“Lý Tử Minh, con mẹ nó, anh đã chọc tới người nào, anh nghĩ ra chưa?”
Tiếng gào thét trong phòng khách Sở gia như sấm, hình tượng tao nhã, dễ gần thường ngày của Ôn Ngọc Thanh giờ không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại gương mặt tức giận không phát tiết được, đôi tay bóp cổ người nào đó, suýt nữa đưa hắn lên tây thiên.
“Tôi, tôi......” Lý Tử Minh khó khăn lắm mới nuốt nước bọt, chột dạ trên mặt rõ ràng viết, “Không có......”
“Không có? Không phải anh làm ăn với cả hai nhà hắc bạch sao? Sao ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không tra ra được? Anh là heo à?!” Ôn Ngọc Thanh một cước liền đem ly trên bàn đá về phía anh ta, nếu không phải là Sở Thiên Hàn ôm chặt cô, có thể cô đã sớm xông ra đánh anh ta.
“Bà xã, bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta cũng biết anh ta ngốc mà, nhưng luôn kiêng dè tự ái của đối phương.” Sở Thiên Hàn an ủi người đang mất hết lý trí trong ngực. Không nghĩ tới Khang Nhạc Di chết đi lại là một đả kích lớn đối với cô, trong lòng không khỏi ghen ghét.
Trên mặt Lý Tử Minh lúc trắng lúc đen, không nói gì ánh mắt hướng về phía Sở Thiên Hàn tố cáo. Ông dỗ bà xã, cũng không nên chửi tôi?
“Ai kêu chuyện do ông gây ra?” Sở Thiên Hàn liếc anh ta một cái. Thiếu chút nữa hại cả em gái bảo bối cùng bà xã của anh, một trong hai người ai gặp chuyện không hay, anh cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Tử Minh.
“Lòng dạ anh hiểm độc, kiếm quá nhiều tiền, sẽ giảm thọ.” Ôn Ngọc Thanh ác ý nhìn chằm chằm Lý Tử Minh, rõ ràng mang theo cả sự nguyền rủa.
Sở Thiên Bích ở bên gật đầu phụ họa, “Đúng, em còn muốn thuận lợi sống bình an đến trăm tuổi, Lý Tử Minh, anh như vậy em không dám gả cho anh đâu.”
“Tôi nghĩ...... Tôi nghĩ chắc là hậu quả của vụ án đại ca xã hội đen lần trước.” Dưới ánh mắt chỉ trích của mọi người, Lý Tử Minh mới lắp bắp nói ra tám chín phần suy đoán, chỉ đợi chứng thực lại.
“Họ Lý, nếu như ông bất cẩn như vậy, tôi thật không dám đem em gái gả cho ông.” Sở Thiên hàn cau chặt chân mày nhìn bạn tốt, rất thận trọng bày tỏ.
Lý Tử Minh không biết xử lý ra sao gãi gãi đầu, “Tôi nghĩ đã xử lý thật sạch sẽ rồi, ai biết......”
“Ai biết đây chẳng qua là do anh quá chủ quan.” Ôn Ngọc Thanh hừ một tiếng xem thường.
Khi điện thoại của Lý Tử Minh vang lên, ánh mắt của mọi người cũng nhìn tới. Hắn nghe điện thoại mà gần như đầu tê dại, hơn nữa trong lòng thề sau này sẽ không bao giờ phạm sai lầm giống như vậy nữa.
“Cái gì?” Hắn kinh ngạc mở to mắt.
“Thật?”
“Không phải đâu?”
“Dĩ nhiên không phải là tôi.”
“......”
Điện thoại tắt đã lâu, Lý Tử Minh nhíu mày không có dấu hiệu dãn ra, hơn nữa cũng không mở miệng nói chuyện, khiến cho mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác.
“Chuyện lạ.” Đây là câu nói đầu tiên sau khi Lý Tử Minh hoàn hồn, khiến mọi người là càng không hiểu.
“Chuyện lạ gì?” Sở Thiên Bích nhanh miệng hỏi.
