Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 156: Q.4 - Chương 156: Anh ta không quan tâm đến sống chết của em




“Tôi, tôi bị hủy dung nhan rồi sao?” Uất Noãn Tâm sợ đến mặt mày xám xịt, gấp gáp sờ lên khuôn mặt của chính mình, bị Ngũ Liên ngăn lại. “Đừng đụng vào! Miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng! Bác sĩ đã tiêm thuốc tê giúp em rồi, cho nên em sẽ không cảm thấy đau.”

Đầu lưỡi của cô hơi líu lại, lời nói cũng không nói được rõ ràng. “Tôi, tôi thực sự bị hủy dung nhan rồi sao? Anh gạt tôi, có phải không? Không thể nào, không thể nào….”

“Không cần lo lắng, tôi sẽ sắp xếp một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ giúp em, so với lúc trước em nhất định sẽ càng đẹp hơn.”

“Tôi không cần, tôi muốn dáng vẻ ban đầu của tôi…..” Uất Noãn Tâm gấp đến nỗi khóe mắt đỏ lên, những giọt nước mắt sắp chảy ra bên ngoài. “Tại sao chứ? Tại sao hả…..tôi không muốn sống nữa……”

Nhìn thấy cô như vậy, Ngũ Liên không kiềm được, phát ra một tiếng cười “khúc khích”.

“Tôi đã bị hủy dung nhan rồi, anh còn cười!”

“Em bị hủy dung nhan thì liên quan gì đến tôi, cũng không phải tôi bị hủy dung nhan, tại sao không thể cười chứ?”

“Anh……đồ khốn!” Cô cầm một cái gối ném về phía anh.

“Ây da, được rồi được rồi, không gạt em nữa! Em không bị hủy dung nhan, là tôi gạt em thôi!” Người có chút thông minh từ biểu hiện của anh không phải cũng có thể nhìn ra sao? Cô quá ngốc, vừa hay có thể gạt cô một chút.

Uất Noãn Tâm không chịu tin, Ngũ Liên đành phải tìm một cái gương. “Tự em nhìn đi, có phải vẫn là khuôn mặt ban đầu hay không?” Cô e dè từ các khe của ngón tay nhìn qua, khuôn mặt của cô vẫn y nguyên như lúc trước, hoàn toàn không mất mát gì, vừa vui mừng vừa tức giận. “Này! Anh dám gạt tôi! Đồ khốn! Dọa chết tôi rồi!”

“Tôi làm sao biết em dễ gạt đến vậy. Hơn nữa, không phải em rất thích trang điểm làm xấu chính mình sao? Trực tiếp hủy dung nhan chẳng phải dễ dàng hơn sao.”

“Làm xấu với hủy dung nhan không phải là hai chuyện hoàn toàn khác nhau sao?”

“Với bộ mặt xấu xí này của em, hủy dung nhan cũng tương đương với chỉnh sửa thôi.”

“Anh…..” Miệng của Uất Noãn Tâm nói không lại anh, nắm lấy tay của anh, cắn một cái, làm Ngũ Liên đau đến nổi ma kêu quỷ thét, vội vàng đẩy cô ra. Nhìn thấy trên tay còn in vài dấu răng, rất đau lòng cho bản thân. “Em là chó hả, sao lại thích cắn người đến vậy chứ!”

Cô đặc biệt độc đoán “hừ” một tiếng. “Tôi là chó đó, chuyên cắn loại người xấu như anh!”

“Tôi là người xấu sao? Tôi mà là người xấu thì đã không cứu em rồi, có lòng tốt không được báo đáp!” Anh biết ngay cô qua cầu rút ván mà, làm sao có thể mắc bẫy trò cũ rít này của cô chứ?

Thực ra trong lòng cô cực kỳ cảm kích anh, nếu như không phải anh kịp thời cứu cô, cô thực sự không dám nghĩ sẽ xảy ra những chuyện khủng khiếp gì đây.

Cô còn nhớ lúc xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện cầu cứu Nam Cung Nghiêu, sau đó thì sao?

“Nam Cung Nghiêu, anh ấy có đến không?”

Ngũ Liên nhún vai, trả lời cô: “Em hy vọng anh ta đến sao?”

Uất Noãn Tâm lắc đầu, nói lời mỉa mai. “Tôi mới không hy vọng anh ta đến!”

Phát hiện nguy hiểm, điều đầu tiên cô nghĩ đến là gọi điện thoại cho anh, trong tiềm thức, vẫn còn rất tin tưởng anh sao? Nhưng anh lại khiến cho cô thất vọng rồi, không những không vội vàng đến cứu cô, ngay cả đến thăm bệnh cũng không. Tự cười nhạo chính mình, anh vốn không quan tâm sống chết của cô, làm sao có thể để ý đến chứ?

“Bộ dạng bây giờ của em, giống như con mèo con chó bị người khác vứt bỏ, thật đáng thương!” Ngũ Liên cố ý trêu chọc. Về điểm ‘chết không thừa nhận, vịt chết còn mạnh miệng’ mà nói, hai người bọn họ quả thật giống nhau mà.

