Phó Dĩnh hơi cứng người, sau đó nói câu tạm biệt rồi rời đi. Phỉ Y Hân sao cứ cảm thấy Phó Dĩnh có cái gì đó là lạ.
“Em muốn mời cậu ta vào bàn chúng ta ngồi ăn luôn sao?”
Nghe giọng nói sặc mùi thuốc súng của Hoắc Đông Thần, Phỉ Y Hân cười hề hề nhìn qua, mém tý nữa là khiến cô ngã khỏi ghế rồi! Có cần phải làm vẻ mặt như diêm vương thế không?
“Đồ ăn ở nhà hàng này ngon thật, lần sau có cơ hội lại đến nha.” Phỉ Y Hân cười cười, đang muốn bắt nhịp cảm xúc của hắn.
Ai ngờ nghe xong, mặt hắn càng ác ôn hơn:
“Tôi đang muốn thu mua lại nó đấy!”
“Coi như tôi chưa nói gì...” Trời ạ, đồ ngạo mạn, có tiền thì có thể tùy hứng như vậy sao?
Nếu không khiến hắn thoải mái hơn, bữa cơm này sẽ khiến cô nghẹn chết mất:
“À... Gặp lại Phó Dĩnh tôi mới nhớ ra...”
Chưa kịp nói xong đã lập tức nhận được ánh mắt như dao cắt của Hoắc Đông Thần, Phỉ Y Hân nhanh chóng nói hết vế còn lại:
“Hôm... hôm bữa nằm mơ gọi tên Phó... Phó Dĩnh là vì mơ thấy anh ấy quỵt nợ mời ăn...”
Ôi trời, cô có nhìn lầm không? Chỉ vừa nghe vậy hắn lập tức trở lại dáng vẻ ôn nhu bình thường! Cơ hồ còn có ý người nơi khóe mắt... Thật khó đoán mà...
----------------------
“Em đã muốn rồi sao?” Hoắc Đông Thần nhếch miệng cười tà.
Cô gái nhỏ đang ngồi một bên nhìn hắn lái xe, vẻ mặt lúc này thật mị hoặc, cô có uống một chút rượu cho nên khuôn mặt hơi đỏ, có lẽ là đang buồn ngủ, đôi mắt nhìn hắn có chút mơ hồ cứ như đang câu dẫn hắn vậy!
Phỉ Y Hân cười lên, làm lộ ra hàm răng trắng đều, vẫn như cũ nhìn người đàn ông tuyệt mỹ trước mặt:
“Có lúc tôi cảm thấy mình lời to rồi!”
“Nếu em cứ quyến rũ tôi như thế, lát nữa em nhất định sẽ cầu xin tôi tha thứ!” Hoắc Đông Thần giọng nói khàn khàn, rõ ràng là đang nhẫn nhịn.
Phỉ Y Hân vẫn như cũ nhìn hắn, đầu tựa vào cửa sổ xe.
Hoắc Đông Thần nhanh chóng ấn một nút trên xe, chiếc siêu xe lập tức chuyển sang chế độ tự động lái.
Tốt rồi, hiện tại đã không còn lo lắng, hắn một tay kéo cả người cô đổ ập vào người mình mà hôn.
Nụ hôn của Hoắc Đông Thần luôn luôn cuồng nhiệt, hôn đến Phỉ Y Hân đỏ mặt tim đập lệch nhịp.
Lưỡi hắn lướt qua lưỡi cô, sau đó lại cùng nó quấn quýt, môi hắn đặt trên môi cô có chút lạnh, nhưng lại khiến cô có cảm giác mềm mại vô cùng.
Hắn hết hôn sâu thì lại mút lấy môi cô, đưa lưỡi liếm vòng quanh, dường như không muốn xa rời dù chỉ một chút.
Một tay hắn vẫn ôm siết eo cô, nhưng tay còn lại thì đang đặt ngay mông cô, không ngừng bóp nắn, có lúc còn đánh mạnh khiến cả người Phỉ Y Hân không khỏi run lên.
Hoắc Đông Thần cuối cùng cũng rời môi cô, di chuyển đến chiếc cổ mẫn cảm, bàn tay thì chạm đến ngực cô qua lớp vải của chiếc đầm dạ hội.
Hắn chậm rãi đưa tay vào sâu bên trong hơn, tìm kiếm nhũ tiêm mà chơi đùa.
