Tôi sợ hãi, lo lắng, bất an khi mà nghe nhỏ ta nói như thế, có lẽ lần này, con nhỏ đó thực sự quyết tâm. Điều khiến tôi lo lắng chính là việc trong trường nhỏ được rất nhiều người yêu mến, hâm mộ, có số lượng fan
vô cùng đông đảo, không có người con trai nào có thể cưỡng được vẻ đẹp
của ả, vì thế tôi thấy lo sợ Kỳ sẽ rung động trước vẻ đẹp của nhỏ mà bỏ
rơi tôi. Dầu gì thì tôi cũng chỉ là một đứa nhan sắc có hạn, thủ đoạn
bình thường, không đẹp cũng chẳng xinh. Nói đúng ra tôi vốn không hợp
với Kỳ. Đôi lúc tôi nghe Kỳ khen tôi dễ thương, đáng yêu chứ chưa bao
giờ khen tôi xinh đẹp cả. Tôi là một cô gái với thân hình bé nhỏ, lùn
tịt với chiều cao 1m54. Thân hình bé thì tất nhiên khuôn mặt cũng bé
nốt, tóc cắt mái ngố, buộc kiểu đuôi ngựa để xoăn hay thỉnh thoảng thả
ra để tạo kiểu. Nhưng cho dù có tân trang thế nào thì mức độ nhan sắc
của tôi vẫn không thể nào đọ được với Tú Oanh.
Khi tôi ra
ngoài, Kỳ vẫn đứng đợi tôi ở ngoài. Hắn vẫn đứng đấy, chồng tôi vẫn đứng đấy để chờ tôi. Tôi không hiểu Kỳ là một người thế nào lại có lòng bao
dung lớn tới tôi như vậy. Khi yêu tôi hắn dường như cho tôi tất cả, chỉ
cần tôi đòi một, dù thế nào hắn cũng sẽ cho hai, thậm chí là nhiều hơn.
Hắn chiều chuộng tôi, đặc biệt luôn bảo vệ tôi, những khi tôi làm sai
hắn dù vẫn mắng hoặc đánh nhưng tôi biết là vì tốt cho tôi. Hắn chưa bao giờ để tôi chịu uất ức mặc dù có vài lần tôi khiến hắn phải tức giận và đôi lúc tôi cũng làm quá lên. Kỳ ấy hả, hắn vô cùng hoàn hảo, nhược
điểm duy nhất của hắn là đa nghi và thích ghen.
Nhìn
thấy hắn, trong lòng tôi lại càng dâng lên lo sợ, lo sợ nghĩ về một ngày bàn tay và trái tim tôi không đủ sức níu giữ hắn ở lại. Tôi chậm rãi
bước đến gần, hắn nhìn thấy liền mở miệng hỏi một câu ngắn gọn mà súc
tích:
- Giỏi chứ?
- Ừ, hạng
2! Anh thấy em giỏi không?_Tôi cố lấy vẻ điềm tĩnh nhất có thể, trả lời
hắn rồi ngồi vào trong xe. Nhưng khi ngồi vào xe, nước mắt tôi mới bắt
đầu tuôn chảy. Do tôi quá hoang mang và sợ hãi nên không thể kìm được.
Lúc đối mặt với hắn, tôi cứ nghĩ mình rất mạnh mẽ, đủ năng lực để che
giấu cảm xúc của bản thân nhưng tôi sai rồi. Tôi cảm thấy căm hận cái
bản tính yếu đuối trong lòng, dù đã cố gắng kìm lòng nhưng không được.
Tôi dùng cả hai tay cố lau cố lau mãi nhưng không thể nào ngăn được nước mắt tuôn ào ào như dòng thác chảy xiết. Kỳ bỗng nhiên ôm lấy tôi vỗ về- Bà xã anh sao lại khóc thế? Ai trêu em?
- Không có gì đâu, hạnh phúc quá thì khóc thôi._Tôi vừa gạt nước mắt vừa nói dối. Tôi không muốn để hắn lo lắng vì vài ba cái vụ vớ vẩn này.