“Nhất định là như vậy rồi.” Đột nhiên anh hưng phấn vỗ tay, mặt mừng rỡ như điên nhìn Ôn Ngọc Thanh. “Là ông nội cô, nhất định là vậy.”
Cô im lặng dán mắt nhìn anh ta, suy nghĩ lung tung.
“Đột nhiên sau một đêm bang phái đó đã bị tiêu diệt rồi, nghe nói là có người cung cấp chứng cớ, tố cáo bọn chúng tội buôn lậu thuốc phiện, tàng trữ súng ống, mại dâm......” Lý Tử Minh thao thao bất tuyệt nói ra một đống tội danh lớn, mọi người nghe xong không tự chủ được trợn mắt nhìn.
“Hình như ông nội em không phải là không quan tâm tới em.” Sở Thiên Hàn như có điều suy nghĩ nhìn người trong ngực.
Ôn Ngọc Thanh nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói, “Thiếu ông ấy một ân tình cũng không phải là chuyện đáng vui mừng.” Nếu như là người kia làm, quả thật có thể. Nhưng tại sao ông ấy lại muốn nhúng tay vào? Muốn gì từ cô, cảm tạ sao?
“Ông ấy già rồi, không phải sao? Người đã già, suy nghĩ sẽ thay đổi.” Sở Thiên Hàn than thở.
Ôn Ngọc Thanh yên lặng nhìn lên ly nước đá trước mặt, sau đó cầm lên, nhẹ nhàng uống. Cô không tha thứ cho ông ta, vĩnh viễn cũng không, là ông ta hại cô trở thành cô nhi.
“Sao không thử mở rộng lòng mình ra?” Sở Thiên Hàn cẩn thận thử dò xét, không muốn dẫm lên thùng thuốc nổ.
Cô ngẩng lên nhìn anh, buồn buồn nói: “Em đã thử, nhưng thất bại, anh biết không? Mỗi khi em nhớ tới mẹ cả người là máu nằm ở phòng cứu cấp, lòng của em sẽ trở nên lạnh như băng. Dù có làm gì đi nữa cũng không có cách nào tha thứ cho thủ phạm, ông ta nên chịu báo ứng, không có con cái đưa tiễn khi chết, đó là do ông ta tạo nên, không có lý do oán hận.”
“Ngọc Thanh ——” Sở Thiên Bích buồn bực mở miệng, Lý Tử Minh nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo có thắc mắc gì sau này anh sẽ trả lời.
“Nhưng, em không thoát khỏi thù hận sao? Chẳng lẽ mẹ em hi vọng em vĩnh viễn thù hận sao?” Sở Thiên Hàn ôm chặt cô, như muốn sự đau khổ của cô chuyển sang cho anh, anh không muốn thấy vẻ mặt như đưa đám của cô, tim của anh rất đau.
“Em rất mệt mỏi, thật sự vô cùng mệt. Anh biết không? Mỗi lần đứng xa xa nhìn bóng lưng già nua của ông, em rất mâu thuẫn, em không muốn dễ dàng tha thứ cho ông, tại sao ông làm nhiều chuyện sai lầm như vậy mà em phải tha thứ cho ông?” Cô giống như hỏi người, càng giống như tự hỏi mình.
Sở Thiên Hàn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, từ từ nói: “Em đã đi gặp ông, chứng tỏ em còn lo lắng cho ông, không phải sao?”
“Trước khi chết mẹ yêu cầu em bỏ thù hận đi, nhưng em không làm được, em liều chết thoát khỏi ông, em không muốn mình lớn lên bên cạnh người mình hận, đó là sự tra tấn.” Giọng nói của cô đầy khổ cùng đấu tranh.
“Hiện tại em có anh.” Anh thâm tình nhìn cô, chỉ tiếc cô vẫn nhìn chằm chằm vào cái ly trên tay.
“Có anh?” Giống như đột nhiên tỉnh mộng, ngẩng đầu, ánh mắt quái dị nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu, “Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng.” Giọng nói của cô rất thấp rất nhẹ, lại nặng nề gõ vào trái tim của Sở Thiên Hàn.
“Em đừng mơ.” Anh đột nhiên tức giận, đi lên lầu.
