Khó khăn lắm mới cởi được áo sơmi ra, để sang một bên, đang cố gắng
lấy hết can đảm cởi bra ra. Nam Cung Nghiêu đột nhiên quay người lại, cô hoảng hốt lo sợ, chưa kịp phản kháng, thì đã bị anh nén lên ghế sofa.
Cô giãy dụa dữ dội. “Đồ khốn! Anh đang làm gì vậy hả?” Cảm giác mình
giống như cá nằm trên thớt quẩy đuôi thình thịch, rất vô vọng!!!
“Em quá chậm chạp.” Nam Cung Nghiêu ung dung cởi bỏ áo bra của cô.
Hai bên rải rác mở bung ra, lộ ra đường cong bờ ngực, cô vô cùng ngượng
ngùng, vội lấy gối che đi. “Này, tự tôi làm được……”
“Đừng lộn xộn.”
Trên tấm lưng trần trụi vốn bằng phẳng đập vào mắt toàn là những vết
thương làm người khác giật mình, ẩn hiện trên đó là hoa văn đầu rồng của cây ba-toong, Nam Cung Nghiêu hết sức tức giận. Nếu người kia không
phải là ông lão tám mươi mấy tuổi, anh đã gọi điện thoại kêu người làm
thịt rồi.
Anh vừa lấy thuốc, vừa tức giận hỏi cô. “Em là đứa ngốc sao? Để cho ông ta đánh đến vậy? Không biết chống lại sao?”
Uất Noãn Tâm không lên tiếng. Anh mới là đứa ngốc đó! Ngay cả người
già cũng đụng vào, bề dưới mạo phạm người trên, người ta còn là tư lệnh, không phải muốn chết sao?
Anh đổ thuốc nước, cẩn thận giúp cô bôi lên lưng.
Uất Noãn Tâm cắn chặt răng lại, sợ anh la, không dám kêu đau nữa.
“Đau thì kêu lên, đừng cố nhịn.”
Môi cô trắng bệch, gượng gạo nhếch miệng cười. “Thực ra thì……vẫn tốt…..cũng không đau lắm.”
Nam Cung Nghiêu hết cách. Nhìn vết thương thì biết đánh rất mạnh tay, còn đánh trên lưng, làm sao có thể không đau.
Người tinh mắt nhìn vào là biết ngay lão già kia là mượn danh ‘thử
thách’ để đánh nhằm tra tấn cô, vốn dĩ không cách nào đồng ý, chỉ có một mình cô ngu ngốc chịu đựng. Cái gì mà ‘có công mài sắc có ngày nên
kim’, đều là thứ bỏ đi!
Chịu đựng không đến hai ngày, cô nhất định sẽ lấy mạng mình gộp vào!
“Nếu sau này ông ta còn ra tay nặng như vậy, thì em cứ quật ông ta ngã thẳng xuống, không phải em từng học teakwondo sao?
“Đùa hả? Tôi làm sao có thể ra tay với một người già. Hơn nữa, ông ấy cũng chỉ vì cháu mình thôi, tôi có thể hiểu được. Đổi ngược lại mà suy
nghĩ, nếu sau này bé Thiên muốn lấy một người phụ nữ đã từng kết hôn,
còn có con, anh sẽ đồng ý sao? Tôi cũng không dám dễ dàng đồng ý! Hơn
nữa, Ngũ gia là danh gia vọng tộc, thử thách một chút về tư cách cũng là điều bình thường.”
“Bình thường con khỉ! Em như vậy là gọi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ đó.”
Chính mình ‘vui mừng’, lại để cho ông ta tra tấn. Nhìn lưng ô đầy vết thương, trái tim anh như tan vỡ. Cái gì gọi ‘đánh lên người cô, đau đớn trái tim anh’, anh coi như cũng đã hiểu rõ.
“Xía! Anh muốn cái gì có cái đó, ngồi tít trên cao, đương nhiên không biết…………vượt qua thử thách khó khăn, trải qua đau khổ mới gọi là tỉnh
yêu chân thành.”
“Cho nên em thật lòng với Ngũ Liên sao?” Giọng điệu của Nam Cung
Nghiêu nguy hiểm, sức trên cánh tay cũng không ý thức được, hơi mạnh một chút, Uất Noãn Tâm đau đến nghiến răng trợn mắt. “Không có đâu………”
Anh có cần nhạy cảm đến vậy không? Cô chẳng qua chỉ nói lý lẽ về mặt khách quan thôi. Đồ bạo lực! Đau chết cô!
Không nói về vấn đề này nữa, Nam Cung Nghiêu không cách nào đảm bảo
mình sẽ giết chết cô trong chốc lát, nhịn không nhắc đến nữa.
Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cười mỉa. “Bôi xong chưa? Cám ơn nha….”
Ý…..đúng rồi nha………hình như vừa mới quên mất một chuyện.
“Chuyện đó………người tôi rất hôi có phải không?”
“Ừ!”
“Nếu như tôi nói tôi quên tắm, muốn phiền anh đợi tôi tắm xong rồi giúp tôi bôi thuốc lại lần nữa, anh có đánh tôi không?”
“Miệng vết thương của em không thể dính nước. Anh lấy khăn lau người giúp em.”
“Hở?” Anh giúp cô lau người? Ngẫm nghĩ lại rất mập mờ nha! Uất Noãn
Tâm không ngớt lời từ chối. “Không cần, không cần đâu……hôi một chút cũng không sao!”
“Nhưng làm anh nghẹt thở.”
“Á…..” Cô đỏ mặt. Bộ mình hôi giống như cá chết sao? Sao lúc nãy sao không nói.
Nam Cung Nghiêu cảnh cáo hai ba lần không được lộn xộn, mới vào phòng tắm hứng một chậu nước, nhún khăn lại lau lưng cho cô.
Uất Noãn Tâm cảm thấy thật mất mặt, đầu chôn sâu vào gối, ngón tay
của anh tỉnh thoảng chệch ra khỏi khăn, đụng vào da cô, giống như điện
giật, vừa mềm vừa tê, cô còn có thể nghe thấy tiếng “xẹt xẹt” chạy qua
của dòng điện. Trêu chọc một chút lại một chút, vô cùng ngứa, tim thì
đập rộn ràng.
Thật ấm ấp nha thật ấm áp……
Nửa người trên đã bức cô đến điên rồi, khi tay anh đụng đến mông cô,
cô khóe léo đẩy một cái, suýt chút nữa là bật cong người lên rồi.
Nam Cung Nghiêu sớm đã đoán được từ sớm cô sẽ như vậy, đè cơ thể động đậy lại, hết lời để nói. “Cũng không phải anh cưỡng bức em, cần gì phải phản ứng mạnh đến vậy chứ?”
“Cũng không chắc, ai biết được anh đột nhiên có nổi tà tâm không………………a!”
Cô còn chưa nói hết, mông đã bị đánh một cái, đau đến nỗi cô suýt chút chảy nước mắt.
Biến thái mà! Dám đánh mông cô! Còn đánh mạnh đến vậy!
Lông mày anh giương lên, liếc nhìn cô. “Biết đau rồi sao?”
Nước mắt là bằng chứng rõ ràng nhất.
“Đừng động đậy, anh sẽ đánh đến mông em nở hoa đó.”
Quả nhiên được dạy dỗ một chút, Uất Noãn Tâm có nề nếp ngay, nhúc
cũng không dám nhúc, Nam Cung Nghiêu mới có thể im lặng giúp cô lau
chân. Nhưng anh mau chóng nhận thấy, anh vốn không có nghĩ nào khác lại
bắt đầu dần có ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ. Với lại cơ thể này
khiến cho anh ấp ủ nhớ thương quá lâu quá lâu rồi, làn da nõn nà, cảm
xúc tuyệt vời này làm xao động trái tim anh.
Cổ họng nuốt nghẹn vài lần, trong lồng ngực có một loại khát vọng ngày càng mãnh liệt.
Cảm giác trống rỗng ở phía dưới cũng càng ngày dày đặc.
Đáng chết! Chẳng lẽ anh đúng như những gì cô nói, là kẻ thừa nước đục thả câu, biến thái chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ thôi sao?
Ngay cả động tác đơn giản là bôi thuốc cũng bôi ra ‘lửa dục vọng’.
Tuyệt đối không được!
Nam Cung Nghiêu nhắm chặt mắt lại, dường như muốn nghĩ một số chuyện
khác về công việc, để mình phân tâm. Nhưng trong đầu đều toàn là hình
ảnh cơ thể trắng nõn của cô, quả thực không cách nào khống chế được. Cơ
thể càng ngày càng nóng, ngay cả ngón tay cũng trở nên nóng hổi, thiêu
đốt người khác.
Uất Noãn Tâm cũng cảm nhận được, chôn đầu vào trong gối, rì rầm lẩm bẩm. “Tay anh………..nóng quá………..”
Nam Cung Nghiêu giống con mèo bị dẫm lên đuôi, phản ứng quá mãnh liệt. “Anh không có!”
Dọa Uất Noãn Tâm suýt chút nữa té xuống ghế sofa.
Đột nhiên kêu to như vậy, muốn dọa cô chết sao?
Cũng nắng mưa thất thường không nhẹ nha?
Sớm muộn gì cô cũng anh dọa đến mắc bệnh tim……