Uất Noãn Tâm giống như một con nai hốt hoảng không biết làm sao, rụt cổ lại,
cả người rất căng thẳng, giọng nói bởi vì căng thẳng trở nên yếu ớt giống một
con kiến. “Muốn, muốn chứng minh như thế nào?”
“Hôn tôi!”
Hở?
Anh nói gì chứ? Hôn, hôn anh? Là cái ‘hôn’ mà người bình thường hay hiểu đến
sao?
Anh tại sao lại nói ra loại yêu cầu này chứ? Không lẽ là….
Uất Noãn Tâm sợ hãi vươn một cánh tay ra…..
Sờ lên trán của Nam Cung Nghiêu, bày ra bộ dạng ngốc nghếch, hỏi: “Anh phát
sốt rồi sao?”
“Cô nói đi?” Khóe mắt nhếch lên, mập mờ và khiêu khích. “Không lẽ cô không
muốn hôn tôi?”
Hở?
“Không, không phải vậy….tôi nghĩ….” Cô đang nói gì vậy? Lời vừa nói ra, Uất
Noãn Tâm liền hận một nổi không cắn đứt lưỡi mình, đầu óc cô có vấn đề sao? Cả
người anh là một sự hấp dẫn to lớn không ai sánh bằng, là thuốc phiện. Cô được
coi là có lý trí lắm rồi, đổi lại người phụ nữ khác, sợ rằng đã trở thành hổ đói
nhào vào ăn từ sớm rồi.
Đầu bắt đầu rối loạn.
Tiểu ác ma và tiểu thiên sư đánh nhau bốc lửa.
Hôn? Không hôn? Hôn? Không hôn?
Nếu hôn, có vẻ quá rụt rè hay không? Nếu như anh chỉ uống say, sau khi tỉnh
rượu sẽ mỉa mai cô quá đói khát, chủ động cưỡng hôn anh thì phải làm sao? Dựa
theo tính cách của anh, sẽ vu cáo việc này ngược cho cô, cũng không phải hoàn
toàn không có khả năng xảy ra nha!
Nhưng mà, anh thực sự rất hấp dẫn rất hấp dẫn nha….cô không thể cản lại
được!
Uất Noãn Tâm bị chính mình làm cho điên loạn, dàng người thon dài của Nam
Cung Nghiêu đột nhiên nghiêng qua, vươn tay ra nâng gáy cô lên, hôn xuống.
Môi của hai người, cứ vậy dán vào nhau.
Môi của anh, lạnh lẽo.
Môi của cô, nóng rực.
Như nước với lửa hào trộn với nhau, băng lửa hai thế giới khác nhau, va chạm
vào nhau, đủ phá hủy toàn bộ nhiệt tình của cả thế giới này.
Nụ, nụ hôn đầu tiên….
Nụ hôn đầu tiên của cô….
Uất Noãn Tâm sững người mở trừng hai con mắt, não dừng hoạt động, tất cả mọi
thứ, đều bay lên tận chính tầng mây rồi. Trong thế giới của cô, chỉ còn lại
khuôn mặt đẹp trai của Nam Cung Nghiêu, cùng với đôi môi kích thích như bị điện
giật từng đợt từng đợt một.
Toàn bộ thế giới, trời đất xoay chuyển.
Tất nhiên không hề chú ý đến, ánh mắt của Nam Cung Nghiêu, đang liếc nhìn về
một hướng khác.
Ở bên kia biệt thự, một dáng người thon dài cao ngất đang đứng lặng một hồi
lâu. Không hề dời mắt, nhìn chằm chằm phía dưới hai người đang hôn nhau dưới sự
ủng hộ của ánh trăng.
Ngũ Liên không có chút thay đổi gì, nghiêm túc hiếm thấy.
Anh chỉ đi lấy một ly Champagne, xoay người lại đã không thấy Uất Noãn Tâm.
Đoán rằng cô đã đi tìm Nam Cung Nghiêu, nên không đi tìm cô. Năm phút sau, cảm
giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên chạy ra ngoài. Quả nhiên, nhìn thấy được tiết
mục này.
Anh thực sự không còn gì để nói, đầu của cô làm bằng gỗ sao? Anh rõ ràng đã
nhắc nhở cô rồi, bụng dạ của Nam Cung Nghiêu khó lường, cô vẫn cứ ngu ngốc chui
đầu vào.
Với Nam Cung Nghiêu, cô chẳng qua chỉ là một con cờ thôi.
Rất có thể cô còn đem toàn bộ bản
thân mình hiến dâng cho anh ta, cô ngây
thơ như vậy, tự mình không biết sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.
Về phương diện tình cảm, có nhiều lúc phụ nữ còn mù quáng, ngu xuẩn hơn đàn
ông. Giống như loại ngu xuẩn hết thuốc chữa của cô vậy, anh ta căn bản không
thèm ngó đến, đã vậy thái độ của anh ta đối với cô vô cùng tàn ác, bất luận gặp
phải hậu quả xấu nào, đều là do cô tự tìm lấy, anh chỉ cần đợt xem kịch hay
thôi.
