Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

Chương 2: Chương 2: Nhầm người




Lương Di Tâm cúp điện thoại của An Dụ Vân, hai tay cô đưa lên vuốt mặt. Đúng là ai rồi cũng sẽ trở thành loại người mà bản thân mình ghét nhất, cô mắng Lý Á Đồng là loại người không từ thủ đoạn đem gà cưng của mình dâng lên giường người khác, đến bây giờ cô cũng trở thành loại người giống y hệt vậy. Đến cả cô cũng suy nghĩ chắc như đinh đóng cột bản thân cô sẽ không bao giờ để cho bất cứ diễn viên nào mình dẫn dắt phải dùng thủ đoạn leo lên giường người khác mới đi lên được. Nhưng suy cho cùng, khi con người ta rơi vào bước đường cùng thì đến loại chuyện nào cũng có thể làm được. An Dụ Vân chấp nhận đánh đổi, cô cũng không còn cách nào khác.

Lương Di Tâm mở một danh sách rà soát một lượt gạch đi một số tên rồi bắt đầu gọi điện.

An Dụ Vân nghĩ rất nhiều, nhiều việc xảy đến khiến cô không đỡ được đã đành, đến bây giờ cả tôn nghiêm cũng có nguy cơ không giữ được nữa. Ông trời cho cô tất cả để rồi ở một thời điểm lấy đi tất cả, lấy đi gia đình êm ấm, lấy đi vai diễn, lấy đi cả sự thanh bạch, đẩy cô vào vũng bùn nhơ đáng khinh bỉ. Cô cũng biết một khi đã vấy bùn thì chỉ có nhơ cả đời chứ không đời nào gột sạch được, nhưng hiện tại, đến cả cọng rơm cuối cùng cứu mạng cô cũng bị người khác giành giật mất, bức đẩy cô đến bước đường cùng.

Nhưng không như vậy cô sẽ phải nhờ đến Trần Tinh Vũ, cô ghét nhất là nợ ân tình, trả cho anh đến cả đời cô cũng không thể trả nổi mất. Thực ra không phải cô chưa từng nghĩ đến Trần Tinh Vũ, nhưng cô căn bản không thể ép buộc bản thân mình yêu anh, càng không thể bắt anh chịu uỷ khuất yêu thương người chẳng bao giờ yêu anh. Vì vậy cô thà trở thành kẻ lạnh lùng bội bạc còn hơn là làm đau khổ anh, vì anh tốt như vậy, không đáng. Nhưng nếu để anh biết cô thà hy sinh bản thân chứ không cầu xin anh, anh sẽ rất đau lòng. Chung quy thì làm gì có người đàn ông nào chấp nhận người con gái mình yêu đi hầu rượu, thậm chí lên giường với người khác được. Vì vậy chuyện này sẽ mãi mãi là bí mật của cô, cô tự hứa với bản thân sẽ chỉ nhúng chàm một lần duy nhất, khi cô đạt được thứ mình muốn rồi, có ép chết An Dụ Vân cô cũng không làm.

Mang theo tâm trạng nặng nề mà thức dậy, An Dụ Vân từ chối đối mặt với thế giới hiện thực. Hôm nay cô có hẹn với Lương Di Tâm, chủ yếu là nói về việc đã bàn tối qua. Haiz, thực ra thì An Dụ Vân mạnh miệng là thế, nhưng đến lúc bàn bạc lại không tài nào nói nên lời, chán nản giao hết việc cho Lương Di Tâm. Lương Di Tâm sao không hiểu được tâm tình phức tạp của An Dụ Vân lúc này được, bị bức đến đường cùng phải biến thành loại người mà ai cũng khinh thường, cô xếp lại văn kiện, nhìn An Dụ Vân đang nằm dài ra bàn thườn thượt.

“Hay mình tìm cách khác nhé.”

“Em mất vai thật đó.”

“Nhưng không nỡ để em…”

“Không sao mà chị.”

Chỉ là An Dụ Vân có chút uỷ khuất, không biết đối tượng mà Lương Di Tâm tìm cho cô là loại người gì. Thà là đẹp mã một chút còn đỡ hối tiếc chứ còn là cái loại đầu hói bụng phệ chắc cô xách dép chạy mất. Lương Di Tâm sàng lọc cũng khá kĩ, chỉ mời những người có vẻ đạo mạo, chính chắn một chút, hy vọng sẽ không phải dùng đến “kim bài lăn giường”.

Theo lời của Lương Di Tâm, cô chỉ mời vài ba người khách cùng đi ăn uống, nếu một trong số đó ai nhìn trúng cô sẽ phải nhờ đến Lương Di Tâm để lấy “kim bài lăn giường”, nghe đến đây An Dụ Vân như nhảy dựng, thực sự đáng sợ mà.

