Vì tình thế bức bách, Uất Noãn Tâm mếu máo miệng, chỉ đành ngẩng đầu, ‘hai
mắt lưng tròng’ nhìn anh.
Nam Cung Nghiêu suýt chút bị cô chọc cười, vì nhẫn nhịn, lông mày nhíu lại
càng chặt hơn, nhìn vào có vẻ không vui.
Ngồi ăn cơm cùng bàn với anh thôi mà, cũng không phải chưa từng trải qua, uất
ức đến vậy sao?
Nhưng mà, cô trưng ra bộ mặt đáng thương như chó con đó, là do không xác định
được mục đích chuyến đi đến nhà ăn nhân viên của anh sao?
Tại sao trước giờ anh chưa từng phát hiện, cô có nhiều vẻ mặt đến vậy chứ.
Lúc nhàm chán trêu chọc cô, cũng là một cách giải trí. Hơn nữa, còn bị nghiện.
Bây giờ, một ngày không trêu chọc cô, cả người anh liền cảm thấy khó chịu.
Uất Noãn Tâm cảm thấy rất chán nản. “Tổng tài không phải anh có nhà ăn riêng,
còn mời cả đầu bếp Itali sao? Có cần thiết xuống đây cùng ăn với những nhân viên
nhỏ bé như chúng tôi không?”
“Xem ra cô rất hiểu rõ về tôi, tốn không ít công sức tìm hiểu nha?”
“Không có!” Chỉ cần mỗi ngày nghe vô số chuyện bát quát của đồng nghiệp “Tổng
tài đẹp như thế nào”, “có tiền ra sao”, lại có scandal gì mới, làm sao không thể
không nhớ một ít chứ? Còn có chuyện nhàm chán hơn, là lấy ngày sinh tháng đẻ của
anh đi đối chiếu, xem thử xem có số mệnh trở thành tổng tài p
hu nhân hay
không.
“Bản thân là một tổng tài, tất nhiên phải thông cảm với nhân viên, xem thử
chất lương cơm như thế nào.” Anh liếc mắt về phía đĩa rau xanh của cô. “Xem ra
thức ăn của công ty phải được cải thiện rồi, để nhân viên đói đến mức vàng vọt
xanh xao.”
Vàng vọt xanh xao? Cô có sao? Cũng đúng thôi, gần đây công việc quá nhiều,
người cũng gầy đi một vòng rồi.
Ra vẻ đạo đức, ném đá giấu tay, nếu như thu hồi yêu quái Uất Linh Lung kia,
cô đảm bảo ngày mai bản thân sẽ vui vẻ chạy nhảy.
Cô lấy giọng điệu quan chức trả lời: “Cảm ơn tổng tài quan tâm, thức ăn của
nhân viên công ty rất ngoan, chứa đầy dinh dưỡng, đồ ăn phong phú, rất hợp khẩu
vị. Bản thân là một nhân viên, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”
“vậy sao? Thái độ của cô lại không nói như vậy.”
“Đó là do ánh mắt của tổng tài quá chói mắt, tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Cho
nên, có thể tỉnh bước anh đến chổ khác được không, để tôi yên tâm ăn cơm?”
Nam Cung Nghiêu nhìn cô một trận, rất bình tĩnh thốt ra hai chữ. “Không
thể!”
Uất Noãn Tâm suýt chút té lăn xuống đất. Làm ơn đi! Nếu không thể thương
lượng, cũng nên giả vờ suy nghĩ một chút chứ, cho cô ảo tưởng anh dự định dời đi
chổ khác cũng không được sao? Thật chẳng có nhân phẩm!
Nghĩ không thể đuổi được ‘ruồi bọ’, Uất Noãn Tâm đành phải dùng chiêu khác –
ăn điên cuồng! Vội vàng giải quyết xong mớ đồ ăn rồi chạy lấy người!
“Cô rất đói sao? Có cần thêm một phần nữa không?” Nam Cung Nghiêu nhìn ra
được ý đồ của cô, cố ý trêu chọc cô.
Uất Noãn Tâm coi như chưa nghe thấy, tiếp tục ăn cơm. Đối với anh chán ghét
vẫn chán ghét, nhưng thức ăn không thể lãng phí. Hơn nữa, cô còn chưa ăn no!
Hướng Vi đã mua xong phần cơm nhân viên, nhìn thấy người ngồi đối diện là Uất
Noãn Tâm, không tránh khỏi có chút bất ngờ, sững người một lúc. Gần đây tần suất
xuất hiện của cô ấy, hơi quá cao rồi. Không lẽ, tổng tài đột nhiên đề nghị đến
nhà ăn công ty, có liên quan đến cô ấy sao?
Bởi vì cô ấy đã giúp cô hai lần, Uất Noãn Tâm thân thiện chào hỏi với cô.
