Rất tiếc cho Phỉ Y Hân, Hoắc Đông Thần cũng có suy nghĩ đó, và đương nhiên vì vậy hắn mới muốn chụp hình cùng cô!
“Ngại gì chứ! Đi thôi!” Hoắc Đông Thần thật sự vui vẻ, nắm chặt tay Phỉ Y Hân, lại ép cô phải ngồi xuống ghế.
Những người có mặt ở đây đều không khỏi ngỡ ngàng, Hoắc tổng lại đang cười? Thì ra những nụ cười trước đây mà họ thường thấy trên tạp chí đều chỉ là giả thôi, nụ cười này mới xuất phát từ chính trái tim hắn! Họ cảm nhận rất rõ sự vui vẻ của ngài ấy! Nụ cười này thật đúng là làm điên đảo chúng sinh mà!
Thợ chụp ảnh bấm nút chụp liên hồi, mọi cử chỉ và động tác của bọn họ thật là xứng đôi! Nữ e lệ thẹn thùng, nam vui vẻ cưỡng chế nữ nhân! Thật tuyệt! Nhất định phải xin Hoắc tổng giữ lại hình đem trưng bày ở cửa tiệm của mình mới được!
Rốt cuộc, Phỉ Y Hân cũng chịu nghiêm túc ngồi ngay ngắn một lần, nhìn thẳng vào máy ảnh. Vừa đứng lên muốn đi ra ngoài, eo cô liền bị cánh tay rắn chắc của Hoắc Đông Thần giữ lại, kéo cô vào người mình! Đương nhiên, thợ chụp ảnh không bỏ sót phút giây tươi đẹp này, tiếp tục bấm máy!
Phỉ Y Hân đỏ mặt đẩy hắn ra, Hoắc Đông Thần vẫn không hề hấn mà còn thừa cơ hôn phớt một cái lên má cô...
“Hoắc Đông Thần! Anh dám...” Chưa kịp nói hết, tiếng cảm thán của thợ chụp ảnh vang lên khiến cô cứng miệng:
“Quá tuyệt! Hoắc tổng, hôn sâu luôn đi! Ảnh chụp đẹp quá!”
Hoắc Đông Thần đương nhiên vui vẻ, định kéo Phỉ Y Hân sát chặt mình hơn nữa, liền bị hai tay nhỏ nhắn của cô che miệng mình lại. Khuôn mặt vừa đỏ vừa tức giận! Hắn thức thời phân phó việc còn lại cho những người ở đây, sau đó nắm tay cô đi ra ngoài. Đi ngang qua nơi trưng bày quần áo lúc nãy, còn tiện tay lấy một chiếc áo lông màu xám đen khoác lên người cô.
“Đừng để bị lạnh!”
Phỉ Y Hân còn muốn dùng lời khó nghe với hắn, nghe hắn nói vậy đột nhiên mềm lòng, ngoan ngoãn cùng hắn lên xe, khuôn mặt vẫn đỏ lên trông thấy...
----------------------
Hoắc Đông Thần và Phỉ Y Hân đến nơi thì buổi tiệc cũng vừa mới bắt đầu. Hầu hết khách mời đều đã đến đủ, khi hai người họ bước vào, thành công khiến mọi người phải ngước nhìn.
Hoắc tổng tham gia tiệc mừng đã khiến rất nhiều người mong chờ, hôm nay lại còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp và có khí chất như thế, đương nhiên không tránh khỏi lời xì xầm bàn tán. Hoắc Đông Thần bình thường diện tây trang đã khiến phụ nữ thương nhớ, lần này lại một thân quân phục uy nghiêm, bọn họ thực sự rất muốn người đứng bên cạnh là mình!
Nhưng tình hình chắc chắn không được, bên cạnh ngài ấy là một cô gái xinh đẹp như thế kia mà, vẻ đẹp này đương nhiên không là nổi bật nhất ở đây nhưng hai người họ đứng cạnh nhau thật sự rất là xứng đôi...
Vả lại, từ khi bước vào, cánh tay đặt trên eo cô gái chưa bao giờ được buông xuống, cứ như Hoắc tổng đang đánh dấu chủ quyền vậy! Từ trước đến nay họ chưa bao giờ thấy Hoắc Đông Thần như vậy bao giờ! Cô gái ấy là ai mà có ngoại lệ như vậy?
