

“Trả lại chị tôi rồi.” Cô cố ý đấy, thì sao nào? Cô không ăn mặctồi tàn, làm sao làm anh ta bẽ mặt được? Anh ta hãy tự trách mìnhđi, ai bảo anh ta dại dột mà trêu cô. Nghĩ thế nhưng cô không dámgây hấn với anh, nêu không, chắc chắn cô khó mà yên thânđược.

Sở Trung Thiên nhíu mày, im lặng một lúc lâu.

“Này, hay chúng ta không ăn ở nhà hàng nữa mà ăn ở quán bình dânthôi, quán vỉa hè cũng được. Trên phố Lạc Hòa cũng có rất nhiều mónngon mà.” Hương Tranh hào hứng góp ý.

“Còn nơi nào nữa không?” Sở Trung Thiên chán nản hỏi lại. Đườngđường là giám đốc một công ty tầm cỡ quốc tế lại đưa bạn gái đi ănở quán vỉa hè, mới nghĩ đến thôi anh đã toát mồ hôi lạnh rồi.

“Không!” Hương Tranh làm bộ đáng tiếc, dập tắt hy vọng mong manhcủa Trung Thiên.

“... Vậy thì đi. Nhân tiện đưa cô đi mua quần áo luôn.”

Oa! Cô chỉ đợi mỗi câu này thôi.

Trời đã tối nhưng phố Lạc Hòa náo nhiệt như ban ngày, người trênphố đi lại đông vui, nhộn nhịp.

Hương Tranh và Sở Trung Thiên bước vào một quán ăn nhỏ bên đường,chọn bàn cạnh cửa sổ, gọi toàn đồ ăn nhẹ. Hai người ăn uống rấtthoải mái.

Hương Tranh, một tay cầm xúc xích nướng, một tay cầm ly trà sữatrân châu, quay qua phía Sở Trung Thiên ngồi đối diện đang ăn gànướng, nháy mắt vui vẻ hỏi: “Thế nào? Ngon chứ?”.

“Không bằng gà nướng ở khách sạn năm sao.” Sở Trung Thiên vừa nhaigà nướng vừa lúng búng trả lời.

“Vậy thì anh đừng ăn nữa, đến khách sạn năm sao của anh mà ăn.”Hương Tranh nhanh như chớp bỏ ly trà sữa trân châu xuống bàn, giậtlấy miếng gà nướng trong tay Sở Trung Thiên bỏ vào miệng.

“Này! Cô làm cái gì thế? Tôi còn chưa nói xong.” Sở Trung Thiên vừanói vừa nhìn theo miếng gà nướng đã biến mất trong miệng HươngTranh. “Tôi muốn nói, cho dù không ngon như đầu bếp khách sạn nămsao làm nhưng cũng rất ngon.”

“Ai bảo anh nói chậm như thế mất miếng ăn là phải.”

Cô gái này quả nhiên là không bình thường.

“Sở Trung Thiên!” Hương Tranh đột nhiên sát lại gần, giọng nói cóvẻ thần bí khác thường.

Sở Trung Thiên nheo mắt nghi ngờ, cũng học theo điệu bộ của cô,nghiêng đầu sát lại phía cô hỏi: “Chuyện gì?”.

Hương Tranh quay người, đỏ mặt, vừa phấn khích lại vừa ngại ngầnhỏi: “Anh có thấy xung quanh nhiều người đang nhìn trộm tôikhông?”.

Sở Trung Thiên kín đáo nhìn quanh một lượt. Ánh mắt của anh làm mấycô bé bàn bên cạnh e thẹn cúi đầu. Hương Tranh không chú ý đến hànhđộng này của anh. Cô vẫn tỏ ra bối rối, khẽ hỏi tiếp: “Sở TrungThiên! Anh nói xem, có phải vì tôi đã trở nên xinh đẹpkhông?”.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu Sở Trung Thiên. Anh đề xuất: “Cô cótrở nên xinh đẹp hay không, tôi không biết, nhưng chúng ta có thểthử phản ứng của những người quanh đây để kiểm tra”.

Không nhận ra trò đùa ác ý của Sở Trung Thiên, Hương Tranh hào hứnghỏi: “Thử như thế nào?”.

