An Dụ Vân tỉnh dậy khi trời đã sáng, cô khẽ cựa mình, cơn đau ê ẩm dưới thân dưới lại lần nữa khiến cô như bị một cỗ xe nghiền qua. Nhìn sang bên cạnh, chiếc giường lớn trơ trọi một mình cô, bên gối bên cạnh cũng lạnh tanh không có một chút hơi ấm nào. Có lẽ đêm qua xong việc, Lãnh Dật Hiên đã đi ngay chứ không ngủ lại. An Dụ Vân cười tự giễu, cô có cái quyền gì mà đòi hỏi hắn đi hay ở, hắn muốn cô cũng chỉ là muốn ở cái phương diện này mà thôi. An Dụ Vân nhanh chóng xốc lại tinh thần, cô bước ra khỏi giường, lê thân vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Lãnh Dật Hiên hôm nay đi làm từ sớm, dưới nhà hiện chỉ còn mình dì Lan. An Dụ Vân xuống dưới bàn ăn, dì Lan thấy cô ngay lập tức đon đả.
“Con dậy rồi sao? Ngồi đó đi dì làm đồ ăn sáng cho.”
“Con ăn nhẹ thôi, dì làm món nào ít dầu một chút.”
“Dì biết rồi, diễn viên nên dữ dáng.”
“Vâng.”
An Dụ Vân ngồi nghịch điện thoại một chút, tuần này không quay phim nên khá rảnh rỗi, cô cũng không muốn đi ra ngoài nên đành ở nhà vậy. Dì Lan nhanh chóng đem đồ ăn đến cho cô, lại còn chu đáo rót cho cô một cốc nước cam.
“Hôm nay dì định nấu món gì? Con phụ dì.”
“Con cứ làm như vậy Lãnh thiếu sẽ trách dì đó.”
“Sao đâu, con muốn làm cho đỡ rảnh rỗi, cũng nhờ dì dạy con nấu mấy món luôn. Dù sao xưa nay con nấu ăn dở tệ, không học thì sau này không ai thèm lấy con mất.”
“Con nói sao ấy, người như con nhiều người muốn còn không được.”
“Nhưng con lại không biết nấu ăn, nên thời gian con ở đây phiền dì rồi.”
“Được được, nhưng Lãnh thiếu mà có quở trách thì dì không có đỡ được đâu đó nha.”
“Sợ gì anh ta, con muốn thì con làm thôi.”
“E hèm…!”
Một tiếng hắng giọng trầm thấp thành công đánh tan bầu không khí đang khá vui tươi của hai người. An Dụ Vân sững sờ quay người liền thấy Lãnh Dật Hiên đang đứng trước phòng ăn, trên người là bộ đồ thể dục đang còn mướt mồ hôi. Hình như mấy lời vừa nãy hắn đã nghe hết rồi thì phải. Cũng trùng hợp quá đi thôi, An Dụ Vân thầm mắng cuộc đời đúng là xui xẻo, mắng người ngay lúc người đứng ngay ở sau lưng.
“Lãnh thiếu, cậu đã về rồi sao? Có muốn tôi chuẩn bị đồ ăn sáng luôn không?”
Dì Lan lên tiếng chữa cháy, An Dụ Vân như muốn đào lỗ ở nhà bếp mà chui xuống luôn rồi. Lãnh Dật Hiên vẫn đứng đó nhìn An Dụ Vân, ánh mắt tràn ngập thích thú.
“Dì chuẩn bị đồ ăn cho tôi, lát nữa tôi xuống. Còn em ăn xong chưa?”
Tất nhiên câu này là hỏi An Dụ Vân, An Dụ Vân ngẩng đầu lên nhìn vào Lãnh Dật Hiên, hy vọng hắn không trách tội mình. Cô mở giọng lí nhí trả lời lại hắn.
“Ăn xong rồi.”
“Xong rồi thì lên đây.”
Nói rồi Lãnh Dật Hiên xoay người đi lên lầu, dì Lan cũng ra hiệu An Dụ Vân mau đi theo. Quả này mà Lãnh Dật Hiên không nổi nóng mới là lạ đây, An Dụ Vân không sợ trời không sợ đất nhưng Lãnh Dật Hiên thì phải sợ. Dẫu sao dưới mắt hắn mà giễu võ giương oai như thế là không được rồi.
Lãnh Dật Hiên vào phòng thay đồ, ngay trước mặt An Dụ Vân cởi chiếc áo thể thao ra quăng vào sọt. An Dụ Vân theo quán tính lấy tay che mắt lại, hắn liền nhướn mày nhìn cô.
“Em che làm gì? Có phải chưa từng thấy qua đâu.”
“Nhưng tự dưng anh cởi đồ làm gì?”
“Không thay quần áo đi làm thì chẳng lẽ tôi mặc như thế đến công ty?”
“Thì anh mau thay đi, còn gọi tôi lên đây làm gì?”
An Dụ Vân toan định bỏ trốn, đúng vậy, phải bỏ trốn. Phen này mà ở lại sẽ bị Lãnh Dật Hiên đem cô vắt ra nước mất. Nhưng An Dụ Vân căn bản làm sao nhanh bằng Lãnh Dật Hiên. Hắn đã sớm đoán ra được ý định bỏ trốn của cô, nào có thể để cô thuận lợi chạy thoát được. Kể ra cô gái nhỏ này càng ngày càng làm cho hắn thấy thú vị.
