“Bịch” một tiếng, tập thơ trong tay Ôn Ngọc Thanh rơi xuống đất, thần sắc quái dị nhìn ý chí chiến đấu của người kia, im lặng không nói gì.
Sở Thiên Hàn cười nói: “Vô cùng cảm tạ cô khẳng định sự hấp dẫn của tôi, có thể bị Khang tổng hâm mộ tệ nhân vinh hạnh.”
Người này thật là da mặt dày a! Ôn Ngọc Thanh ở một bên âm thầm khinh bỉ.
“Chỉ có tôi tài mạo song toàn mới có tư cách nhất đứng ở bên cạnh người như anh.” Khang Nhạc Di giọng nói chắc chắc làm cho người khác nghĩ rằng cô ấy mới đúng là con dâu Sở gia.
Thì ra cao thủ chân chính ở chỗ này. Ôn Ngọc Thanh vô cùng xấu hổ.
Mặc dù hai người này so về tài sản bối cảnh hoặc là tướng mạo đều là vô cùng xứng đôi, đứng chung một chỗ cũng thật xứng, nhưng có thể hay không cầu xin anh ta không cần như vậy coi trời bằng vung? Nói dễ nghe là biểu hiện tự tin, khó nghe một chút chính là lòng tự tin quá độ, đưa đến tự cao tự đại.
“Theo lý thuyết quả thật như thế.” Sở Thiên Hàn gật đầu phụ họa.
Trong lòng Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ nhóm lên một ngọn lửa. Hai người này rất quá đáng, coi cô không tồn tại sao? Cho dù cô quả thật dáng dấp cách xinh đẹp hơn một đoạn. ..... Được rồi, là kém rất nhiều đoạn, nhưng bọn họ có thể ngầm hiểu hay không?
“Em tốt nhất nên trông coi anh ta cho kỹ, nếu không anh ta ở bên ngoài ăn vụng lúc đó em đừng kêu khóc với tôi.” Khang Nhạc Di bỏ đi sự khiêu khích.
Sở Thiên Hàn cười thoả mãn, “Khang tổng cứ yên tâm đi, tôi sẽ ở ăn no nhà mới ra ngoài, sẽ không ở bên ngoài bụng đói ăn quàng.”
Ánh mắt Khang Nhạc Di có thể so với dung nham xuyên thấu Ôn Ngọc Thanh, để cho mặt cô không khống chế ửng hồng. Lời này của Sở Thiên Hàn quá rõ ràng rồi, anh ta không biết xấu hổ, cô thực sự lưu tâm.
“Đàn ông là không chịu được trêu chọc động vật.”
Ôn Ngọc Thanh không tự chủ gật đầu phụ họa lời nói của Khang Nhạc Di. Nói đàn ông là động vật dựa vào nửa người dưới suy tính, thật ra thì hình dung rất thật, ít nhất trong tiểu thuyết của cô thường miêu tả như vậy.
“Em cũng thấy rõ ràng đúng không, nếu không em sẽ không đồng ý.” Khang Nhạc Di biểu tình thoáng qua vui vẻ.
Tiếp thu được ánh mắt chất vấn của Sở Thiên Hàn, Ôn Ngọc Thanh quyết định vẫn là thức thời. Anh hùng kết quả phần lớn quá thảm thiết, không làm cũng được.”Theo khoa học điều tra biểu hiện, phái nam hormone phân bố tương đối tràn đầy, không cách nào khống chế tình dục là bình thường.”
“Tôi hiểu, dù sao Liễu Hạ Huệ cũng chỉ ra có một mà thôi.” Khang Nhạc Di khinh bỉ quét qua nửa thân dưới của Sở Thiên Hàn.
Ôn Ngọc Thanh bị nghẹn một chút. Đúng vậy, đàn ông có thể cung cấp chứng minh bọn họ có thể chịu đựng khảo nghiệm ví dụ thực tế quá ít, ngay cả Liễu Hạ Huệ hôm nay cũng bắt đầu bị người ta nghi ngờ. .....
“Chị, cái vấn đề này chúng ta ngay trước mặt người trong cuộc mà thảo luận có thể quá mức rồi hay không?” Ôn Ngọc Thanh len lén liếc nhìn Sở Thiên Hàn, cảm giác anh ta mặc dù đang cười, nhưng thật ra thì rất đáng sợ.
“Em bắt đầu lo lắng?” Khang Nhạc Di đuổi sát không buông.
Sở Thiên Hàn trong mắt lạnh thoáng qua, rất không hài lòng có người trắng trợn khích bác quan hệ vợ chồng bọn họ, nhưng bờ môi cười vẫn như cũ tao nhã ấm áp, “Đa tạ Khang tổng quan tâm đến tính phúc của vợ chồng chúng tôi, nhưng mà tôi thực sự cho là chuyện này không đáng để Khang tổng cố ý chạy đến nhà thảo luận, lại càng không đáng để cô kích động đến mức khóc nức nở.”
