An Dụ Vân quay về nhà đã là chập chững ngả chiều, cô thay quần áo rồi pha một tách trà hoa cúc, ngồi ở cửa sổ kính sát đất vừa đọc sách vừa ngắm hoàng hôn. Rất lâu rồi An Dụ Vân không thong thả như thế này, tâm trạng cũng thực sự thoải mái. Lãnh Dật Hiên không có nhà, An Dụ Vân thấy rảnh rỗi hơn bao giờ hết.
“Tôi hay đến đây, chủ yếu là vì không gian, sách nữa, phục vụ cũng khá nhiệt tình.”
“Tôi đến đây lần đầu đấy.”
“Chắc chắn là bị thu hút bởi không gian này rồi nhỉ?”
“Cũng đúng.”
An Dụ Vân lơ đễnh nhớ lại người đàn ông lúc chiều, thật khiến cô thoải mái. Lâu rồi cô mới cùng người khác nói chuyện phiếm, lại còn là đàn ông nữa. Phong Kiện Lôi có một sức hút gì đó rất lạ, rất khiến An Dụ Vân ngưỡng mộ, tuy cô thoải mái nhưng cũng khá đề phòng vì ở anh ta có một chút xíu gì đó cho cô cảm nhận được là một người giống như Lãnh Dật Hiên.
Tối đến, An Dụ Vân đang nằm đọc kịch bản, lại nhận được điện thoại đường dài từ Lãnh Dật Hiên, cô thoải mái bấm nghe máy.
“Đã ngủ chưa?”
“Còn sớm mà.”
“Có nhớ tôi không?”
“Anh bị điên à?”
“Tình hình bên này cơ bản là nắm được rồi, tôi sẽ về nhanh thôi.”
“Khi nào anh về?”
“Chắc là ngày mốt.”
An Dụ Vân có chút mong chờ, không hiểu sao, chỉ là lúc Lãnh Dật Hiên không ở đây cô lại cảm thấy trống vắng, chán chường cực hạn. Cô không thừa nhận mình nhớ hắn đâu, bởi hắn ở nhà chỉ có chọc cho cô tức điên lên, không thì lại giở trò hành hạ cô sáng đêm.
“Tiểu Vân, tôi nhớ em.”
“Anh đừng có ở đó nói nhảm.”
Lãnh Dật Hiên ở đầu dây bên kia bật cười lớn, An Dụ Vân cũng thấy lòng vui vẻ hơn một chút. Không biết có được tính là vui lây không nữa, nhưng nghe giọng hắn, cô thấy an tâm hơn rất nhiều.
“Em nghỉ đi, cho em thảnh thơi hai ngày, tôi về rồi sẽ lại ăn em đó.”
“Anh lúc nào cũng chỉ có ăn.”
“Tiểu Vân, thật sự ước gì bây giờ ở bên cạnh có em.”
An Dụ Vân cúp máy, Lãnh Dật Hiên ăn phải cái gì lại nói nhảm vậy trời. Cô khẽ trợn mắt, da gà nổi cả lên. Ngày thường thì tính tình như ông trời, bây giờ thì sến sẩm khiến cô sợ phát khóc. Ấy nhưng một chút gì đó trong lòng An Dụ Vân lại cảm thấy ngọt ngào, những lời nói trong điện thoại từ Lãnh Dật Hiên bỗng làm cho cô có chút rung rinh, nơi sâu thẳm đáy lòng như có một sợi lông vũ khẽ chạm vào.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, cuộc sống của An Dụ Vân cũng chẳng còn thoải mái, thong thả nổi nữa. Trên mạng đồn ầm lên, đầy rẫy các mặt báo đều xuất hiện hình ảnh của cô. An Dụ Vân đỡ trán, không biết lại dính tai bay vạ gió gì.
“Lại có người hắt nước bẩn em rồi.”
Lương Di Tâm gọi điện cho An Dụ Vân, ở bên kia cũng đang sứt đầu mẻ tráng vì bài báo chào buổi sáng này. Cụ thể là một bài báo chỉ rõ rằng An Dụ Vân đang được bao nuôi còn có hình ảnh đi kèm rất đáng tin cậy. Một bức là hình An Dụ Vân đang ngồi vào một chiếc xe sang trọng, bức thứ hai không đâu xa chính là bức cô đang ngồi cười cùng một người đàn ông mà góc nghiêng người kia lại bị khuất, không rõ được.
“Em cũng không hiểu vì sao cứ nhằm vào em rồi tung tin nhảm.”
“Nhưng dân cư mạng lại chia thành hai luồng ý kiến, một bên nghi ngờ em như đề báo, bên còn lại khá ngờ vực cho rằng em là thiên kim danh viện thì bạn bè giàu có là bình thường.”
“Cũng tốt.”
“Bên công ty sẽ giúp em giải quyết, yên tâm.”
“Vâng chị. Nhưng em nghĩ em biết là ai hắt nước bẩn em rồi.”
“Chị biết em có suy nghĩ giống chị.”
An Dụ Vân dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được cái chiêu trò này là do ai làm. Một lần làm bất thành thì không nói, đằng này hiếu chiến mà hắt đi hắt lại nước bẩn nhiều lần thì đúng chỉ có cái loại không có não như Mạc Kỳ Kỳ mới làm được.
Huống hồ gì trong hai bức ảnh này, một bức lúc cô đang bước lên xe của Dương Lâm, góc chụp chính là trong đoàn làm phim. Mạc Kỳ Kỳ sợ cô không biết là cô ta hay gì? Lại còn mượn báo chí để chơi xấu, trò cũ rích cứ mang ra chơi đi chơi lại, đúng là trẻ con.