“Xin chào!”
“Xin chào! Lần trước quên giới thiệu với cô, tôi là trợ lý đặc biệt của tồng
tài, Hướng Vi.”
“Tôi là nhân viên bộ phận pháp luật, Uất Noãn Tâm.”
Hướng Vi có chút bất ngờ. Uất Noãn Tâm? Hình như giống tên của tổng tài phu
nhân. Nhưng nghe nói tổng tài phu nhân rất đẹp, nhưng người ở trước mặt cô, có
chút xấu còn có chút đần độn, chắc hẳn là trùng tên với nhau?
“Luật sư Uất nhất định học ở một trường nổi tiếng?”
“Hở……Tôi hiện tại là sinh viên năm tư của trường đại học Bắc Đại, còn một
tháng mới tốt nghiệp.”
Hướng Vi phỏng đoán, cô không học ở trường đại học danh tiếng, còn chưa tốt
nghiệp, theo lý mà nói không thể được vào làm việc ở một công ty lớn như Hoàn
Cầu. Không lẽ công việc cô, là do tổng tài sắp xềp sao? Giữa hai người rốt cuộc
có quan hệ gì?
Uất Noãn Tâm dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong bữa ăn trưa, vội vàng
nói. “Tổng tài, trợ lý Hướng, tôi ăn xong rồi, hai người từ từ dùng!” Vừa quay
đầu, liền đụng phải Uất Linh Lung, trên tay cô ta cầm một chán canh hất vào
người cô, lúng túng để canh chảy xuống.
“A….” Uất Linh Lung che môi, cố ý kinh ngạc. “Xin lỗi nha, tôi không phải cô
ý….”
Cô ta thực sự không cố ý……mới lạ!
Uất Noãn Tâm đối với diễn xuất tài tình và hành động chua ngoa này của cô ta
cảm thấy rất phản cảm, nhưng ở trước mặt nhiều người, cô không thể nổi giận đùng
đùng với cấp trên của mình! Kiềm nén không vui trong lòng xuống, miễn cưỡng nở
nụ cười. “Không sao, tôi sẽ tự mình giải quyết.”
“Tôi đưa cô vào nhà vệ sinh rửa sạch nha!”
“Không cần, tôi có thể….”
“Cần mà! Cần mà!” Uất Linh Lung vô cùng ân cần, như muốn bắt ép Uất Noãn Tâm
phải đi.
Suốt cả quá trình Nam Cung Nghiêu không nói một câu, kỹ xảo Uất Linh Lung,
anh luôn coi thường. Nhưng dù sao cô ta cũng là lãnh đạo của Uất Noãn Tâm do anh
đưa lên, vốn không thể giúp đỡ Uất Noãn Tâm. Anh cũng muốn xem thử, người đàn bà
này, có thể nhẫn nhịn đến bao lâu? Khi cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn, sẽ phản
kháng lại bằng cách nào đây.
Uất Noãn Tâm bị Uất Linh Lung kéo thẳng đến nhà vệ sinh, vừa bước vào, liền
đẩy cô ta ra. “Cô gây sự đủ chưa!”
Uất Linh Lung cũng trở mặt. “Tôi gây sự? Là cô không biết xấu hổ, quyến rũ
Nghiêu!”
“Cô nhìn cho rõ đi, là anh ta chủ động tìm tôi, tôi không có quyến rũ anh
ta!”
“Nhất định là cô đã dùng thủ đoạn đê tiện nào đó, nếu không Nghiêu làm sao
có thể chủ động nói chuyện với cô chứ!”
Với loại đàn bà này, đừng bao giờ giải thích và nói lý lẽ, Uất Noãn Tâm ngay
cả cãi nhau cũng lười. “Cô muốn nghĩ sao thì tùy!” Quay người đến bồn rửa tay
lau sạch quần áo.
“Cô có thái độ gì đây, tôi là cấp trên của cô! Cô ngay cả cơ bản nhất là tôn
trọng cũng không biết sao?”
“Bây giờ là giờ nghĩ trưa, quan hệ giữa chúng ta là bình đẳng!”
“Bình đẳng con khỉ, có tin là tôi sẽ đuổi việc không hả?” Uất Linh Lung cất
cao giọng lên chữi bậy, kiêu ngạo đến mức không thể kiêu ngạo hơn. Đối với một
người hận thấu xương, làm bất cứ chuyện gì cũng không thể hả bớt cơn giận.
“Nếu như cô đuổi tôi, tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt, tự mình viết một lá
thư dài cảm ơn sự yên mến của cô.”
“Cô dám nói bóng gió châm chọc tôi sao?”
“Không đâu! Nếu như cô cho rằng tôi là cái đinh trong mắt, vậy thì, mau đuổi
tôi đi!”