An Dụ Vân mặc một thân sườn sám Trung Hoa vừa hay kín đáo lại vừa hay phô được vẻ đẹp tiềm ẩn của phụ nữ. Ban đầu chỉ là ăn uống thông thường, An Dụ Vân cũng khá hài lòng với những lựa chọn của Lương Di Tâm, không phải loại đầu hói bụng bự là được rồi, nhưng không may những người này đều thuộc hàng cha chú của cô, nếu có làm ra loại chuyện đó, quả thực là không tự nhiên cho lắm đâu.

Lương Di Tâm chỉ bảo sơ qua cho cô phải biết gắp thức ăn, rót rượu, khách sáo, lễ nghĩa, tạo hảo cảm với đối phương, đôi lúc cũng phải lạt mềm buộc chặt. Nhưng không may cho An Dụ Vân vì bọn họ vì thích thú với cô nên đòi đi phòng bao hát hò rồi cùng uống thêm mấy ly, An Dụ Vân đỡ trán, cảm thấy bản thân cách cái “kim bài lăn giường” không còn xa nữa rồi.

“Chị Di Tâm, chắc em điên mất.”

“Em ổn không? Lỡ đâm lao rồi bây giờ phải theo lao đó.”

“Em ổn mà, cái đám người đó thực sự không coi em là con là cháu à? Em đáng tuổi con gái họ đó.”

“Cái giới này là vậy mà, từ đầu chị đâu có muốn em sa chân vào con đường này đâu.”

“Lát nữa nếu mà có người ra hiệu em sẽ nhắn chị đưa thẻ phòng… hay thôi chị đưa cho em luôn đi rồi về nghỉ ngơi, chỗ này em lo được.”

“Có ổn không vậy?”

“Chị yên tâm, mấy hôm nay phiền chị không ngủ nổi rồi, chị về nghỉ ngơi đợi tin của em.”

“Được rồi. Nhưng có gì phải gọi cho chị ngay lập tức đó.”

“Em biết rồi.”

An Dụ Vân lần này quyết định chơi lớn, cô cùng hát hò, uống rượu với những nhà đầu tư, gạt bỏ định kiến trong đầu. Lương Di Tâm nói đúng, đã lỡ đâm lao bây giờ phải theo lao, vì vai diễn, cô bằng lòng đánh đổi, chỉ là trong lòng vẫn có chút chua xót.

An Dụ Vân uống say đến mức mơ hồ, mà cô cũng biết đến lúc dùng “kim bài lăn giường” mà Lương Di Tâm đã chuẩn bị. Cô loạng choạng gạt tay của một nhà đầu tư ra khỏi eo mình, xin phép đi vệ sinh một lát. An Dụ Vân uống rất nhiều, muốn chuốc say bản thân để mà quên đi mọi cảm giác lần này, nhưng không ngờ được là say đến nỗi quên trời quên đất, quên cả đường đi lối về mà đâm sầm vào người ta. Cô mơ màng rút thẻ phòng ra dúi vào người trước mặt, cả người say rướt vô lực dụi vào lòng người đàn ông phía trước. Không nhận thức được người phía trước là ai, An Dụ Vân dứt khoát cùng người đó về phòng.

Phòng bao mà Lương Di Tâm thuê bên dưới là dịch vụ phòng hát, quán rượu còn trên tầng là khách sạn hạng sang, phải nói vì lần được ăn cả này của An Dụ Vân mà Lương Di Tâm bỏ ra không ít tâm sức. Nhưng An Dụ Vân vì say quá nên đã cùng người khác cầm thẻ phòng đi nghỉ rồi.

Thực ra không phải mình An Dụ Vân say mà người đối diện cô cũng say, mơ màng đâm phải cô rồi được nhân viên đưa đến phòng trên thẻ. Đến nơi, An Dụ Vân nằm bò lên người đối phương, theo cách mà Lương Di Tâm chỉ dẫn bắt đầu hầu hạ theo bản tính. Thực ra cô say đến thần trí mơ hồ, bản thân cứ nghĩ người này là nhà đầu tư, vừa hầu hạ cởi quần áo vừa lẩm nhẩm mắng.

Đối phương cũng say nhưng không say đến nỗi thần trí điên đảo như An Dụ Vân, nhưng vẫn để cho cô thoát y cho mình, đơn giản vì mỹ vị dâng đến miệng, không ăn thì phí. Nếu không phải mỹ vị này thì cũng sẽ có người dâng thứ khác đến miệng hắn, nhưng căn bản nếu hắn ăn đồ của người khác hắn sẽ phải trả lại một thứ gì đó. Chi bằng ăn một vật lạ tự động sà vào lòng hắn thế này, sẽ chẳng có ai để mà đòi hỏi hắn thứ gì. Bây giờ có thể mắng hắn bỉ ổi, vô liêm sỉ, khốn nạn cách nào cũng được, chỉ thấy An Dụ Vân hết sức đen đủi, đã phải cắn răng đi đến nước này vẫn bõ công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.