Uất Noãn Tâm thật sự tức chết đi được, đàn ông vô sỉ cô đã gặp qua không ít,
nhưng Ngũ Liên là kẻ vô sỉ hạ lưu nhất mà cô đã từng gặp. Không chỉ làm ra nhưng
chuyện độc ác đối với chính cô, mà bây giờ ngay cả một đứa bé gái 15 tuổi cũng
không bỏ qua! Con người này có chết trăm ngàn lần cũng không đủ đền hết tội!
Vì sao loại đàn ông ác độc này lại là kẻ có tiền tài và địa chứ, ngạo mạn
không ai sánh bằng!
Cái thế giới này thật là thiếu công bằng mà!
“Làm sao vậy? Sao tâm tình lại kích động đến vậy chứ?”
“Em chỉ cảm thấy hắn ta quá vô sỉ thôi! Ngay cả một đứa bé vị thành niên cũng
ra tay!” Uất Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi.
Lương Cảnh Đường có thể nhìn thấy phản ứng kịch liệt của cô, tuyệt đối không
phải vì vụ án này, nhưng anh lại cố tình tránh né. Trêu chọc cô: “Đôi khi xã hội
thượng lưu quả thật có chút dơ bẩn, ngay cả pháp luật ngược lại trở thành ô dù
bảo vệ cho những có tiền.”
“Vậy anh cũng sẽ khuất phục trước những kẻ đó sao?”
“Nếu anh là người như vậy, anh đã không chọn nghề luật sư rồi! Tiền đối với
anh mà nói, vốn không quan trọng, điều anh quan tâm, là sự công bằng cùng chính
nghĩa trong xã hội.”
“Em tin tưởng anh!” Nghe anh nói như vậy, Uất Noãn Tâm liền an tâm. “Vậy bước
kế tiếp chúng ta phải làm cái gì?”
“Nữ sinh bị xâm phạm hiện tại tâm trạng còn chưa ổn định, không cách nào tiếp
nhận sự điều tra của chúng ta. Anh đã hứa với cha mẹ cô ấy, buổi chiều sẽ đến
nhà họ, xem có thể tìm thêm chứng cớ có lợi nào cho họ không. Bây giờ lấy hồ sơ
xem cho thật kỹ đi!”
“Boss!” Thư ký gõ cửa bước vào. “Lâm tiên sinh tìm người!”
Lương Cảnh Đường dường như sớm đã đoán trước được, bình thản gật đầu. “Mời
ông ấy vào đây! Em đến phòng khách xem hồ sơ đi!”
Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây ủi thẳng thóp, nét mặt nghiêm túc
bước vào, Lương Cảnh Đường mời ông ta ngồi. “Đã lâu không đến rồi, vẫn là thiết
quan âm chứ?”
“Vâng! Biểu thiếu gia, lão thái gia bảo tôi mang một số đồ sang cho cậu. Cậu
đã nhiều tháng không trở về nhà dùng bữa rồi, lão thái gia dặn dò tôi hỏi cậu
khi nào có thời gian rảnh vậy? Ông ấy gần đây vẫn ở Đài Loan.”
“Mục đích ông đến đây, trong lòng ai ai cũng hiểu rõ, không cần phải khách
sáo đâu! Hãy đi thẳng vào vấn đề đi!”
“Lão thái gia không hy vọng cậu nhúng tay vào vụ án này!” Ông cũng không cần
phải vòng vo nữa, đi thẳng vào chuyện chính, trong lời nói chứa đầy sự khẩn
cấp.
“Tôi là luật sư, đây là chức trách của tôi!”
“Lão thái gia đã đưa lệnh xuống, không có ai dám nhận vụ án này hết! Trừ cậu
ra! Lão thái gia hy vọng chuyện này có thể ếm nhẹ xuống, nếu như chuyện này
truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của Ngũ gia có ảnh hưởng rất lớn. Hy vọng
cậu hãy ở trên thân phận là anh họ mà dừng tay lại!