Lý trí thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn không thể không lo lắng cho cô.
Ngũ Liên không muốn xem nữa, quay người rời đi.
Cùng lúc đó, Nam Cung Nghiêu buông Uất Noãn Tâm ra, ánh mắt quyến rũ lúc nãy
biến mất, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng tựa như băng, giọng nói cũng lạnh như
băng: “Trở về đi!”
Lúc này Uất Noãn Tâm còn đang ngây dại không nhận ra được có gì đó không
đúng, còn đắm chìm trong nụ hôn vừa mới mang đến sự rung động kia.
Nam Cung Nghiêu, đã hôn cô sao?
………….
‘Hậu quả xấu’ của việc nhận được nụ hôn đó là cô mất ngủ một đêm, trong đầu
chỉ nghĩ đến những hình ảnh đó, lặp đi lặp lại, một lần lại một lần. Uất Noãn
Tâm sờ vào đôi môi của mình, còn tê tê, vẫn còn cảm nhận thấy sự va chạm lạnh
lẽo của anh.
Mặc dù hai người không có hôn nhau nồng nhiệt, hai đôi môi chỉ chạm và nhau
thôi, nhưng cũng đủ làm cho vũ trụ trong cô nổ vang.
Tâm trạng có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, ngọt ngào, có một chút, hối hận,
cũng có một chút, không biết nên làm gì càng nhiều hơn.
Mặc dù Nam Cung Nghiêu chủ động, nhưng cô không có đẩy anh ra! Anh nhất định
cảm thấy cô quá đói khát, bảo cô sau này phải nhìn mặt như thế nào đây!
Cũng may ngày hôm sau thức dậy, Nam Cung Nghiêu đã đi làm, đỡ phải lúng túng
khi gặp nhau. Uất Noãn Tâm có hẹn với Lương Cảnh Đường đến thẩm vấn Lâm Lâm, địa
điểm đã hẹn rồi, anh đến đón cô.
“Hôm qua ngủ không ngon sao?” Lương Cảnh Đường mỉm cười hỏi. Nhìn thấy con
mắt thâm đen của cô, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng tâm trạng có vẻ rất
tốt.
“Hử? Đúng, đúng là không được ngon lắm!”
“Tâm trạng rất tốt?”
Trước mắt xẹt qua cảnh hôn, mặt của Uất Noãn Tâm lại đỏ lên, giọng điệu bất
chợt có chút hờn giận. “Làm, làm gì có….vẫn vậy….như bình thường thôi mà!”
Chính là không giống bình thường, Lương Cảnh Đường mới hỏi, anh không có thói
quen hỏi chuyện riêng tư của người khác. “Có bạn trai rồi sao?”
Uất Noãn Tâm giống như bị điện giật, vội vàng lắc đầu. “Không có! Không
có!”
Lương Cảnh Đường chỉ cười. Cô mặc dù trả lời không có, nhưng vẻ mặt của cô đã
bán đứng cô. Anh có chút hối hận khi hỏi cô hỏi này, bởi vì nó khiến tim anh rạn
nứt.
Mặc dù không biết rõ mình đối với cô có cảm giác thích hay không, cho nên anh
không thổ lộ với cô, chỉ âm thầm chăm sóc cô. Muốn đợi thời gian lâu một chút,
có thể anh sẽ có đáp án. Nhưng anh đã quên mất, cô làm một người con gái vô cùng
xuất sắc, lại còn xinh đẹp, bên cạnh không thiếu người ưu tú, sẽ có rất nhiều
đàn ông muốn theo đuổi cô.
Vừa nghĩ đến cô có bạn trai, lồng ngực anh rất khó chịu, ngay cả vụ án cũng
không muốn nghĩ đến. Không ngừng đoán xem người bạn trai của cô sẽ như thế nào,
đối với cô có tốt không, có yêu cô không?
Anh…..có còn cơ hội nữa không?
Uất Noãn Tâm cảm thấy không khí có chút gì đó không đúng, vội vàng khuấy
động. “Từ khi nào anh bắt đầu quan tâm cuộc sống của cấp dưới rồi? Không giống
anh nha….”
“Thuận miệng hỏi thôi! Vô tình đụng chạm đến!” Lương Cảnh Đường không thể
không giả vờ sóng yên biển lặn. Mặc dù trong đầu đọng lại rất nhiều câu hỏi, tâm
trạng cũng không vui vẻ.
“Em chỉ đùa thôi mà! Không có chút đụng chạm nào hết!” Cô chuyển đề tài. “Vụ
án sắp mở phiên tòa rồi, hy vọng tâm trạng hôm nay của Lâm Lâm tốt hơn một chút,
nếu không thực sự rất khó khăn!”
“Hy vọng như vậy!” Lương Cảnh Đường trả lời lại một câu, không muốn nói
nhiều….