“À...” Sở Trung Thiên đảo mắt liên tục, chăm chú nhìn nhân viên thungân là một cô bé học sinh đi làm thêm. “Có nhìn thấy cô bé đangcộng sổ sách ở quầy thu ngân kia không?”

Hương Tranh hướng theo ánh mắt của Sở Trung Thiên, nhanh chóng nhìnthấy cô nhân viên thu ngân, căng thẳng gật đầu.

“Cô thấy cô bé đang nhìn ai?”

Hương Tranh nhìn trước nhìn sau, khẳng định vị trí này chỉ có cô vàSở Trung Thiên ngồi, không do dự trả lời: “Đương nhiên nhìn tôirồi”.

“Vậy thì cô vẫy tay với cô ấy đi.”

Hương Tranh đặt đồ ăn xuống bàn, giơ tay vẫy, nhưng cô vẫy một lúclâu mà gương mặt cô bé thu ngân vẫn không hề có chút phản ứngnào.

“Thế nào? Có nhận được đáp án mong muốn không?” Sở Trung Thiên lấygiấy ăn lau sạch dầu rán dính ở ngón tay, hất hàm hỏi cô.

Hương Tranh không chịu bỏ cuộc,, vẫy tay mạnh hơn nữa, nhưng kếtquả vẫn vậy, cô bé không hề phản ứng lại.

“Sao vậy? Cô bé nhìn ai khác ư?” Hương Tranh thất vọng rũvai.

“Cô tin chắc là cô ấy nhìn cô?” Sở Trung Thiên bỏ tờ giấy ăn xuống,mỉa mai hỏi.

“Nếu không phải tôi, chẳng lẽ là anh?” Hương Tranh tức giận bácbỏ.

Sở Trung Thiên thở dài, giơ bàn tay vẫy nhẹ, lập tức má cô bé đỏlên. Hương Tranh sững sờ, ngạc nhiên nhìn cô bé đang đỏ mặt nhìn vềphía họ. Hết nhìn cô gái, Hương Tranh lại quay sang nhìn Sở TrungThiên chằm chằm.

“Sao nào? Không phải lại đột nhiên thấy tôi đẹp trai đấy chứ?” SởTrung Thiên vừa cười vừa nói.

Hương Tranh thực sự muốn bác bỏ nhưng khi nhìn thấy đường nét thanhtú trên khuôn mặt Sở Trung Thiên, cô không thể không thừanhận.

Lần đầu tiên gặp Sở Trung Thiên, Hương Tranh đang bị con chó vàngđuổi theo, tình huống nguy cấp khiến cô không kịp nhìn rõ anh ta.Lần thứ hai gặp lại anh ta ở giữa trung tâm thành phố vì sợ anh tabáo thù, cô vội vàng bỏ chạy, lẩn vào đám đông, cũng chẳng kịpnhìn. Sau này, cô thường xuyên gặp anh ta, nhưng lần gặp nào haingười cũng cãi vã, căng thẳng đến mức cô cũng chẳng còn bụng dạ nàomà nhận ra anh ta là một anh chàng đẹp trai, phong độ. Đến giờ,nhìn kỹ một chút, phải thừa nhận anh ta rất đẹp trai, đặc biệt làđôi mắt màu hổ phách, trong sáng và thanh khiết như nước, hút hồnngười đối diện. Lại còn làn da trắng mịn như da em bé nữa chứ.Hương Tranh thấy ghen tị vì mình thua kém.

“Cho dù cô không muốn thừa nhận tôi nhưng cũng không thể nhắm mắt,bịt tai trước ý kiến của mọi người được.”

Sở Trung Thiên điềm nhiên cầm tờ giấy ăn lau sạch lớp dầu mỡ dínhtrên tay cho Hương Tranh, nhưng ánh mắt thì không buông tha cho cô,anh nhìn thẳng vào cô vẻ nhâng nhâng.

“Lúc trước quả thật tôi không nghĩ cô là người “nhạy cảm” như vậy.Xem ra cô cũng giỏi che giấu bản chất nhỉ?”

Hương Tranh kinh ngạc. Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang đượcSở Trung Thiên lau sạch, không dám tin là cô đưa tay ra cho anh ta.Đáng chết! Cô đang làm cái gì thế này? Mặt Hương Tranh đỏ bừng, côvội vã giật mạnh bàn tay về, giận dữ quát: “Anh vừa nói linh tinhgì vậy?”.