Phỉ Y Hân rên nhẹ một tiếng, cảm giác như váy mình sắp tuột khỏi thân, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút, một tay nắm lấy váy đen, một tay ghì cổ hắn lại thể hiện sự phản kháng.
Hoắc Đông Thần hai mắt đục ngầu nhìn cô, khuôn miệng hơi nhếch lên. Nhìn cô thở gấp trong người mình tâm trạng tốt không thể tả.
Phỉ Y Hân đánh mạnh lên ngực hắn một cái rồi quay sang sửa lại váy mình:
“Định lực của anh ngày càng kém đấy!”
“Tôi đã bảo em đừng quyến rũ tôi!”
-----------------------
Điểm dừng chân tối nay của hai người là khách sạn Kryston - Khách sạn năm sao nổi tiếng bậc nhất tại các địa điểm du lịch trên thế giới. Và tất nhiên, đây là khách sạn của tập đoàn Hoắc Viễn!
Lễ tân đứng hai hàng dài cung kính chào khách, dù là nhân vật lớn nhỏ thì họ vẫn có bổn phận chào đón.
Hoắc Đông Thần cùng Phỉ Y Hân bước vào không khỏi khiến họ chú ý, đặc biệt người đàn ông này lại là ông chủ của họ.
Tuy nhiên điều này họ thấy vẫn phải làm ngơ, đây là điều kiện tiên quyết của một nhân viên khách sạn, vả lại, đời tư của Hoắc tổng không phải kẻ nào cũng có thể xen vào!
Phòng của họ là phòng tổng thống, loại phòng thượng hạng nhất của Kryton. Tuy nhiên hai con người này cũng chẳng quan tâm đến thiết kế xa hoa nơi này làm gì, bởi vì vừa đẩy cửa bước vào, cả hai đã không ngại mà giải phóng dục vọng của mình...
------------------------------
Hôm nay đột nhiên có tâm sự, không thể tâm sự cùng người thân bạn bè nên lên đây để viết ra...
Ban đầu viết truyện chỉ xuất phát từ sự rảnh rỗi, nhưng bây giờ đã thành đam mê rồi, bỏ không được.
Viết xong bốn bộ truyện còn dang dở này, Văn sẽ vẫn tiếp tục viết những bộ khác với sự trau chuốt hơn nữa, Văn sẽ viết hoàn chỉnh sau đó mới chia sẻ với mọi người. Đến lúc đó chắc cũng một năm sau rồi, nhưng rất mong các bạn sẽ nhớ đến Văn!
Văn là người sống có mục tiêu, có tham vọng, bốn năm đại học này Văn không thể trôi qua lãng phí được, Văn muốn dành nhiều thời gian để học thêm nhiều ngôn ngữ khác, đi làm thêm nhiều công việc khác để chuẩn bị cho công việc tương lai, cho kế sinh nhai sau này. Và việc viết truyện tốn rất nhiều thời gian của Văn, nhưng nếu bảo bỏ đi, thì Văn không làm được...
Hỏi Văn có hối hận đã viết truyện không để giờ không bỏ được thì Văn sẽ thẳng thắn nói là KHÔNG!
Đó giờ Văn giống mờ nhạt lắm, nếu tiếp tục đến cuối đời thì chẳng ổn tý nào, ít ra với bút danh này Văn cảm thấy mình đã có một dấu ấn to trong đời.
Không cần biết sau này truyện của Văn có được thêm nhiều người biết đến hay không, hay là sẽ bị chìm nghỉm luôn, nhưng Văn chỉ có một hy vọng rằng mọi người sẽ nhớ đến cái tên Tình Văn này. Nhớ đến việc mọi người đã có lúc chờ đợi bà tác giả lười biếng này ra chương mới...
Chỉ như vậy thôi, thật sự chỉ như vậy thôi! Văn viết truyện không phải để nổi tiếng hay kiếm tiền, hay là cao vời hơn là... xuất bản sách! Mà Văn chỉ mong mọi người nhớ đến cái tên Tình Văn.
Viết lời này xong chắc có nhiều người khinh bỉ lắm, bản thân có cảm giác sẽ bị ăn gạch nhưng vẫn muốn nói ra và không hối hận...
Văn hiện đang làm partime trong một quán nước, hôm nay đang đứng order thì Văn nghe hai bạn nữ sinh đề cập đến Văn, họ nói rằng chị Văn viết truyện hay lắm, Tình Văn tên cũng đẹp nữa. Sau đó hai mắt Văn liền cay cay... Cảm giác được nhớ đến thật tốt...