Anh ta rốt cuộc không ngừng khoác áo da dê, dùng lời độc ác như vậy. Trực giác Ôn Ngọc Thanh cho là mình lách người tương đối khá, lặng lẽ từ trên ghế salon trợt xuống, từ từ động đậy thân thể, ý đồ bằng phương thức không ai để ý thoát khỏi chiến trường. Cô thật không nghĩ tham dự mặc cho một lúc có thể tiêu hao thể lực chiến đấu.
Sở Thiên Hàn lại không muốn để cho cô chạy đi, với tay tới liền đem cô ôm vào lòng, nhíu mày cười mà nói: “Bà xã, em định đi đâu?”
Cô cười gượng hai tiếng, “Em không muốn quấy rầy anh cùng chị ấy nói chuyện, mọi người có thể có vấn đề cần tán gẫu.”
“Chúng ta không ở công ty, mà là ở trong nhà.”
“Vậy thì đến công ty nói đi.” Cô đề nghị, càng lúc càng cảm giác mình có khả năng làm vợ hiền.
“Anh từ công ty trở về không phải là sẽ quay lại, phía ngoài giao thông cũng không cho phép lãng phí thời gian.”
“Vậy thì ở nhà nói đi, em pha cho mọi người ấm trà.” Trái tim thở dài ba tiếng, cô chính là mệnh khổ a, trước mắt một nam một nữ này, mặt ngoài nhìn đều là Nhân Trung Long Phượng, nhưng tính tình đều xấu xa vô cùng, hết lần này tới lần khác cùng nhau đều có hứng thú với mình, thật không hiểu được nên kiêu ngạo sức quyến rũ của mình vô hạn hay là đi trong miếu cúi chào.
“Trên bàn trà còn chưa nguội.” Sở Thiên Hàn hài hước nhìn biểu tình khó xử của cô, ánh mắt nhìn, liếc về áo ngủ của cô, cổ áo lộ ra một mảnh dâu tây, ánh mắt nóng lên, cảm giác toàn thân nhiệt lượng đều tập trung vào một điểm phía dưới.
Nhìn thất tron mắt anh đột nhiên hiện lên dục vọng, Ôn Ngọc Thanh bị dọa cho sợ đến tại chỗ, khuôn mặt thất sắc. Không phải đâu, anh ta giày vò một đêm nhanh như vậy liền khôi phục? Cô cảm giác phía trước đột nhiên một mảnh hắc ám.
“Thật ngại, em vào toilet.” Người đang trong thời điểm khẩn cấp thường mất sự tỉnh táo, suy nghĩ của Ôn Ngọc Thanh vừa lóe lên trong đầu đã nói ra ngay cả mình cũng cảm thấy là lấy cớ.
Sở Thiên Hàn ra khỏi lộ ra nụ cười dung túng, buông tay để cho cô thuận lợi thoát thân.
Mặc dù khuôn mặt tươi cười, nhưng Khang Nhạc Di lại cảm thấy sống lưng lạnh cả người, cảnh giác nhìn hắn.
“Khang tổng, chuyện nhà của tôi thật sự không dám khiến cô phí tâm, nếu không đại khái tôi sẽ đem bản hợp đồng của chúng ta làm cho rối loạn, dù sao việc xấu trong nhà sẽ ảnh hưởng tâm tình của tôi.”
Ánh mắt Khang Nhạc Di căng thẳng, cố cười, “Cũng tốt, dù sao hợp đồng hợp tác quả thật liên luỵ rất lớn.” Người đàn ông này rốt cuộc lộ ra bộ mặt Tiếu Diện Hổ rồi, giọng nói uy hiếp cũng có thể không chút để ý nói ra, khẩu khí phải giống như đang nói chuyện thời tiết.
“Ở lại cùng nhau ăn cơm đi, mặc dù chỉ là chuyện thường như cơm bữa, nhưng bảo đảm ngon miệng.”
“Không, đột nhiên tôi nhớ ra công ty còn có việc, xin phép, lần sau có cơ hội lại nói.”
“Thật là tiếc, vậy thì lần sau đi.”
“Đúng, không thể làm gì khác hơn là lần sau rồi.”
“Đi thong thả nha.”
“Không cần khách khí, Sở tổng không cần tiễn.”
Nghe bên ngoài hai người đối thoại, Ôn Ngọc Thanh quả thật rợn cả tóc gáy. Trên thương trường mọi người quả nhiên đều nham hiểm, thật may là cô không có lựa chọn làm thương nhân, nếu không nhất định bị chết rất thảm.