“Mạc Kỳ Kỳ năm lần bảy lượt chơi xấu em như vậy, thật khiến người khác khó chịu.”
“Không tránh được kẻ tiểu nhân mà chị. Cứ để đó đi, cô ta cũng có ngày nhận quả báo thôi.”
An Dụ Vân bây giờ là sủng vật của Lãnh Dật Hiên, muốn thế nào chẳng được. Hắt nước bẩn cô sao? Lại hắt nhầm Lãnh Dật Hiên rồi. Bây giờ cứ khui ra kim chủ của An Dụ Vân cô xem, ai là người bất lợi?
Nhưng An Dụ Vân lại gặp phải một rắc rối lớn hơn, cô nghĩ rằng chỉ cần nhờ vả Lãnh Dật Hiên một chút, ngày mai hắn về đút hắn ăn no là chuyện này thuận buồm xuôi gió. Ấy thế mà lại không ngờ được rằng Lãnh Dật Hiên vì chuyện này mà tức tốc bay về sớm hơn dự định khiến An Dụ Vân không đỡ nổi.
“Lãnh thiếu!”
Dì Lan bất ngờ khi nhìn thấy Lãnh Dật Hiên ở nhà. Không phải là nói ngày mai mới về sao, sao bây giờ lại ở đây thế này?
“Tiểu Vân đâu?”
“Tiểu thư ở trên phòng cả ngày nay.”
Lãnh Dật Hiên không nói lời nào bỏ đi lên lầu, bộ dạng trông cực kì khẩn trương. Bộ dáng mỏi mệt đó chắc chắn là về rất gấp.
An Dụ Vân nằm trong phòng bỗng dưng cửa bật mở, Lãnh Dật Hiên từ ngoài bước vào doạ cô giật hết cả mình. Sự xuất hiện bất ngờ này của hắn khiến cô tạm thời không xử lý kịp, bị chấn kinh một phen.
“A… anh…. sao lại về sớm như vậy?”
Không nói lời nào, Lãnh Dật Hiên trực tiếp leo lên giường, nằm lên người An Dụ Vân, đè cô dưới thân. An Dụ Vân không vùng vẫy, cô khẽ đánh lên vai hắn, nhìn hắn đầy bất ngờ.
“Anh bảo ngày mai mới về cơ mà?”
“Không về sớm để em ra ngoài với người đàn ông khác hửm?”
An Dụ Vân không thể nào biết được khi Lãnh Dật Hiên ở bên Mỹ đọc báo trong nước, nhìn hình ảnh cô cười với một người đàn ông xa lạ, hắn đã khó chịu đến mức nào đâu. Lãnh Dật Hiên lúc đó ngay lập tức đem công việc xử lý cấp tốc rồi lại đặt vé máy bay bay về gấp. Cô nhóc này, hắn thì bận bịu tối mặt tối mày mà cô ở nhà nhân lúc hắn đi vắng để cười nói với đàn ông khác. Hắn không chấp nhận được! Phải phạt!
“Đừng nói là vì vậy nên anh về đây sớm hơn nha?”
“Em đoán xem.”
An Dụ Vân thoải mái cười nhìn vào mắt hắn. Người đàn ông này cũng dễ trêu quá rồi, chỉ dựa vào một bức ảnh lại tức tốc quay trở về đây, thật sự khiến An Dụ Vân chấn kinh, rốt cuộc hắn với cô là loại cảm giác gì vậy?
“Là một người bạn thôi, báo chí mà, cứ nam nữ ngồi cùng nhau lại thêu dệt bậy bạ.
“Nhưng lúc tôi không có nhà em lại đi với người khác. Tiểu Vân, em không ngoan!”
“Tại do anh đi rồi ở nhà rất chán nên mới ra ngoài cho khuây khoả.”
An Dụ Vân không biết lý do tại sao mình phải kiên nhẫn giải thích với Lãnh Dật Hiên như vậy. Cô cũng không có vi phạm hợp đồng của cô và hắn, quyền riêng tư của cô, cô cũng được phép ra ngoài gặp bạn chứ. Nhưng không hiểu sao cô không muốn Lãnh Dật Hiên hiểu nhầm, không muốn để hắn bận tâm nhiều mấy việc linh tinh này.
“Có thật không?”
“Thật hay không chẳng lẽ anh không nhìn thấu được? Tôi còn đang mong anh về, làm nũng anh một chút để anh xử lý số báo lá cải kia đi mà.”
“Em không được có tư tình với người khác, nên nhớ hợp đồng của chúng ta kéo dài ba năm.”
“Ở đây có người đàn ông giàu có nhất thành phố, đẹp trai nhất thành phố, nhiều người ao ước nhất thành phố, cớ gì phải ra ngoài tìm đàn ông khác?”
Lãnh Dật Hiên điên rồi, hắn phát điên vì cô gái này. Đúng là càng ở cùng nhau, hắn càng phát hiện ra An Dụ Vân thực sự là một cô nhóc yêu nghiệt, lúc thì quyến rũ phong tình, lúc lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật rất biết cách làm hắn vui lòng.
“Nhưng rõ là em không ngoan rồi, tôi phải phạt em.”
Lãnh Dật Hiên làm sao buông tha được, mỹ nữ dưới thân như một bông hoa anh túc, càng đắm chìm càng nghiện. Hắn cũng nhớ cô đến phát điên rồi, bây giờ chỉ muốn nhào đến xâu xé cô thôi. An Dụ Vân không ngăn cản, cô chỉ mỉm cười vuốt nhẹ cổ áo vest của hắn, ánh mắt phong tình đầy mị lực nhìn hắn như một lời chấp thuận để khơi mào một cuộc chiến.