Bây giờ tôi mới phát hiện muốn được hạnh phúc phải trá giá rất nhiều. Mà
hạnh phúc đến với tôi một cách quá ư dễ dàng nên sóng gió ập tới là phải rồi. Mà hạnh phúc lại vô cùng mong manh, vụt đến rồi vụt đi, chắc gì đã chịu nổi qua một đợt sóng nhẹ. Đôi lúc hạnh phúc quá lại nhận được tổn
thương không ít đâu, tôi không phải không hiểu điều này. Chỉ là tôi tham lam quá, muốn đoạn đường mình đi suôn sẻ như lúc ban đầu, quá khó đúng
không?
- Em đúng là đồ ngốc._Kỳ nói bằng
giọng dịu dàng cùng với đó là một cái cốc yêu lên trán. Thấy hành động
của hắn lại càng khiến lòng tôi đau xót cực hạn, nước mắt cứ như chiếc
xe đạp bị đứt phanh, cứ thể chảy dài trên khuôn mặt tôi. Tôi đang tự
hỏi, liệu mai sau, những thứ này còn dành cho tôi nữa không? Tôi liền
nhào vào ngực Kỳ, ôm hắn khóc lớn, giọng nghẹn ngào- Nếu mai sau, vì một điều gì đó ảnh hưởng tới hạnh phúc của chúng ta thì…thì anh có vì điều
đó mà bỏ rơi em không?
Đây là điều tôi lo sợ nhất cũng không dám hỏi thẳng hắn. Nhưng hôm nay, tôi quyết phải lấy được đáp án. Hắn xoa đầu tôi, mắng:
- Sao em lại hỏi mấy câu vớ vẩn như thế? Rốt cuộc thì ai đã nói với em cái gì để em thành ra như vậy?
- Ai nói không quan trọng, quan trọng là câu trả lời của anh. Anh trả lời đi!
- Được rồi! Theo ý em! Anh nhất định sẽ không bỏ rơi em đâu._Hắn cam
đoan. Tôi ngước khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên, ngây thơ hỏi- Có thật
không?
- Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra với em vậy,
nói cho ạnh nghe!_Hắn lo lắng kéo tôi ra khỏi lòng, hỏi. Tôi đem toàn bộ lời nói của Tú Oanh cho hắn nghe rồi hỏi một câu đến chính mình cũng
thấy ngớ ngẩn- Nếu một ngày mọi chuyện đúng như vậy, anh sẽ bỏ rơi em để lấy cô ấy chứ?
[Giờ cuối cùng anh cũng hiểu
ra mọi chuyện, thì ra cô vợ bé bỏng của anh đang sợ. Không biết ai lại
tung tin vớ vẩn làm cho cô gái của anh phải lo sợ thế này. Nhưng đôi lúc thế này cũng tốt, làm cho cô muộn phiền một chút thì cô sẽ biết giá trị của anh lớn thế nào mà biết trân trọng.]
- Tại sao anh phải lấy cô ấy? Anh đã có bà xã nhà em là tốt lắm rồi, sẽ không cần một cô vợ độc ác như cô ta đâu. Với lại anh nghĩ xem luật pháp Việt sẽ để cho anh cưới cô ta hay sao?
- Vậy tại sao anh lấy được em?_Tôi nghi ngờ hỏi, hắn nháy mắt một cách gian xảo:
- Bí mật!_Nói rồi hắn gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên má tôi,
nói- Nín đi, cần gì phải bận tâm những lời nói gió thoảng mây bay thế
làm gì? Khóc thương tâm như thế, nhìn rất xấu. Nên nhớ kĩ những lời anh
nói đây, em là em, cô ta là cô ta, mà người anh yêu và chỉ lấy làm vợ có một mình em thôi. Bây giờ có muốn đi ăn kem không?
- Có!_Tôi gật đầu cái rụp. Hắn lái xe đưa tôi đi ăn kem.
[Có một người đứng từ xa trông thấy cảnh đó, trong lòng nổi đầy giông bão.
Nhưng cô ta biết giờ không phải lúc. Chờ đến khi cô ta thực hiện được kế hoạch rồi sẽ trả thù bọn họ. Nói thật, cô ta thích Kỳ từ lúc mới gặp
lần đầu nhưng lúc ấy vì mải theo đuổi Trần Tuấn nên mới để yên cho họ.
