Nam Cung Nghiêu không biết ‘tâm sự con gái’ của Uất Noãn Tâm, cho rằng cô
đang lẩn trốn anh, nên cảm thấy khó chịu. Đây là sao chứ? Không muốn cùng chồng
mình ở chung một chổ, ở chung với em trai chồng, ngược lại càng vui sao?
“Ưm! Ngủ ngon nha! Anh hai, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, em chuẩn bị đi ngủ
rồi!”
Nam Cung Nghiêu gật đầu, cũng với Uất Noãn Tâm đi ra khỏi phòng. Cô vội vàng
nói câu ‘ngủ ngon’, chân chạy như bay, nhưng bị Nam Cung Nghiêu đuổi theo sau.
“Ở đây….phòng của anh, không phải bên kia sao?”
Nam Cung Nghiêu không nói lời nào, trong lòng hoảng loạn, nhưng không nhìn
bất kỳ vui buồn tức giận nào hiện trên mặt anh.
Uất Noãn Tâm cũng không lên tiếng theo, cuối thấp đầu chăm chú bước đi, cả
người trở nên căng thẳng. Khó khăn lắm mới đi được đến cửa phòng, giống như được
ân xá. “Tôi đến rồi, ngủ ngon!”
“Uất Noãn Tâm!”
Nam Cung Nghiêu gọi cả họ lẫn tên của cô, trong chớp mắt cô như bị hóa đá,
run rẩy quay đầu lại, cười giễu. “Có!” Anh muốn gì chứ? Gần đây hình như cô
không có đắc tội gì với anh?
Nghĩ đến ngày mai sẽ xảy ra chuyện, lại nhìn vẻ mặt vô tội của cô, Nam Cung
Nghiêu có một chút không đành lòng, tuy nhiên cuối cùng anh cũng đè nén xuống.
Anh sẽ không để bất kỳ người nào làm thay đổi quyết định của mình, đặc biệt là
cô!
“Không có gì! Cô đi vào đi!” Anh cười tựa như không cười, chỉ là nụ cười đó
đến rất nhanh rồi cũng mất đi trong chớp mắt, rất khó phát hiện.
Uất Noãn Tâm nhìn theo bóng dáng anh rời đi, có chút ngu ngơ, đây là tình
huống gì chứ? Đùa giỡn với cô sao?
Nhưng cô luôn là người nghĩ thoáng, cũng không muốn nghĩ nhiều, nhún vai tỏ
vẻ bất lực, rồi đi vào phòng. Hoàn toàn không ngờ đến, ngủ một giấc, sau khi
tỉnh lại, cả thề giới đều bị đảo lộn.
…………….
Sáng sớm ngày hôm sau, Uất Noãn Tâm vẫn đi làm như thường. Vừa bước vào văn
phòng luật sự, chợt nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao ở bên trong, mọi người đều
cầm một tờ báo ríu rít bàn luận với nhau. Ngay cả những đồng nghiệp nam bình
thường không tham gia tám chuyện bát quái cũng chụm đầu vểnh tai lên, thầm thì
nói nhỏ, biểu hiện rất mập mờ, vừa nhìn là biết có chuyện lén lút gì đó.
“Xảy ra chuyện gì lớn sao?”
“Chuyện lớn! Thực sự rất lớn!” Người thư ký bình thường thích chuyện bát quái
nhất bắt đầu kéo một giọng rất sắc la lên. “Vợ của tổng tài tập đoàn toàn cầu
Nam Cung Nghiêu, thiên kim của ngài thị trưởng ngoại tình đó!”
Đầu của Uất Noãn Tâm ‘ầm’ một tiếng nổ vàng, đứng im tại chổ.
Thư ký tiếp tục đánh thêm một quả bom nữa. “Có biết đối phương là ai không?
Hoa công tử Ngũ Liên! Hai nhân vật có tiền có thế nhất Đài Loan, lại cùng coi
trọng một người phụ nữ! Mặc dù nói ngoại tình có chút khó nghe, nhưng vẫn khiến
cho người khác rất ngưỡng mộ nha! Rất kích thích nha! Diễn như phim thần tượng
vậy!”
Uất Noãn Tâm gần như xông lên, đoạt lấy tờ báo. Trên trang bìa để tiêu đề và
bức ảnh ngoại tình thật to của cô và Ngũ Liên, ảnh bìa chính là cảnh cô và Ngũ
Liên đang khiêu vũ ở câu lạc bộ, hai người đứng rất sát nhau, trông giống như
đang trao nhau nụ hôn nồng cháy.
Máu nhất thời chảy ngược, chạy thẳng vào đại não, sắc mặt trở nên trắng bệch,
bàn tay lạnh ngắt, không ngừng run rẩy.
Không! Không phải như vậy…..
Tại sao lại có loại tin tức này chứ?
Chân của cô mềm nhũn ra, hơi lảo đảo, suýt nữa té ngã.
“Cô làm sao vậy? Chẳng qua chỉ là tin bát quát thôi sao? Sao lại phản ứng
mạnh mẽ vậy, giống như nữ chính ngoại tình chính là cô vậy! Này, hai người hình
như cùng họ Uất nha!”
“Không, không có, tôi chỉ là…..” Uất Noãn Tâm ngay cả sức lực để giải thích
cũng không có, chỉ muốn thoát ra khỏi cơn ác mộng này, thoát khỏi mọi người.