“Tôi không hề nói linh tinh. Cô đúng là đồ không biết cao thấpmà.”

Bị Sở Trung Thiên bóc mẽ, Hương Tranh tức tới muốn ói máu. Tên tiểutử đáng chết, rõ ràng là cố ý hạ nhục cô đây. Cô phải tìm cách trảđũa mới được. Đúng lúc đó, tiếng của cô bé thu

ngân thỏ thẻ cất lên bên cạnh hai người: “Hai vị muốn thanh toánphải không ạ?”.

Đang là mùa thu, khí trời mát mẻ. Đường phố đông đúc, nhộn nhịp. SởTrung Thiên khoan khoái cầm lon trà xanh, vừa đi vừa nhấm nháp. Anhcười suốt từ lúc ở trong quán ăn cho đến giờ. Bên cạnh anh là HươngTranh, buồn thiu, chán nản. Hai người đi bên cạnh nhau như hai mảngmàu tương phản trong một bức tranh.

Nói đúng hơn, từ lúc còn ở trong quán ăn, Hương Tranh đã thấy khôngvui rồi. Đó là vì lúc trả tiền, cô bé thu ngân sau khi liếc trộm SởTrung Thiên một cái, liền quay sang Hương Tranh lễ phép nói: “Cô à!Em trai cô đẹp trai quá!”.

Cô còn trẻ như vậy mà lại bị gọi là “cô”, còn nói Sở Trung Thiên làem trai cô, hỏi sao cô không bực cho được. Nhưng...

Hương Tranh quay đầu nhìn sang Trung Thiên. Dưới ánh hoàng hôn rựcrỡ, khuôn mặt baby trắng trẻo khiến anh ta trông như cậu bé mườibảy, mười tám tuổi. Quan sát hồi lâu, chính Hương Tranh cũng thấyđúng là nhìn anh ta trẻ hơn cô thật.

Hương Tranh chán nản thúc vào khuỷu tay anh ta một cái.“Này!”

“Gì thế?” Sở Trung Thiên quay qua cô cười rạng rỡ.

Hương Tranh nhìn lại khuôn mặt baby của Sở Trung Thiên, chán nảnhỏi: “Anh thành niên chưa?”.

“Năm nay tôi hai mươi ba rồi.” Sở Trung Thiên mỉm cười. Anh cũngbắt chước cô, hỏi xóc lại: “Còn cô, tiền mãn kinh chưa?”.

Hương Tranh bị Sở Trung Thiên làm cho tức tới xanh mặt. Hậm hựclườm anh ta, cô trả lời như hét: “Bản cô nương ta mới có hai mươituổi, so với ai đó thì hãy còn trẻ lắm”.

Hương Tranh cao giọng khiến nhiều người đi đường chú ý. Sở TrungThiên càng được thể trêu già, cười đáp lại: “Thế mà tôi cứ ngỡ côđã ngoài ba mươi cơ đấy”.

Hương Tranh bị câu nói này của Sở Trung Thiên hạ nhục, tức giận đếnmất hết lý trí. Bất chấp việc hai người đang đi giữa dòng ngườiđông đúc, cô vẫn giơ cao chân về phía anh, định đạp cho anh mộtcái, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, cô thu chân về, đưa tay ra trướcmặt Sở Trung Thiên nói cộc lốc: “Đưa đây”.

Sở Trung Thiên nhíu mày, không sợ chết, tiếp tục trêu đùa: “Đưa cáigì? Thân thể tôi á?”.

Thật không ngờ, Hương Tranh ném trả anh một câu chửi thề: “Đưa cáiđầu cha anh ấy”. Vì quá tức giận, Hương Tranh cho rằng câu này nóicòn quá nhẹ với anh ta. Cố nuốt cơn giận, Hương Tranh cho tay vàotúi quần anh ta, lục tìm ví tiền.

Nhìn bàn tay Hương Tranh không khách khí sục sạo trong túi quầnmình, Sở Trung Thiên không những không nổi giận mà còn cười cợt,giọng lả lơi: “Sao? Phải chăng cô hết chịu nổi rồi?”.

