Uất Noãn Tâm hy vọng nhất, là mình không trở thành gánh nặng cho Nam Cung Nghiêu, làm cho anh không chú tâm công việc, mình như thế khác nào phế nhân. Như vậy, cô thấy rất áy náy.
Cô trờ nên thân thiết khiến Nam Cung Nghiêu cảm động, anh thấy vui vẻ vì sự cố gắng của mình bỏ ra rốt cuộc cũng được đền đáp. Trong lòng cô đã dần dần nghĩ tới anh, đã suy nghĩ cho anh.”Ngốc quá, em không phải cần như vậy. Gặp lại em là anh vui rồi, mệt mỏi hơn nữa cũng đáng!”
Cô cố ý đùa anh, “Á anh vừa mới nói cái gì, ý là nhìn thấy em rồi là em có thể đi à?”
Nam Cung Nghiêu tưởng cô thật sự muốn đi, vội vươn tay kéo lại.”Đừng đi, theo anh nào!”
“Nhưng không phải anh không cần em phục vụ sao?”
“Anh chỉ muốn nhìn em! Như vậy là đủ rồi.”
“Thật buồn nôn!” Cô ngồi vào phía sau hắn, cúi xuống giúp hắn xoa bóp bả vai, “Anh thấy thế nào? Có đủ lực hay không? Thoải mái hay không?”
“Ừ. . . . . . Thoải mái. . . . . .” Không biết cô từ đâu lại học chiêu này, lực ấn cùng vị trí cũng nắm được rất chuẩn, Nam Cung Nghiêu luôn miệng khen thoải mái, vẻ mặt đắc còn có ý đồ xấu xa hơn, rầm rì.”Ừ. . . . . . Thật thoải mái. . . . . .”
Tiếng rên rỉ này làm Uất Noãn Tâm cảm giác mình như đang phục vụ một việc khác, cảm thấy có áp lực rất lớn đè lên người, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Vội vàng nói, “Tay, cánh tay phải ký nhiều cũng rất mệt mỏi,em giúp anh chà xát tay! Đưa khăn lông cho ta. . . . . .”
“Trong bồn tắm đó em lấy hộ anh đi.” Nam Cung Nghiêu ngửa mặt nằm, hai cái cánh tay đặt lên trên thành bồn tắm, dường như đang vô cùng thoải mái nên không muốn nhúc nhích.
Uất Noãn Tâm đành phải tự mình cho tay vào vớt tấm khăn lông, nhưng khăn lông mò mãi không thấy, lại cầm phải một cây nong nóng thô ráp gì đó, liền đỏ bừng cả mặt, rồi vội vàng muốn buông ra.
Nam Cung Nghiêu lập tức thở hổn hển, ánh mắt bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý nhìn cô.”Em đang muốn tìm cái gì thế? Cố ý hả?”
Cô lúc này mới cuống quít lấy lại tinh thần, buông tay ra khỏi cây gậy.”Em…em không phải cố ý. . . . . .” Đồng thời không nhịn được nói lại, “Anh đang ở trong bồn tắm mà cũng có thể cứng, có nhầm không vậy?”
“Không phải do tắm mà cứng.” Nam Cung Nghiêu bất đắc dĩ liếc nhìn xuống phía dưới, “Nó mỗi lần vừa nhìn thấy em, cũng sẽ dựng lên như chào cờ vậy đó, anh cũng không có biện pháp.” Hàm ý là có cô ở đây hắn không thể khống chế, không chịu trách nhiệm. (khó hiểu @@)
Uất Noãn Tâm lườm hắn một cái, lại không dám vớt khăn lông nữa, “Anh mau tắm đi, em đi ra ngoài!”
“Đợi chút. . . . . .” Nam Cung Nghiêu bắt được nàng, trên mặt khó lắm mới có chút do dự.”Chúng ta đã mấy ngày không làm truyện kia. . . . . .”
Úc Noãn Tâm đỏ mặt, biết hắn đang ám chỉ cái gì. Nam Cung Nghiêu rất mạnh trong truyện đó, ngày trước mỗi buổi tối phải chiến đến tận trời sáng mới chịu. Nhưng từ khi mang thai đến bây giờ, lần đầu tiên cô đã không cho làm, đối với anh mà nói tất nhiên rất đau khổ, khẳng định đã sớm nghĩ tới việc này.
Thật ra thì, cô cũng không phải là không muốn, chỉ là suy tính đến đứa bé trong bụng, nên có chút do dự.”Nhưng em đang mang thai, bây giờ mới là tháng thứ nhất, em sợ không an toàn.”