“Sao anh cứ ôm eo tôi thế hả?” Phỉ Y Hân vẻ mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng thì lại không như vậy, cánh tay của Hoắc Đông Thần rất là không yên phận!
“Em là bạn nhảy của tôi, đương nhiên tôi phải đánh dấu chủ quyền rồi!” Hoắc Đông Thần tiện tay nhận ly rượu từ phục vụ, đưa cho Phỉ Y Hân.
Phỉ Y Hân vô thức nhận ly rượu của hắn, có chút khó hiểu:
“Sao chứ?” Cô nghĩ mình đi theo hắn với thân phận thư kí thôi chứ, giờ thành bạn nhảy là sao?
Hoắc Đông Thần không trả lời, Phỉ Y Hân thấy giám đốc Asian Kingdom đang đi đến chỗ họ, chắc là định bắt chuyện nên cũng không hỏi hắn nữa, nở một nụ cười nhẹ với ông ta. Ông ta cũng cười đáp trả họ, đưa tay chào hỏi Hoắc Đông Thần:
“Hoắc tổng, thật vinh hạnh cho chúng tôi!”
“Khách sáo rồi Hầu tổng.” Hoắc Đông Thần bắt tay thân thiện với ông ta, sau đó lại cụng ly với ông ta.
Hầu tổng thấy Phỉ Y Hân trên tay cũng có ly rượu, nên cũng cụng ly với cô, lại còn cười cười nói:
“Hoắc tổng, lâu lắm rồi mới thấy anh quen bạn gái nha!”
Phỉ Y Hân không định uống rượu nhưng ông ta đã khách sáo như thế, cô cũng nên đáp lễ, liền uống một ngụm, cho nên không thể phản bác ông ta, Hoắc Đông Thần thừa cơ hội, nhanh chóng trả lời:
“Khó khăn lắm cô ấy mới chịu đi với tôi đấy!”
--------------------
Câu chuyện nhỏ số 1 của Hân và Thần...
Sau khi kết hôn thì cặp đôi của chúng ta làm gì nhỉ?....
Đương nhiên là sinh con rồi!
Bé nhóc nhà Hoắc hôm nay trốn vào thư phòng ba chơi, liền phát hiện trong thư phòng còn có một phòng khác nữa, liền đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn vào bé đã bị choáng ngợp bởi vì nơi đây chứa rất nhiều bức hình lớn nhỏ nha. Toàn là hình ba với mẹ thôi! Công nhận ba thương mẹ ghê!
Ngắm nghía một lúc, bé dừng lại ở bức hình có màu hơi ngà, chắc là do chụp lâu quá nên bị cũ nè. (Thật ra đây là chỉnh hình theo những ảnh thời xưa, vintage ấy mà!)
Mà lạ quá ha, bức này bọn họ nhìn chẳng hài hòa tí nào, nhóc không biết ba mẹ đang làm gì nữa liền chạy đi hỏi ba. Hoắc Đông Thần nhìn bức hình, kí ức vui vẻ lúc trước lại hiện về, trong hình là cô đang vùng vẫy không muốn chụp chung với hắn đây mà, nhưng trước mặt con trai, hắn đâu dại mà nói thật:
“Ngốc thật! Con không thấy mẹ đang ghì chặt tay ba sao, còn mặt ba thì đâu có vẻ gì là đang vui, tất cả là do mẹ con ép ba chụp hình đấy! Mẹ con lúc trước theo đuổi ba ghê lắm!”
Nhóc con hai mắt mở to, đã hiểu vấn đề liền chạy đi tìm mẹ, Hoắc Đông Thần cứ nghĩ con trai tiếp tục đi chơi, nào ngờ lại đi tìm vợ yêu. Lát sau liền nghe thấy giọng nói “ngọt ngào” của bà xã:
“Hay thật đấy Hoắc Đông Thần! Có muốn tôi nói hết những việc tốt mà anh đã làm với tôi cho con trai anh biết không hả!”
“...”
Tối đó có một người mẹ trẻ ôm con trai ngủ ngon lành, để lại ai đó ở trong phòng một mình ôm gối vợ...