“Anh mới phải đó! Phải truyền dịch đến bao lâu nữa, tôi muốn quay về công ty!”

“Tôi đã thay em xin nghỉ hai người rồi, em cứ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt đi!”

“Nhưng tôi chỉ chịu một chút đả kích nho nhỏ thôi mà, không có chuyện gì đâu.”

“Em vội vàng muốn quay trở về, không phải muốn gặp Nam Cung Nghiêu chứ? Anh ta cũng không thèm quan tâm đến sống chết của em, em còn để ý anh ta làm gì hả?”

Uất Noãn Tâm không trả lời. Đúng vậy! Anh ta không thèm để ý đến sống chết của cô, cô cần gì phải chạy đi hỏi anh ta tại sao lại không cứu cô chứ? Nguyên nhân không phải rất rõ ràng rồi hay sao? Cần gì tự mình chuốc nhục.

“Em đắc tội với người nào sao? Đối phương mới ra tay muốn tàn nhẫn hủy hoại dung nhan của em!”

Uất Noãn Tâm nghĩ ngợi một lúc, cô hẳn không có đắc tội với bất cứ người nào mới phải, ngoại trừ…..Hạ Nghiên Chi. Nếu như cô ta hiểu lầm là cô tung ra những scandal của cô ta, rất có khả năng xuống tay tàn nhẫn với cô.

“Sao nào? Nghĩ ra gì rồi hả?”

“Không, không có….” Cô vẫn chưa xác định là cô ta, không muốn tìm thêm phiền phức gì nữa. Hơn nữa tính tình của Ngũ Liên lại thôi bạo như vậy, lỡ như làm ra chuyện gì đó khủng khiếp thì…….

“Em cho rằng em không nói gì thì xong chuyện sao? Tôi đã phái người điều tra rồi, rất nhanh sẽ có kết quả thôi!” Hai đôi mắt của Ngũ Liên hơi nheo lại, lộ ra ánh mắt lạnh băng hung ác và tàn nhẫn.

Bất kỳ người nào, chỉ cần làm cho người anh quan tâm chịu một chút tổn thương nho nhỏ, anh sẽ khiến kẻ đó trả giá gấp trăm gấp ngàn lần. Thậm chí, trả bằng cả mạng sống.

Uất Noãn Tâm không lạnh nhưng lại run. Mặc dù hầu hết thời gian, Ngũ Liên ở trước mặt cô cười đùa trêu ghẹo, cũng coi như ôn hòa, nhưng trong tận xương tủy, sự nguy hiểm của anh so với Nam Cung Nghiêu không hề kém, thậm chí so với anh ta càng nguy hiểm hơn, càng xuống tay nhẫn tâm hơn. Cô gần như có thể nhìn thấy trước, sắp có một trận phong ba bão táp đáng sợ kéo đến.

…………..

“Gì chứ? Được người khác cứu rồi sao?” Hạ Nghiên Chi tức giận từ ghế sofa nhảy dựng lên. “Các người không đem kẻ kia dạy bảo một trận hả?”

“Chúng, chúng tôi không dám, là Ngũ thiếu.”

“Anh nói ai?” Hạ Nghiên Chi nhíu mày, trong lòng có chút không yên. Chắc hẳn không phải là người đó chứ, một luật sư nhỏ bé như Uất Noãn Tâm, là sao có thể có quan hệ với anh ta chứ. Nhưng câu tiếp theo của đối phương làm cho cô ta như bị sét đánh ngang tai, tinh thần suy sụp.

“Cháu trai của Ngũ tư lệnh, tổng tài tập đoàn Ngũ thị, Ngũ Liên. Anh ta bây giờ đã bắt đầu điều tra vụ này rồi, cô mau chóng đưa chúng tôi năm triệu đi, ngay trong đêm liền xuất cảnh ra nước ngoài…..alo…..alo….”

Điện thoại từ trong tay của Hạ Nghiên Chi rơi xuống đấy.

Cả người cô ta đầy hoảng loạn.

Đắc tội với Ngũ thiếu, chính là tự tìm con đường chết. Không, cô ta vẫn chưa muốn chết. Dưới tình huống cấp bách này, cô ta nhớ đến Nam Cung Nghiêu, vội vàng gọi điện thoại cho anh, thẳng thắn nói chuyện này, khóc lóc than thở cẩu xin anh. “Nghiêu, bây giờ chỉ có anh mới có thể cứu em thôi….”

“Tôi tại sao phải cứu cô.” Nam Cung Ngiêu dùng giọng điệu lạnh lòng, nói ra những lời vô cùng tuyệt tình. “Cho dù cậu ta không ta tay, tôi cũng sẽ ra tay, cô chuẩn bị giải nghệ là vừa!”

Hạ Nghiên Chi nằm la liệt trên ghế sofa, cả người với ánh mắt ngây dại, toàn thân run rẩy. Trợ lý không ngừng hỏi cô ta như thế nào rồi, cô ta một chữ cũng nói không ra.

Cô ta dốc bao nhiêu sức lực cùng khổ cực nhiều như vậy, tất cả điều uổng phí sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.