Nghe cô nói như vậy, biết cô đã dao động, Nam Cung Nghiêu vội vàng an ủi.”Sẽ an toàn mà, anh bảo đảm anh sẽ rất cẩn thận.”
“Hay là chờ đứa bé ổn định một chút nữa rồi hãy làm?”
Nam Cung Nghiêu lộ rõ vẻ buồn bã, “Không phải là phải đợi mười tháng nữa chứ?”
“Cũng không có cách nào khác. . . . . .” Không khỏi cũng có chút lo lắng, “Anh vốn nhu cầu mạnh như vậy, chờ tới lúc em bảy tám tháng, bụng sẽ rất lớn, em sẽ không còn quyến rũ được anh nữa, anh sẽ đi tìm những người con gái khác à?”
Vừa mới nói ra, Nam Cung Nghiêu bỗng im lặng, “Em đang nói cái gì vậy? Đừng có đem anh ra so sánh như là ngựa đực động dục được không? Anh có ham muốn, cũng bởi vì yêu em! Nếu như mà anh đối với mỗi người đàn bà đều như vậy, em bỏ đi hơn bảy năm, anh sớm đã có vô số người tình, cũng sẽ không vì em mà thủ thân như ngọc (giữ mình :D) lâu như vậy.”
“Thủ thân như ngọc” cái từ này, do trong miệng hắn nói ra, thật sự rất buồn cười, Uất Noãn Tâm không nhịn được bật cười”Hì hì” .
Nam Cung Nghiêu cũng vì nóng giận nhất thời nhanh miệng, bị cô”Cười nhạo” , không nhịn được đỏ mặt, “Lại dám cười anh, em định bồi thường à?”
“Ai nói muốn bồi thường! Nghĩ hay lắm, anh từ từ tắm đi! Em đi ra ngoài!”
Đã hơn mười hai giờ, Uất Noãn Tâm ở ngoài cũng bận rộn cả ngày, cảm thấy mệt mỏi. Không đợi được Nam Cung Nghiêu ra ngoài, cô lên giường nghỉ ngơi trước, chỉ định nhắm mắt một chút, không ngờ lại ngủ thiếp đi. Giữa lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy giường bị đè xuống, cơ thể bị lật lại, một cơ thể cường tráng nóng bỏng đè lên.
Ngay sau đó, một cái tay linh hoạt chui vào quần ngủ nàng, bắt đầu quạt gió thổi lửa, tát hồ loạn mạc , thỉnh thoảng còn nghịch nụ hoa nàng. ( ờ cái này mình chả biết dịch sao nên để lại, chắc 18+ @@)
Uất Noãn Tâm bị khiêu khích, hơi thở không yên, nhưng thật sự mí mắt cô cũng nâng không nổi rồi, chỉ nhẹ nhàng giãy giụa, lẩm bẩm.”Á. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Ngày mai sẽ trả nợ mà. . . . . .”
“Mà anh đang muốn, anh bảo đảm, sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm tổn thương đến đứa bé.” Hắn tiếp tục động tác, nhưng cẩn thận hơn, tiếng động cũng giảm đi. Hắn cúi người xuống hôn cô, vân vê lưỡi của cô.
Cái hôn này kéo dài thật lâu, nóng hừng hực, Uất Noãn Tâm muốn không dừng lại cũng không được, cầu xin nói: “Đừng. . . . . . Em buồn ngủ quá. . . . . .”
Anh dừng động tác một cách khó khăn, một tay chống đỡ thân thể, “Có thật buồn ngủ vậy cơ à? Em không muốn?”
“Ừ. . . . . .” Trong tiếng trả lời cũng đầy vẻ mỏi mệt, có một chút cầu xin.”Đừng làm nha, có được hay không?”
Nam Cung Nghiêu không có cách nào khác, đành phải thất bại nằm chết dí. Bởi vì đang có nhục dục, trong cơ thể nóng ran không chịu nổi, cảm thấy rất nóng bức, đầu óc dường như cũng bị lửa đốt, rất khó chịu.
Anh hắm mắt lại, cố gắng nghĩ đến công việc, hoặc một chút chuyện linh tinh, cố gắng đè nén dục niệm xuống . Nhưng anh phát hiện, không làm được!
Bất đắc dĩ liếc nhìn nửa người dưới, đúng là đang ngóc lên thẳng đứng. Hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, không đạt mục đích không bỏ qua. Hơn nữa càng ngày mọi việc càng nghiêm trọng hơn, xem ra tối nay không làm thì hoàn toàn không ngủ được, cuối cùng hạ quyết tâm, lần nữa áp chế Uất Noãn Tâm.