Những vấn đề liên quan đến đêm tân hôn của bản thân, Uất Noãn Tâm cũng đã
từng tưởng tượng qua. Du lịch vòng quanh thế giới, đến biển Caribbean, thiên
đường của hoa oải hương… Nhưng hiện tại lại chẳng giống những gì cô đã mơ tưởng
đến mà lại là cảnh tượng trốn chui trốn nhũi trong nhà vệ sinh gần hai giờ
liền!
Nước trong bồn tắm vẫn cứ “róc rách” chảy xuống, thực ra cô đã tắm xong nãy
giờ rồi, nhưng lại không dám bước ra đối diện với chính… chồng mình! Anh nhất
định cũng biết được cô đang cố ý trốn tránh đây mà!
Đột nhiên cô nhớ đến sau khi kết thúc hôn lễ Lâm Khiết Hồng nhét vào trong
giỏ xách của cô một cái túi, bí mật dặn dò cô, trước khi ngủ nhất định phải mở
ra. Cô lấy cái túi ra xem, thì nó là một chiếc váy ngủ gợi cảm. Vải ren màu đen,
thiếu vải đến mức đáng thương, ngay cả nơi quan trọng nhất cũng che không
hết.
Điều này chứng tỏ rằng…
Uất Noãn Tâm tưởng như mình đang cầm củ khoai lang nóng vậy, xấu hổ đến đỏ
mặt tía tai. Cô có cảm giác mình giống như một người kỷ nữ thấp kém, không từ
bất cứ thủ đoạn nào để làm vừa lòng khách của mình. Dĩ nhiên trên thực tế Lâm
Khiết Hồng rất ghét việc cô bước chân vào cuộc sống của bà, nhưng vì vấn đề kết
thông gia giữa hai nhà, bà vẫn cố gắng nghĩ đủ mọi cách để cô ở trên giường làm
vui lòng Nam Cung Nghiêu.
Cái gọi là kết thông gia chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch thân thể thôi,
cũng giống như nửa tháng trước cô lấy đêm đầu tiên của mình để đổi lấy một triệu
vậy.
Một đêm nhục nhã đó, đã tạo nên một vết dơ trong lòng của Uất Noãn Tâm, làm
cho mỗi đêm cô đều gặp ác mộng, cứ mỗi lần nghĩ đến sự việc kia đều khiến cô đau
đớn đến mức không muốn sống tiếp nữa. Cô tuyệt vọng lắc đầu, cố gắng để bản thân
đem hình dáng, hơi thở của anh ta ra khỏi đầu, tự lừa dối chính mình rằng tất cả
đều chưa từng xảy ra.
“Đã tắm xong chưa?” Ở bên ngoài tiếng nói của Nam Cung Nghiêu vọng vào.
Uất Noãn Tâm nhanh chóng khóa vòi nước lại: “Xong, xong rồi… tôi sẽ ra ngay!”
Cô lấy hơi hít sâu, đem cái váy xếp lại, lấy hết can đảm bước ra ngoài. Nếu như
anh ta để ý đến việc cô không còn là xữ nữ, vậy thì cô sẽ chịu đựng mọi sự trừng
phạt của anh đối với mình.
Nam Cung Nghiêu bắt chéo hai chân ngồi trên sofa uống rượu đỏ, trên eo chỉ
quấn một chiếc khăn. Vóc dáng vạm vỡ, những đường cong cùng với những múi cơ
hiện đầy đủ trên người anh. Anh mắt của anh nhìn về phía cô nâng ly lên. Mái tóc
đen mềm mại mọc ở trên da đầu, nhẹ nhàng và sạch sẽ. Mọi góc cạnh tựa như được
người họa sĩ tỉ mỉ chạm khắc ra vậy, thừa hưởng sự kết hợp hoàn mỹ giữa phương
đông và phương tây, đôi mắt xanh thâm sâu đó làm cho người khác khó có thể nhìn
ra được rốt cuộc thì nó sâu đến mức độ nào.
Anh ta dường như đã quen với việc kiểm soát tất cả, nhất là ánh mắt, ngay cả
đến nụ cười, dù chỉ là một cái nhếch môi gợi cảm, đôi môi đẹp và vô cùng có sức
hấp dẫn, nhưng cũng rất bí hiểm.
Tim của Uất Noãn Tâm đập chậm đi vài nhịp, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá
đẹp nhưng cũng quá nguy hiểm, bản thân chẳng qua giống như một con cừu nhỏ để
mặc anh ta chém giết, không có một chút sức lực nào chống trả lại.
“Qua đây!” Anh vỗ vỗ vào chỗ ngồi kế bên mình.
Uất Noãn Tâm cảm thấy hai chữ này rất quen thuộc, trong chớp mắt tựa như có
một cây kim đâm vào tim cô, đau đến nghẹt thở. Cô lại nghĩ đến buổi tối đáng sợ
kia… sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
“Vẫn là câu nói lúc nãy, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.” Ánh mắt của anh
lạnh đi vài phần.
“Thật xin lỗi…” Uất Noãn Tâm chỉ có thể bước đến ngồi xuống chỗ ngồi kế bên
anh, hai người ngồi khá gần nhau, trong mũi cô đều tràn ngập mùi hương mạnh mẽ
tỏa ra từ người anh. Hô hấp của cô trở nên khó khăn, bàn tay nắm chặt lấy váy
ngủ, không biết phải làm như thế nào mới đúng.
“Đây là cách làm vui lòng ông chủ mà ba cô đã dạy cho cô sao?”