Lãnh Dật Hiên bắt lấy An Dụ Vân đang bỏ trốn, đem cô nhấn vào tủ quần áo. An Dụ Vân bỏ trốn bất thành, còn bị hắn bắt lại, làm cho một phen đầy sợ hãi.
“Muốn bỏ trốn hửm?”
“Không có không có…!”
“Tôi chưa cho phép, em dám đi đâu?”
“Tôi đi ra ngoài cho anh tự nhiên thay đồ mà.”
“Tôi cho em đi chưa?”
“Xin lỗi!”
“Em không sợ tôi?”
“Không sợ anh mới là lạ. Ai mà chả sợ anh.”
“Ngay vừa nãy em bảo em không sợ tôi còn gì, còn nói rất lớn nữa, em sợ tôi không nghe thấy sao?”
“Tôi xin lỗi.”
“An Dụ Vân, em thú vị thật đấy.”
“Ai mà biết anh còn chưa đi làm cơ chứ.”
“Vậy ý em là nếu tôi đi làm rồi thì em nói xấu tôi thoải mái hơn hửm? Đã vậy còn kéo dì Lan về phe em nữa, An Dụ Vân, em cũng lớn lối lắm.”
“Không có! Tôi không hề có ý đó.”
Lãnh Dật Hiên không doạ cô nhiều, sau đó liền buông cô ra, tuỳ tiện lấy một bộ vest trong tủ ra đặt lên bàn sau đó bước vào phòng tắm. Trước khi đi còn không quên dặn An Dụ Vân mấy câu.
“Em ngoan ở đây không được đi đâu đó. Tôi trở ra mà không thấy em đâu thì đừng trách.”
“Được được.”
An Dụ Vân gật đầu lia lịa như trống bỏi, cô bây giờ mà làm gì sai thì chắc hắn giết cô thủ tiêu mất. An Dụ Vân phải sống, phải sống để mà còn gặp lại bố, để còn khôi phục An gia nữa.
Lãnh Dật Hiên rất nhanh đã trở ra, hắn dùng khăn lau khô người sau đó mới mặc quần áo. An Dụ Vân không biết mục đích hắn đem cô vào đây làm cái gì nữa, để nhìn hắn thay quần áo thôi sao? Lãnh Dật Hiên này bị thần kinh hay gì vậy?
Mặc xong áo sơmi và quần tây, hắn chọn một chiếc cà vạt rồi đưa cho cô. An Dụ Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn đón lấy, rồi lại đứng đấy mà nhìn hắn, ánh mắt đầy ngây thơ.
“Thắt đi.”
“Tôi sao?”
“Không em thì ai?”
“Tôi làm gì biết thắt.”
Lãnh Dật Hiên nhướn mày nhìn cô, An Dụ Vân thực sự không biết thắt cà vạt thật, cô cũng chưa từng thắt cho ai, và cũng nghĩ bản thân cả đời này cũng chưa chắc cần đến kĩ năng này.
“Không biết thắt cà vạt thì sau này làm sao mà lấy chồng đây hửm?”
Tất nhiên câu nói này là đá xoáy câu nói vừa nãy của An Dụ Vân. Cô bĩu môi nhìn hắn, Lãnh Dật Hiên lại thoải mái cười lớn.
“Ai bảo phải biết thắt cà vạt mới được lấy chồng?”
“Đây không phải bắt buộc, mà chính là tình thú. Em cũng học thắt cà vạt đi, sau này mỗi sáng thắt cà vạt cho tôi đi làm.”
Câu này mang nhiều tầng nghĩa khác nhau khiến nhiều người không tự chủ được mà suy nghĩ lệch sang nghĩa khác. An Dụ Vân nghe xong liền đỏ mặt, không rõ Lãnh Dật Hiên nói gì. Mà Lãnh Dật Hiên nói xong câu này cũng nhận ra lời mình nói hơi đa nghĩa nên vội vàng giải thích.
“Cho em học dần sau này còn đi lấy chồng đó.”
“Biết rồi.”
An Dụ Vân bĩu môi với hắn, nhưng vẫn chăm chú nhìn Lãnh Dật Hiên thắt cà vạt. Cô cũng nhận ra việc mỗi sáng thắt cà vạt cho người đàn ông của mình đúng thật là một loại tình thú, vừa lãng mạn lại vừa tỏ ra mình là một người phụ nữ của gia đình.
Lãnh Dật Hiên trong lúc này lại lơ đễnh nói một câu.
“Em muốn gặp bố mình không?”
An Dụ Vân nghe đến đây thì lại nhìn hắn, đôi mắt to tròn giương lên nhấp nháy trong đó rất nhiều thắc mắc.
“Tôi sẽ thu xếp cho em gặp bố, nghe đâu mấy tháng nữa phiên toà của ông ấy sẽ mở rồi.”
“Anh nói có thật không?”
“Tôi đùa em làm cái gì?”
“Nhưng mà bố tôi không được phép gặp người nhà mà.”
“Tôi có cách.”
“Cảm ơn anh.”
“Đây là phần thưởng cho tối qua.”
Hắn hôn lên trán cô một cái rồi ra ngoài. An Dụ Vân đứng ngây ngốc ở tại chỗ, không biết là vì sắp được gặp bố hay là vì sự dịu dàng này của Lãnh Dật Hiên nữa.