Lý Tử Minh lắc đầu than nhẹ, “Tội gì cô chọc giận anh ta, rõ ràng cô cũng không ghét anh ta mà.”
Ôn Ngọc Thanh lạnh lùng liếc hắn một cái, “Quản tốt chuyện của anh đi, không liên lụy đến người khác là tốt rồi.”
Sờ sờ mũi của mình, Lý Tử Minh cảm giác tự mình tìm xấu hổ. Thôi, dù sao đó là chuyện giữa vợ chồng nhà người ta, anh là người ngoài không nên can thiệp quá sâu thì tốt hơn. Hắc hắc, đến lúc đó người khác cũng không cần tới hỏi anh chuyện hợp đồng, hừ!
“Ngọc Thanh, chị vẫn không muốn làm chị dâu em sao?” Sở Thiên Bích đáng thương nhìn Ôn Ngọc Thanh.
“Làm chị dâu em có thưởng sao?” Cô thờ ơ nói một câu.
“Cho dù không có thưởng, ít nhất cũng không phải là chuyện xấu?” Sở Thiên Bích bực mình chu miệng lên.
Ôn Ngọc Thanh nhìn cô một cái, tự tiếu phi tiếu nói: “Sở đại tiểu thư, em thật sự cho là không có chỗ xấu gì sao?” Cô dám nói, cô thật là không dám nghe.
“Dĩ nhiên...... Cho dù có tốt, những phụ nữ kia chỉ có bộ ngực không có đầu óc chẳng lẽ chị không đối phó được sao?” Sở Thiên Bích phẫn nộ nói.
Ôn Ngọc Thanh dịu dàng ánh mắt nhìn soi mói, “Đối phó không cần hao phí sức lực cùng thời gian sao? Em cho là những người đó đáng để lãng phí thời gian cùng sức lực sao?” Suy nghĩ một chút Ôn Ngọc Thanh chuyển đề tài, “Như vậy, nếu như bên cạnh Lý Tử Minh có một đám oanh oanh yến yến vây quanh, đuổi cũng đuổi không đi, chẳng lẽ em định dùng sức lực trọn đời đi ứng phó?”
“Kẻ ngu mới đi.” Sở Thiên Bích không hề nghĩ ngợi trả lời.
Cô gật đầu, “Vậy đấy, chị cần gì lãng phí sức lực cùng thời gian của mình? Còn không bằng đi kiếm nhiều tiền một chút, kết giao bạn trai cùng nhau tiêu sài.”
“Kết giao bạn trai?” Sở Thiên Bích thực sự bị giật mình.
“Cái này thì có gì là lạ, chị tìm bạn trai là phạm pháp sao?” Ôn Ngọc Thanh nhíu mày mà chống đỡ.
“Nhưng, chị thực có can đảm đi tìm sao?” Sở Thiên Bích cẩn thận hỏi lại, khóe mắt vụng trộm nhìn người đang trên lầu đi xuống.
“Chỉ cần ly hôn, chị muốn tìm bao nhiêu bạn trai cũng sẽ không có ai quản.” Ôn Ngọc Thanh khẽ bật cười.
“Vậy thì em phải thoát được khỏi đây đã.”
Ôn Ngọc Thanh quay đầu lại, thấy vẻ mặt Sở Thiên Hàn hung ác nham hiểm nhìn mình, cô nhún vai, rất xem thường, “Thương nhân trọng chữ tín, em tin tưởng nhân cách của anh.”
Lý Tử Minh thầm oán. Cố tình không quan tâm tới Sở lão đại.
“Thật hy vọng ngày mai em còn có thể ung dung như vậy trước mặt anh.” Sở Thiên Hàn nhìn cô, sau đó xoay người trở về thư phòng.
“Có thể.” Ôn Ngọc Thanh cười khó hiểu.
Sở Thiên Bích nhìn người đi trên cầu thang, rồi lại nhìn chị dâu, sau đó nhìn Lý TỬ Minh đứng bên cạnh. Thật kỳ lạ, vẻ mặt bọn họ cũng thật là kỳ lạ.
“Luật sư Lý, nói chuyện làm ăn nha?” Ôn Ngọc Thanh cười nhìn sang.