Cho đến khi biết mình hoàn toàn không có cơ hội với Tuấn thì cô ta mới
quay sang ngó đến Kỳ. Khi cô ta vừa rời sự chú ý đến anh, hình ảnh một
người chồng yêu chiều vợ con, đẹp trai đa tài, giàu có đại gia khiến cô
ta si mê anh một cách điên cuồng. Hơn nữa ba cô ta cũng định ngắm anh
cho vị trí con rể mình, chỉ tiếc là anh lấy vợ quá sớm. Mà người vợ của
anh – cũng là kẻ cướp đi anh không ai khác là người đã cướp đi Tuấn. Cô
ta hận và lòng đã sớm ra kế hoạch trả thù cô.]
Thế là tôi cuối cùng cũng bước qua kì thi để đến với một kì nghỉ hè thoải
mái rồi. Hè đến, tôi thường xuyên rủ Bảo Châu và Thanh Trúc đi chơi
nhưng bọn nhỏ còn bận chuyện tình cảm nên ít khi gặp nhau được. Giờ tôi
mới ngỡ thì ra Thanh Trúc thích Thiên, thích từ lâu lắm rồi. Vậy thì tốt quá, nếu Thanh Trúc có thể làm Thiên yêu mình thì tôi càng đỡ tốn công, lại không bị mang tiếng là người tàn nhẫn. Dù sao kẻ thay lòng trước là kẻ hạnh phúc trước mà. Giờ ai cũng có cặp, thế là đầy đủ rồi nhỉ, đôi
khi lễ tình nhân mà cứ đứa này có người yêu, đứa kia lẻ bóng thì đúng là hơi quá. Thỉnh thoảng tôi hay rủ các cặp kia đi chơi theo đôi, mọi
người ai nấy đều chia cặp ra chơi. Đặc biệt hai người Thiên và Kỳ, họ vô cùng thích chơi trò gắp thú nhồi bông. Mà tôi với Thanh Trúc lại hay
được hưởng lợi từ những chiến lợi phẩm đó.
Mà
hai người đó đúng là dở hơi, chơi thì chơi lại còn bày đặt thi thố làm
cái gì. Hai người thi xem ai gắp được nhiều hơn mà tên nào tên nấy đều
là cao thủ trong trò này thì phân thắng bại cho được. Tôi với Thanh Trúc không cách nào ngăn cản, chỉ đành đứng bên cổ vũ người đàn ông của
mình. Bọn họ gắp nhiều tới nỗi những ông bán hàng ở khu trò chơi về
khoản này cứ thấy họ là dọn hàng chạy xa bởi họ sợ lỗ vốn. Chán trò này, hai ông tướng lại thích trò phi tiêu. “Đốp đốp đốp” mấy phát liên tiếp, người chủ quán phải lau mồ hôi lạnh nhìn từng quả bóng của mình bị nổ
dưới tay bọn họ. Cuối cùng, người chủ quán phải ra quỳ xuống hết lạy rồi cầu xin bọn tôi bảo họ đừng chơi nữa vì ông hết sạch quà rồi. Còn cặp
đôi Bảo Châu và Huy lại có sở thích kì lạ, thích không gian riêng cho
mình nên thường tách nhóm bất thình lình. Dạo gần đây, tôi để ý kĩ lại
thấy Thanh Trúc có vẻ buồn, không biết có chuyện gì xảy ra nhưng chắc
lại vì tình nữa đây. Haizz…ngày trước tôi cũng thấy lạ lắm bởi tôi
thường thấy Thanh Trúc và Thiên, chuyện tình cảm của họ nhạt như nước ốc ấy. Đi chơi với bạn gái gì mà ngay cả cái nắm tay, cái ôm hay hôn
thường làm cũng không hé ra. Lúc đầu tôi cứ nghĩ Thanh Trúc ngại không
dám thổ lộ hay do Thiên còn chưa quên hẳn nên mới lạnh nhạt như thế.
Nhưng xem ra, cứ tình hình thế này thì mối quan hệ của họ cũng sớm tàn
thôi à.