Hương Tranh quyết không đếm xỉa đến thái độ của anh ta, tiếp tụccông việc của mình, thản nhiên như thể cái ví cô đang tìm là của côchứ không phải của anh ta.

Lấy được ví ra khỏi túi quần của Sở Trung Thiên, Hương Tranh khôngcần biết có Sở Trung Thiên bên cạnh hay không, chỉ chăm chăm đọccác bảng hiệu hai bên đường.

Hừ! Hôm nay mà không tiêu hết tiền của anh ta, cô không phải làHương Tranh.

Với phương châm: “Cứ mua nhiều, dùng không hết thì bán lại cho chịgái”, Hương Tranh hăm hở càn quét tất cả các cửa hiệu trên phố từhiệu to đến hiệu nhỏ, cô đều vào chọn chọn, thử thử. Chuyện mua sắmkéo dài đến chiều muộn, Hương Tranh khuân về chật một xe đồ.

Nhân viên bảo vệ tòa nhà đang trực ở đại sảnh trông thấy Sở TrungThiên và Hương Tranh tay xách nách mang, khệ nệ xách bao nhiêu đồđi vào thì nhiệt tình chạy tới giúp đỡ.

“Cám ơn chú Triệu!” Sở Trung Thiên tươi cười, chuyển một ít đồ quatay nhờ chú bảo vệ mang giúp, sau đó anh quay sang Hương Tranh,nhấc lấy mấy cái túi từ tay cô.

Có chú bảo vệ họ Triệu nhiệt tình giúp đỡ, Hương Tranh và Sở TrungThiên dễ thở hơn hẳn, khoan thai đi vào trong. Hương Tranh vô cùngcảm kích trước hành động hào hiệp của chú bảo vệ họ Triệu kia, ấntượng xấu ban sáng bị xóa sạch. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang,chỉ ít phút sau, Hương Tranh đã cảm thấy hối hận.

“Trung Thiên, giúp việc nhà cậu cũng dùng hàng hiệu cơ à?” Sau khixem xét tỉ mỉ những logo in bên ngoài túi đựng đồ, chú Triệu đóngạc nhiên hỏi lại Trung Thiên.

“Có lẽ gần đây cô ấy thích làm người mẫu thời trang”, Sở TrungThiên trả lời lấp lửng.

Hương Tranh giận tím mặt. Ông chú này thật không biết nhìn người.Cô mà là giúp việc nhà anh ta sao? Cô đường đường là bạn gái SởTrung Thiên thuê về. Dù cô có ăn mặc tuềnh toàng cũng không thểnhầm cô với người giúp việc được.

Chú Triệu gật đầu tỏ vẻ đồng tình với Sở Trung Thiên, nhung câuchuyện đâu đã dừng ở đó, chú ta còn làm bộ nhớ lại để góp chuyện:“Thảo nào, sáng nay tôi còn thấy cô ấy đi như người mẫu. Nói thật,đứng nhìn cô ấy đi bắt tréo chân mà tôi lo quá, lo đến thắt cả tim,chỉ sợ cô ấy bị chuột rút”.

Sở Trung Thiên bật cười, không nói đỡ cho cô câu nào.

Hương Tranh tái mặt. Con người đáng ghét này lo cho cô đến thót cảtim ư? Chẳng phải sáng nay chính chú ta đã chạy theo, bảo thẳng vớicô là chân cô ngắn, đi như thế sẽ bị chuột rút hay sao?

Ba người đã đi tới trước cửa thang máy. Sau khi nhận lại mấy cáitúi đồ chú Triệu xách hộ, Sở Trung Thiên mở một túi đồ khác, lấy rachiếc hộp nhỏ trao lại cho chú ta nói: “Chú à, đây là loại bánhtrứng chú thích ăn nhất đấy!”.

Hương Tranh nhớ lại, sau khi kết thúc chuyện mua sắm, Sở TrungThiên lái chiếc BMW lòng vòng khắp thành phố mới đến được hiệu bánhtrứng Vũ Ngôn này. Chuyện lặn lội đường xa không tính làm gì, điềukhiến Hương Tranh tiếc là số bánh trứng đó được mua bằng tiền củacô. Vì thẻ tín dụng của Sở Trung Thiên đã bị cô tiêu sạch, anh talại không quen mang t

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.