Đẩy mọi người ra, chạy về phía phòng làm việc của mình, khóa trái cửa!
Các đồng nghiệp nhìn nhau. “Làm sao vậy?”
Uất Noãn Tâm bật máy vi tính lên, tất cả các trang mạng đều đưa tin vụ
scandal này. Càng nói càng quá đáng, còn nói cô và Ngũ Liên trước khi đã bị chụp
qua cảnh ‘shock trong xe’, nhưng đều bị ém xuống hết. Tuy rằng bọn họ không lấy
ngòi bút làm vũ khí với cô, nhưng dưới ngòi bút của bọn họ, cô hoàn toàn trở
thành một người phụ nữ trăng hoa, không biết xấu hổ, còn chủ động quyến rũ Ngũ
Liên.
“Rầm”, cô đóng sập máy vi tính lại, giống như làm như vậy có thể trốn tránh.
Chỉ bằng những thứ này đã hủy hoại cô rồi, càng không dám tưởng tượng tình cảnh
bên ngoài ra sao.
Nam Cung Nghiêu sẽ bị ảnh hưởng sao?
Cô vội vàng gọi điện đến công ty anh, thư ký nói tổng tài không có ở đó, gọi
điện vào di động của anh, cũng không ai bắt máy.
Anh đang cố ý không nhận điện thoại sao? Anh có thể hiểu lầm không, cho rằng
giữa cô và Ngũ Liên thực sự có gì đó sao?
Vừa nghĩ đến Nam Cung Nghiêu có thể hiểu lầm cô, Uất Noãn Tâm nôn nóng như
con kiến bò trên chảo nóng, một giây cũng không ngồi yên được, một mạch chạy
xuống lầu gọi xe taxi. “Tập đoàn toàn cầu!” trên đường gặp toàn đèn đỏ, lòng cô
nóng như lửa đốt, sắp khóc òa lên. Khó khăn lắm mới đến được, bên ngoài đứng đầy
mấy trăm ký giả, cùng bảo vệ tiến hành ‘vật lộn thân thể’.
Đây rõ ràng không phải là cơ hội tốt, nhưng Uất Noãn Tâm không muốn nghĩ
nhiều như vậy. Dùng túi xách che mặt mình lại, từ trong đám phóng viên động
nghẹt, đột phá vòng vây. Nhưng phóng viên quá nhiều, đều không màng sống chết,
cô vốn không thể vượt qua được, ngược lại còn bị bọn họ đẩy qua đẩy lại, sắp sửa
trở thành bánh nhân thịt rồi.
Lúc này, phóng viên bên phải đột nhiên lấy khửu tay quẹt qua mặt cô, mắt kính
bị bay ra ngoài, Uất Noãn Tâm nén đau xoay người lại tìm, chỉ nghe thấy ‘răng
rắc’, ngay cả những mảnh bể của kính của không tìm thấy.
Thê thảm hơn nữa, mọi người đếu nhận ra cô, cất cao giọng thét chói tai. “Uất
Noãn Tâm, cô ấy là Uất Noãn Tâm…..”
Trong lòng thét lớn không ổn rồi, muốn chạy, nhưng bọn ký giả không có cô có
cơ hội thoát thân, kéo cô vào chính giữa, mấy chục cái micro để trước mặt cô,
đèn flash chớp nháy đến nổi cô không thể mở mắt được, những câu hỏi sắc bén như
một cơn đại hồng thủy mạnh mẽ vây quanh cô.
“Cô và Ngũ thiếu thực sự đang ngoại tình sao?”
“Nam Cung tổng tài có biết chuyện này không?”
“Hai người ngoại tình được bao lâu rồi?”
“Nghe nói trước đây cô từng bí mật phá thai, bởi vì đứa bé là con của Ngũ
thiếu sao?”
“Hãy trả lời một chút đi…..”
“Tránh ra! Xin tránh ra!” Uất Noãn Tâm đẩy trái đẩy phải, nhưng một chút cũng
không nhúc nhích. Bắt đầu hoa mắt, tai cũng ‘ong ong’ lên, dường như cả thế giới
đều sụp đổ. Cô bị bức đến suy sụp, thét đến chói tai. “Tránh ra…..các người
tránh ra…..”
Đám phóng viên cũng không lùi bước, ngược lại càng tiến lại gần hơn, tựa như
muốn ép cô chết mới cam lòng.
Lúc này, Nam Cung Nghiêu thản nhiên ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da của
Italia, qua camera xem một cách thờ ơ và lạnh nhạt toàn bộ những cảnh này, Uất
Noãn Tâm giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, cố ý cuộn mình lại để tránh né những
tổn thương của bên ngoài, bảo vệ chính mình, trong mắt lã chã giọt nước mắt.
Nhưng như vậy cũng không thể khiến cho những người đó thương hại, chỉ khiến cho
người khác càng muốn tổn thương cô hơn.
Bất thình lình cô bị một người đụng phải, té ngã xuống đất, những cánh tay ở
đó toàn bộ đều trơ ra, không có một ai đỡ cô, vẫn như cũ bức cô vào con đường
chết. Cô dùng cử chỉ mấp môi cầu xin bọn họ buông tha cho cô, vô cùng đáng
thương.
Nam Cung Nghiêu cũng không muốn xem tiếp nữa, hai mắt nhắm lại, đứng dậy lao
thẳng ra khỏi phòng làm việc….