Cuộc sống đang rất êm đềm, chỉ tiếc là tôi được nghỉ mấy ngày thì Kỳ lại phải đi công tác bên nước ngoài tận
nửa tháng. Ngày hắn đi, tôi không dám ra sân bay tiễn, tôi sợ mình không ghìm nổi cảm giác muốn níu kéo sẽ khiến hắn vì tôi mà lỡ công việc. Hắn đi rồi, tôi mới thấy cô đơn đến kì lạ. Trong lòng cứ không yên, cảm
giác trống rỗng như thiếu đi thứ gì đó quan trọng lắm, đó là hơi ấm của
Kỳ. Đêm đến, nằm một mình trong căn phòng đó mà tôi không sao ngủ được,
cảm thấy nhớ hắn ghê luôn. Mặc dù không phải lần yêu đầu nhưng tim tôi
cứ thổn thức mãi không ngủ được, tôi chỉ mong có ai đó làm ơn mang hắn
về lại bên tôi ngay lúc này, chỉ tiếc là không được. Trong lòng vô cùng
nhớ nhung, tôi muốn gọi điện cho hắn, nhưng hắn vẫn nhanh hơn tôi, khi
tôi vừa cầm điện thoại lên, một cuộc gọi được kết nối. Người gọi đến còn ai khác ngoài Kỳ chứ. Tôi nhanh nhẹn bắt máy, bên kia là giọng nói dịu
dàng ấm áp của hẳn:
- Bà xã, em ngủ chưa?
- Anh nghĩ em ngủ rồi mà có thể nghe điện thoại của anh sao?_Tôi giở thói nhõng nhẽo. Bên kia vang lên tiếng cười, sau đó hắn nói- Nhớ anh không, bà xã!?
- Đương nhiên là…không rồi, anh đi em càng
rảnh nợ!_Tuy lời nói ra là như vậy nhưng ai biết được trong lòng tôi giờ đang nhớ hắn đến chừng nào, phải cố kìm nén lắm mới tránh không đặt cái vé máy bay khác chạy đến bên hắn đấy.
- Em không nhớ
anh cũng được, nhưng…anh đang rất nhớ em đấy._Nghe hắn nói câu đấy, một
cảm giác ngọt ngào trong lòng tôi cứ thế lan tỏa. Tôi đáp lại- Thật sao? Hay là anh đang nói cho cô khác nghe đấy.
- Em vẫn luôn kiểm chứng mà nhỉ? Bên cạnh anh có một người con gái nè!
- Ai?_Tôi nghe vậy quát lên.
- Bà xã anh! Không phải em vẫn đang ở bên anh, trong lòng anh đấy ư?
- Anh chỉ được nói mồm là giỏi._Tôi tỏ vẻ hờn dỗi nhưng trong lòng giờ
đang sướng rơn. Bên kia bỗng có chuyện ồn ào gì đó, hắn nhắn với tôi-
Giờ anh đang có cuộc họp, muộn rồi ngủ sớm đi nhé! Chúc em ngủ ngon, bà
xã!
- Nhớ anh, ông xã!_Tôi dù không muốn cúp máy nhưng vẫn miễn cưỡng dừng cuộc gọi, dù gì hắn cũng đang có cuộc họp, không
thể vì tôi mà làm trễ giờ của hắn.
Đêm hôm đó, tôi ngủ chẳng ngon giấc chút nào, cứ nửa tỉnh nửa mê. Đến sáng hậu quả
là mắt sưng lên như con gấu trúc. Rồi những ngày thiếu vắng hắn, tôi cứ
trở nên ủ dột không vui, hay cáu bẩn. Vì để bản thân mình vơi đi nỗi nhớ hắn, tôi đành làm phiền mọi người vậy. Tôi cứ như mầm mống rắc rối ngày nào cũng bám theo nhỏ Bảo Châu và Thanh Trúc, rồi thường xuyên đến bang hội mở cuộc đấu võ cho đỡ nhàm chán, kết quả thi đi thi lại vẫn chỉ có
một: không phải Nam thì là Vũ thắng. Tôi cũng hết cách rồi, ai bảo
trời sinh ra tôi đã có cái tính phiền hà như thế, tôi cũng không thể
ngăn cản bản thân làm những chuyện điên rồ như thế. [Trong thời gian Kỳ
đi, mọi người bị làm phiền quá nhiều, đến nỗi điên hết cả đầu với cô.
Trong bang không ai dám ngăn cản cô, chỉ để mặc cho cô làm bừa, họ suốt
ngày than trời khấn phật mong anh mau trở về đem cái mối rắc rối này đi
sớm để họ được thanh thản.]