Lý Tử Minh cảm thấy sống lưng lạnh run, “Trao đổi cái gì?”
“Không phải anh muốn lấy lại mấy hồ sơ bị tôi trộm sao?”
“Đúng.”
“Vậy thì lấy gì để đổi.” Cô cười giảo hoạt giống như thợ săn.
Lý Tử Minh chột dạ, “Cô muốn bản hợp đồng kia?”
Cô lắc lắc ngón trỏ, nhẹ nhàng nói: “Không, là một bản khác.”
Sắc mặt Lý Tử Minh thay đổi, ánh mắt cổ quái nhìn nụ cười của người phụ nữ đối diện, không nhịn được nuốt nước bọt, “Một bản khác?” Anh phải xác nhận lại một chút, quả bom này của cô làm cho người ta kinh sợ, nếu như cô biết có một phần hợp đồng khác tồn tại, tại sao lúc đó lại ký?
“Đúng, là do tôi không biết nội dung của hợp đồng đó nhưng vẫn ký.” Cô còn khẽ cười.
Bịch một tiếng, Lý Tử Minh ngã xuống sofa, gương mặt kinh hãi.
“Không ngờ cô lại biết!” Điều này thật sự làm cho người ta giật mình.
“Có chút ấn tượng, cũng không quá sâu, nếu không phải là anh nhắc tới, tôi sợ rằng không thể xác định, sẽ cho là mình nằm mơ.” Trên mặt Ôn Ngọc Thanh vẻ thẹn thùng thoáng qua. Cô ngủ say tới mức bị lừa, cái này chắc là do Sở Thiên Bích nói ra.
“Nhưng sao giờ cô mới nhắc tới.” Lý Tử Minh có chút chưa hiểu. Cô không sớm nói ra, hiện tại mất bò mới lo làm chuồng hành động này có vẻ quá muộn?
“Bây giờ thời cơ mới tới.” Cô cười rất bình tĩnh.”Muốn trao đổi không?”
“Làm sao cô có thể khẳng định hợp đồng đó ở chỗ tôi?”
“Bởi vì tôi đã tìm ở Sở gia cùng công ty, nhưng không có.”
Lý Tử Minh rất ngạc nhiên, một hồi lâu không nói thêm tiếng nào, gương mặt đờ ra.
Sở Thiên Bích hứng thú quan sát gương mặt ngu ngu của hắn, buồn cười nói: “Ngọc Thanh, từ trước tới giờ chị chính là thần tượng của em, hiện tại niềm tin càng tăng thêm, chị tuyệt đối là thần tượng trong thần tượng của em.” Có thể làm cho Lý Tử Minh lộ ra cái vẻ mặt ngu ngu này, nhân vật bình thường không thể làm được.
“Luật sư Lý, rốt cuộc không cần trao đổi?”
“Tôi rất muốn.” Vẻ mặt hắn ân hận biết trước thì đã không làm, “Nhưng, tôi không thể.”
“Anh cảm thấy thiệt thòi?”
“Không phải, là tôi sợ Sở Thiên Hàn truy sát.” Anh không nhịn được sờ sờ cổ, nhìn lên lầu.
Ôn Ngọc Thanh nhìn anh ta nhẹ nhàng cười, ung dung nói: “Vậy anh không sợ bị tôi đuổi giết sao?”
“Cũng sợ.” Anh trả lời thành thật, ngừng lại một chút, rất nhẹ nói tiếp một câu, “Nhưng càng sợ Sở Thiên Hàn.” Dù sao anh cũng từng thấy Thiên Hàn nổi điên, rất tàn bạo.
Nhẹ nhàng chớp mắt, Ôn Ngọc Thanh hiểu, “Cũng đúng, dù sao anh rất rõ ràng bản tính của anh ấy, chẳng qua ——” kéo dài âm cuối, khóe miệng cô cong lên quỷ quyệt, “Tôi nghĩ mấy cái kia của luật sư Lý có người sẽ cảm giác rất hứng thú, mặc dù tôi cũng không thiếu tiền, nhưng có thêm chút nữa cũng không phải là chuyện xấu.”