Giống như vừa trải qua một cơn ác mộng rất dài vậy!
Lúc tỉnh dậy, cơ bắp khắp người đau nhức, đầu óc choáng váng, ngay cả nâng
một cách lên cũng không có sức.
Trong cơn ác mộng tối hôm qua, cô bị một người lạnh lùng tựa như ác ma bóp cổ
mình rất chặt. Cô như rớt xuống vực thẩm, trầm luân trong bóng tối.
Uất Noãn Tâm nhớ lại một cách khó khăn, chẳng lẽ cô bị bóng đè ( nguyên tác:
ma đè lên người) như trong truyền thuyết nói đến sao? Nếu không tại sao lại chân
thật như vậy chứ?
“Cô tỉnh rồi…”
Là ai đang nói chuyện? Uất Noãn Tâm chuyển động đôi ngươi, xung quanh bốn
phía đều bày đầy tượng điêu khắc và giá vẽ, đây không phải là phòng của cô…
“Cô muốn uống nước sao?”
Dường như giọng nói được vọng lại từ một nơi rất xa, cô lại một phen kinhh
ngạc, nhưng cô không động đậy thân mình, chỉ cảm giác tiếng nói kia rất gần.
Ánh sáng chói lóa từ từ chiếu đến, cô nhìn thấy…thiên sứ!
Là…thiên sứ!
Vị thần tồn tại trong thần thoại phương tây, đằng sau lưng luôn có một đôi
cách thuần khiết.
Mọi thứ xung quanh lập tức trở nên ảm đạm, duy nhất chỉ trong luồng áng sáng
đó có một người con trai mỉm cười với cô, mặt mày tinh tế, da thịt trắng nõn
không một vết sẹo, một vẻ đẹp vô cùng thuần túy.
Tim của Uất Noãn Tâm dừng đập vài giây, không khỏi có chút say mê, mình đã
lên thiên đường rồi sao?
Anh lại mở miệng nói chuyện lần nữa, cô mới từ tong một tỉnh ra, ý thức được
người con trai trước mắt mình không phải là thiên sứ, mà chỉ là một người đàn
ông có vẻ đẹp giống như thiên sứ mà thôi. Ngoại trừ việc anh ngồi trên xe
lăn.
“Ở đây là…”
“Nam Cung quán!”
“Anh là…”
“Nam Cung Thiếu Khiêm!”
“Nam Cung Thiếu Khiêm!”
“Cô nhất định biết anh trai tôi, Nam Cung Nghiêu!”
Uất Noãn Tâm mở to hai con mắt, anh chính là Nam Cung nhị thiếu mà người khác
hay đồn đại, bí mật của căn phòng thứ nhất ở lầu ba! Nhưng cô làm cách nào cũng
không thể đem hình ảnh thiên sứ thuần khiết của anh, đi so sánh với cảnh tượng
như lôi phong, bể đầu chảy máu chạy ra ngoài ngày đó.
Cô tại sao lại ở trong phòng của anh chứ? Không lẽ là do uống say, đi nhầm
phòng sao?
Nghĩ đến lời cảnh cáo của Hà quản gia, Uất Noãn Tâm vội vàng đứng dậy.
“Đừng động đậy!” Anh cười dịu dàng với cô, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt
ngây thơ của anh, cả người giống như trong suốt vậy. Người thiếu niên này đẹp tự
như Thiên Chúa ở phương tây, đẹp đến mức tưởng như không thật vậy.
“Thật, thật xin lỗi…tôi không phải cố ý…tổi chỉ là…”
“Tôi biết rõ, cô uống quá say! Cả người cô bây giờ rất tệ, tôi đã bảo Hà quan
gia nấu canh rồi, sẽ bưng lên đây nhanh thôi!”
“Hà, Hà quản gia?” Uất Noãn Tâm vừa nghe xong càng hoảng hốt, miệng nói lắp.
“Không, không, thật sự không cần đâu, tôi sẽ đi bây giờ…”