Mặc
dù vô cùng chán nhưng tôi cũng không dại đến tìm Thiên vì tôi sợ sẽ làm
lỡ chuyện tốt của Thanh Trúc. Tôi chơi chán rồi, làm đủ trò cũng ngán
rồi, đâm ra đầu óc bị chập vài dây nơ ron thần kinh, tự dưng lại muốn
học võ. Thế là tôi lại ngày ngày đến tìm mấy thím và Vũ ép họ dạy
võ cho tôi bằng được. Ai ngờ học võ chẳng dễ như tôi tưởng, mỗi lần tập
xong là xương cốt tôi mỏi nhừ, đau nhức như bị rời ra từng chiếc vậy,
tôi nản đến mức Nam với Vũ tìm đến tôi lại tìm cách bỏ chạy.
Tôi cũng không chỉ làm phiền từng ấy người, tôi còn thường xuyên trở về Nhà lớn quậy phá cho ra trò nữa. Thật không giấu gì, cứ mỗi lần tôi đến,
không biết bọn người giúp việc trong nhà kéo nhau đi đâu hết, người thì
kêu ốm, người thì kêu đưa vợ đi đẻ, người thì kêu nhà có người chết,…
Nói chung là đủ loại lí do mà chạy biến, ngay cả một người cũng không
chừa lại. Hôm nay, cũng như mọi khi, tôi tìm tới nhà lớn chuẩn bị quậy
tanh bành một bữa, ai ngờ đâu đụng độ phải một người. Một cô gái với vẻ
bề ngoài vô cùng sành điệu, hay nói đúng hơn là sang chảnh. Trông cô bé
đó còn rất nhỏ tuổi, có lẽ chẳng hơn tôi bao nhiêu tuổi, đoán chắc
(chắn) là bằng tuổi tôi. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô gái đó chính là một sự kiêu căng không hề nhẹ trong người, chắc là tiểu thư con gái ai
đó sang đây chơi chăng. Tôi tò mò hỏi:
- Cậu là ai vậy?
- Câu này phải do tôi hỏi cậu mới đúng. Cậu là ai thế? Sao lại ở trong
nhà tôi?_Tôi có lẽ cũng không đoán ra bởi cái bộ dạng hung hăng hống
hách của con nhỏ đó thật đáng ghét khiến tôi chẳng thích nói chuyện với
một con người như thế. Nhưng vì câu nói “nhà của tôi” mới khiến tôi suy
nghĩ lại. Giờ thì tôi có lẽ đoán ra được con nhỏ này là ai rồi. Vui rồi
đây, giờ tôi lại có thêm một người để chọc phá và làm phiền.
- Đây cũng là nhà của tôi mà. Cậu tên gì thế?_Mặc dù đã đoán ra hết nhưng là tôi cố tình đấy, tôi muốn xác định sự suy đoán của mình là đúng.
- Tôi có nhiệm vụ phải nói cho cậu biết tên mình sao? Mà cậu là người
giúp việc mới phải không? Chà, còn nhỏ mà cũng giỏi phết nhỉ? Lần sau
tôi sẽ nói với ba cho cậu làm người hầu cận bên tôi, để tôi dạy dỗ cho
cậu một phen. Giờ thì gọi tôi là cô chủ đi là vừa.
Nhìn bộ dạng hất hàm của con nhỏ mà tôi chỉ muốn huých toẹt cái sự thật ra
cho xong. Nhưng không được, tôi sẽ cố kìm nén, chờ cuộc vui phía sau.
“Kỳ, đừng trách em ra tay với em gái anh nhé!” Con nhỏ này hống hách lắm rồi, để càng lâu sẽ càng kiêu ngạo, vậy để tôi thay gia đình Kỳ giúp họ dạy dỗ con nhỏ một phen, thật sự tôi rất kị những đứa đã nhỏ người hay
không bằng vai phải lứa với người ta mà cứ thích vênh mặt lên. Rôi tôi
sẽ cho những đứa đó phải cúi đấu để nhìn thấy thân phận của mình.
- Tôi không phải người giúp việc._Tôi nói xong rồi từ tốn đi ra khỏi Nhà lớn.
