Một mạch chạy đến phòng bếp, tìm kiếm Hà quản gia. “Chuyện lúc nãy, tôi có
thể giải thích…”
“Người là phu nhân, không cần phải giải thích bất cứ điều gì với người làm
hết!” Hà quản gia cũng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, vẫn tiếp tục bận rộn
công việc của mình. “Chỉ là, có một số quy định, người đã phá vỡ rồi, thì phải
chịu hậu quả thích đáng.”
Sống lưng cô lạnh lẽo, cổ họng giống như bị người khác bóp lại vậy. “….hậu
quả gì vậy?”
Hà quản gia trầm lắng nhìn cô: “Sau này người sẽ biết!”
………..
Uất Noãn Tâm mang đầy tâm sự trở về phòng, nghĩ hoài không ra sẽ phải chịu
hậu quả gì. Hà quản gia ám chỉ đến Nam Cung Nghiêu, hay là… Nam Cung Thiếu
Khiêm!
Nhìn vào trong gương, trên cổ có những dấu rất sâu, mơ hồ có thể nhìn thấy
dấu của năm ngón tay. Chứng tỏ đêm qua không phải là ác mộng, thật sự có người
muốn bóp chết cô.
Đó là phòng của Nam Cung Thiếu Khiêm, không có người nào được phép bước vào,
vậy là ai chứ? Không là… là anh sao?
Uất Noãn Tâm rùng mình một cái.
Là cô nghĩ bậy sao? Một người đàn ông tựa như thiên sứ, làm sao có thể làm ra
một việc tàn nhẫn như vậy chứ!
……………
Cơn ác mộng giống như mây đen, mấy ngày liên tiếp bao phủ trong lòng Uất Noãn
Tâm. Một mặt khác, lo lắng Nam Cung Nghiêu tìm cô tính sổ. Nhưng mấy ngày trôi
qua, bọn họ chỉ chạm mặt nhau trên bàn ăn vào bữa sáng, cũng không nói với nhau
câu nào. Loại cảm giác áp bức này, giống như bình yên trước khi giông tố kéo đến
vậy, khuấy động sống nước bên trong người của cô, bất cứ giờ phút nào cũng đều
cảm thấy sợ hãi.
Hà quản gia gõ cửa phòng: “Phu nhân, nhị thiếu gia mời cô qua bên đó!”
Uất Noãn Tâm căng thẳng: “Có việc gì sao?” Không cẩn thận chạm mặt anh một
lần, cô thật sự không muốn gặp lại anh lần thứ hai đâu!
“Tôi cũng không rõ, người qua đó đi!”
“Vâng…” Uất Noãn Tâm chỉ có thể nghe theo.
Nam Cung Thiếu Khiêm quay lưng về phía cô ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, ánh mặt
trời rọi vào trong phòng. Anh quay đầu lại, mỉm cười với cô. Ngũ quan giống như
được nặn ra từ tay thượng đế, hoàn mỹ không chút tỳ vết. Trong đôi mắt chứa đầy
nét cười khi nhìn Uất Noãn Tâm, cô thậm chí có chút say mê, có chút mê mẫn khi
nhận được sự yêu thích của thiên sứ.
“Qua đây đi!”
“Anh đang vẽ tranh, không tiện sao?” Dưới chân cô muốn rời khỏi. “Bằng không,
lần sau tôi lại đến!”
“Cô không muốn nhìn xem tôi vẽ gì sao?”
Uất Noãn Tâm chỉ đành đi qua đó, ánh mắt sâu xa của anh cũng đặt ở trên giá
vẽ, ánh mắt dịu dạng như tan chảy thành nước. “Rất đẹp, phải không?”
Người con gái trong bức tranh, là cô.