Ngày thứ hai ra đi ra ngoài một cách trót lọt, Uất Noãn Tâm mới dám khẳng
định, Nam Cung Nghiêu đã thỏa hiệp rồi. Một tuần tiếp theo, ban ngày cô ở văn
phòng luật sư, tối lại chăm sóc cho Nam Cung Thiếu Khiêm, bận đến đầu tắc mặt
tối. Nhưng nghĩ đến bản thân đang phát huy tinh thần chính nghĩa, cả người lại
tràn đầy năng lượng.
Thư ký gõ cửa bước vào: “Tiểu Uất, có một vị đang ở phòng khách đợi boss đó.
Boss hiện tại chưa thể quay về ngay, nên em xuống dưới tiếp đón nha?”
“Ưm! Được! Em xuống ngay bây giờ nè!” Uất Noãn Tâm vội vàng sắp xếp hồ sơ
lại, đi đến phòng khách. Mở cửa ra, người đàn ông trước mặt, chính là kẻ mà cô
hận đến nghiến răng nghiến lợi – Ngũ Liên. Một đôi chân dài gác lên bàn trà,
không có lời nào tả được dáng vẻ bình thản, ung dung, phóng túng của một công
tử.
Nhìn thấy người bước vào, anh ta chỉ liếc mắt một cái với dáng vẻ ngạo mạn.
“Cô là ai? Tiểu tử kia đâu?”
Nhìn thấy anh bày ra bộ dạng cao ngạo, Uất Noãn Tâm muốn đánh cho anh ta một
phát, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. “Boss đang họp, không thể ra ngoài lúc này. Tôi
là trợ lý của anh ấy, có bất cứ chuyện gì, ngài có thể nói với tôi! Tôi sẽ
truyền đạt lại cho anh ấy!”
“Chỉ đưa một người trợ lý nhỏ bé đến tiếp đón, quả thật không coi Ngũ Liên
này ra cái gì mà!”
“Vậy ngài có thể đến vào lúc khác!”
Ngũ Liên lần đầu tiên bị người khác làm mất mặt, đã vậy còn là đàn bà nữa
chứ! Não của cô ta có chứa nước, hay là mắt bị đuôi rồi sao? Cho dù không biết
anh là ai, nhưng với khuôn mặt và dáng vẻ như vậy, ít nhất phải mê mẫn đến xoay
vòng vòng chứ.
“Đứng lại!”
Uất Noãn Tâm dừng lại, đưa lưng về phía anh, trên khuôn bày lộ ra vẻ chán
ghét cùng cực.
“Cút về đây cho tôi!”
Anh ta lại có thể khiếm nhã vậy sao?
Uất Noãn Tâm hít một hơi, quay trở lại. Trên khuôn mặt đen thui, đè nén xuống
không thèm nhìn anh.
“Quay mặt qua đây!” Nhìn thấy cô không động đậy, Ngũ Liên thật sự cư xử có
chút thôi bạo. “Tôi nói cô quay người lại! Cô điếc rồi sao!” Nhặt cái gạt tàn
thuốc lên, ném về phía cô.
Một luồng gió thổi ngang bên tai của Uất Noãn Tâm, ngay sau đó liền nghe thấy
tiếng của thủy tinh và vách tường kế bên truyền đến, “ầm ầm” vỡ nát rơi xuống
đất. Nhân viên bên ngoài bị tiếng vang làm cho hoảng sợ, nhưng không dám bước
vào. Chọc giận Ngũ gia, gánh không nổi, không ai dám chọc vào vị đại gia này
đâu!