Hợp Đồng Bạn Giường

Chương 9: Chương 9




“Tôi đặc biệt chỗ nào?” Phỉ Y Hân là lần đầu tiên trong một ngày có nhiều sự bối rối như vậy, lập tức tránh ánh mắt của hắn.

Hoắc Đông Thần chậm rãi đi về phía bàn làm việc của cô, một tay chống lên bàn, một tay lại giữ chặt cái cằm thon gọn của cô, bắt cô nhìn về phía mình. Phỉ Y Hân vẫn đang bị bất ngờ với hành động của hắn, cũng không dám nhúc nhích...

“Tôi thấy em rất hợp với tôi đấy!”

“Đó... đó là chuyện của anh! Tránh ra cho tôi làm việc!” Phỉ Y Hân thầm rủa hắn trong lòng, dám để cô rơi vào tình trạng không biết trả lời thế nào sao!

Hoắc Đông Thần cười lên sảng khoái, hôm nay nhiều lần thấy cô bối rối vì hắn, trong lòng đột nhiên có cảm giác vui vẻ, rất thành tựu!

“Em thì có việc gì chứ? Đừng quên tôi còn đang huấn luyện em đấy!” Nói rồi hắn kéo cô lại bàn làm việc của hắn, tiếp tục lật tài liệu ra, hăng hái chỉ cho cô từng chút một. Nhưng mà...

“Anh bỏ cái tay đang đặt lên eo tôi ra ngay!” Hắn có thật sự là Hoắc tổng hay không vậy?

“Đã hiểu chỗ này chưa?” Hoắc Đông Thần vẫn chỉ tay vào tài liệu.

Mẹ nó! Cứ đùa với tôi đi!

Phỉ Y Hân liền gạt mạnh tay hắn ra, đi đến đối diện hắn ngồi xuống:

“Dương Mỹ Na có thật là em họ anh không?”

Hoắc Đông Thần nhíu mày nhìn cô:

“Cô ta là ai?”

Phỉ Y Hân lắc đầu, thật tội cho cô quá Dương Mỹ Na...

-----------------

Tối hôm đó, những nhân viên trong Hoắc Viễn đều nhận được thông báo từ cấp trên trực tiếp của mình:

“Bắt đầu từ ngày mai, trưởng thư kí mới của Hoắc Viễn sẽ là Phỉ Y Hân....”

Còn có kèm hình ảnh, tư liệu đầy đủ của cô...

Đêm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều người mất ngủ...

---------------

“Hoắc tổng có ở đây không?” Mới sáng ra, còn chưa tới giờ làm việc nữa vậy mà tại tầng cao nhất của Hoắc Viễn đã xuất hiện một nữ nhân quyến rũ.

Cô ta vẻ mặt nghiêm túc nhưng không che giấu được ý cười cùng sự chế giễu hằn sâu trong đôi mắt. Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi ôm sát cơ thể, hàng nút phía trên còn không gài lại, váy ngắn cũng ôm sát, xẻ cao tà làm tôn lên đôi chân thon dài của cô ta. Nhìn qua có lẽ cũng là một nhân viên của công ty nào đó, chức vụ không tồi.

Cô nàng thư kí tóc tuôn như dòng suối thấy cô ả như thế cũng không mấy thiện cảm, hôm qua cô ta đã tức tối đến không ngủ được vì chuyện của Phỉ Y Hân, nay còn gặp người chướng mắt như thế, làm sao chịu nổi:

“Còn chưa tới giờ làm, Hoắc tổng sẽ tiếp cô sao? Muốn “cầu thực” thì cũng nên biết lựa giờ hoàng đạo!”

“Chát”

Một bên má của cô thư kí liền bị đỏ lên, do bị cô gái kia hung hăng bạt tai, vẻ mặt chế giễu:

“Một thư kí bé nhỏ mà cũng dám ăn nói như thế? Đạo đãi khách của Hoắc Viễn tốt thật!”

“Cô là ai? Cô là gì? Biết đây là Hoắc Viễn sao?”

Giọng nữ trầm thấp đanh thép vang lên, khiến hai người kia hơi cứng người, nói đúng hơn là có chút sợ hãi uy thế đó.

Cả hai đồng loạt quay về hướng phát ra tiếng nói, Phỉ Y Hân vẻ mặt đằng đằng sát khí, vô cùng bức người đang ngày càng đến gần bọn họ, khí thế có thể bị lầm tưởng là một nữ CEO nghiêm khắc nào đó.

“Tôi là Phó giám đốc công ty...”

“Suỵt”

Cô ả kia chưa kịp nói hết, đã bị tiếng động của Phỉ Y Hân làm cho im lặng, không hiểu chuyện gì xảy ra thì Phỉ Y Hân đã đưa tay của mình lên cao.

“Chát... Chát”

Hai bên cô ả liền hiện lên năm dấu tay của Phỉ Y Hân, khóe mắt đã ươn ướt, thập phần không tin nổi:

“Cô... Cô dám..”

“Tôi không cần biết cô là ai, dám vung tay đánh người, coi thường người của tôi sao?” Phỉ Y Hân hai tay khoanh trước ngực, khí thế cùng vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến người trước mặt càng thêm e dè.

“Tôi đến để bàn chuyện hợp tác với Hoắc Viễn, đến từ công ty THL” Giọng điệu của cô ta rốt cuộc cũng hòa hoãn hơn, nhưng như vậy vẫn chưa khiến Phỉ Y Hân xem trọng:

“Công ty THL, một công ty đang trên bờ phá sản, dù là tổng giám đốc hay phó giám đốc thì cũng là những kẻ sắp thất nghiệp mà thôi! Dám đến đây hống hách sao?”

“Cô...” Đúng thật là cô ta dựa vào chức vụ của mình cho nên mới hống hách như vậy.

“Cô hãy cho tôi gặp Hoắc tổng, mọi chuyện đều có thể thương lượng.”

“Hoắc tổng bảo rằng anh ta không muốn tiếp những người ốm đói đến nổi quần áo chật ních người mà còn mặc ra đường như vậy! Xin thứ lỗi! Gọi bảo vệ!”

Phỉ Y Hân nói đến câu cuối thì ra hiệu cho người bấm số gọi bảo vệ lên “mời” ả ta ra ngoài.

Cô ta mặt đỏ tía tai, rất muốn hung hăng đánh mắng người nhưng khí thế Phỉ Y Hân quá lớn, cô ta căn bản không thể phản bác.

“Cám.... Cám ơn cô!” Như Mộng - Cô thư kí bị ả kia tát một bạt tay đến bây giờ mới hoàn hồn lại mà cư xử đúng mực, cô ta thật không ngờ Phỉ Y Hân lại quá cường thế đến vậy, còn ra sức mà đòi công đạo cho cô nữa chứ!

“Đây là lần đầu tôi nhắc nhở cô, cũng là lần cuối cùng, sau này đừng có mà ăn nói kiểu đó trước mặt người khác! Nếu không phải cô là cấp dưới của tôi, tôi sẽ không hành động như khi nãy!” Phỉ Y Hân vẻ mặt vẫn không dịu đi chút nào, vẫn nghiêm khắc răng đe cô nàng, cô thật sự rất khó chịu với cảnh tượng khi nãy!

“Em đuổi khách của tôi đi rồi?” Hoắc Đông Thần không biết đã ở sau lưng Phỉ Y Hân từ lúc nào mà hỏi giọng nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.