[Nhìn cái bóng lưng ngạo nghễ của cô trước khi rời đi mà cô gái nào đó cảm
thấy tức giận. Chưa có ai dám cãi lời cô đâu. Cô cũng không định về nước vào lúc này nhưng do bà mẹ làm bài “Thuyết minh về người chị dâu” quá
đẳng cấp khiến cô không thể không mò về để được tận mắt chứng kiến cái
nhan sắc siêu phàm đã làm lung lay cả gia đình cô kia, khiến cho ông anh trai vốn dĩ đa tình của cô lại tình nguyện từ bỏ tất cả để yêu cô gái
đó. Cô cảm thấy vô cùng hâm mộ người chị dâu đó, không biết chị ấy thần
thánh đến mức nào mới có thể làm ra những chuyện “siêu phàm” mà người
bình thường khó có thể thực hiện được.
Ông
Thành cùng bà Ngọc bước ra, nhìn thấy đứa con gái cưng của mình thì vui
mừng khôn xiết. Bao nhiêu năm rồi, mặc dù họ vẫn thường xuyên đến thăm
cô nhưng chưa lần nào ở lâu đến một tuần cả. Cô gái nhìn thấy ba mẹ thì
vui vô cùng, chạy đến ôm họ, kêu:
- Ba mẹ, con nhớ hai người quá!
- Ba mẹ cũng rất nhớ con!_Bà Ngọc đáp lại. Xong rồi họ lại ôm nhau một
cách mùi mẫn. Cả gia đình khi được đoàn tụ thì xúc động lắm, ông Thành
xoa đầu con gái cưng, hỏi han:
- Thiên Tuyết, con dạo này có khỏe không? Sao người còm nhom thế kia?
- Ba, con vẫn khỏe, còn gia đình mình thì…chắc vẫn khỏe nhỉ?_Rồi Thiên Tuyết dáo dác ngó quanh, tò mò hỏi- Anh hai con đâu?
- Nó đi công tác vẫn chưa về._Ông Thành dắt Thiên Tuyết vào nhà, để cho quản gia giúp cô mang va li về phòng.
- Chán thật, anh hai mà đi công tác rồi chị dâu con phải làm sao? Nhỡ đâu chị ấy chán quá chạy theo người khác thì sao?
- Vớ vẩn!_Bà Ngọc mắng nhẹ Thiên Tuyết- Đừng có nghi ngờ nhân cách của
con người chị dâu con. Nó rất tốt, từ khi về nhà mình đến nay chưa từng
làm chuyện có lỗi với anh trai con đâu.
- Vậy mẹ à, giờ chị ấy đâu, cho con gặp chị ấy đi._Thiên Tuyết ôm lấy tay bà Ngọc lắc lắc.
- Con vẫn chưa gặp nó sao, mẹ nhớ vừa nãy nó cũng mới đến mà.
- Ủa, chị ấy đến sao con không thấy, chỉ thấy một con nhỏ đáng ghét thôi
à. Mà nhắc mới nhớ, ba à, ba mới thuê người giúp việc mới phải không? Cô ta thật là ngỗ nghịch, hay ba chuyển cô ta đến làm người giúp việc cho
con để con dạy dỗ cô ta một phen.
- Con bé đó không
phải người giúp việc đâu._Ông Thành cười thần bí. Ông biết “người giúp
việc” mà con gái ông đang nói đến là ai chứ và ông khẳng định một điều
đó chính là việc Nguyệt không cho Tuyết biết thân phận của mình có lẽ có một nguyên nhân nào đấy. Vậy thì ông sẽ phối hợp giúp đỡ Nguyệt đến
cùng.
- Chán thật, cô ta lại không phải người giúp
việc._Thiên Tuyết mặt bí sị, nhìn thì có vẻ vô cùng thất vọng, rồi đột
nhiên quay ngoắt 360 độ, chuyển đề tài- Bao giờ anh con về?
- Hôm nay, lát con đến sân bay đón anh con nhé!
- Được ạ!_Cô gái nghe thế thì vô cùng phấn khích, chỉ thiếu nước nhảy
cẫng lên tung hoa thôi. Rồi Thiên Tuyết trở về phòng, vừa đi vừa tung
tăng hát, trông khuôn mặt ngây thơ vô cùng yêu đời. Hai ông bà Vũ nhìn
theo mà lắc đầu ngán ngẩm với đứa con gái này.
Sau khi lên phòng, Thiên Tuyết lấy quần áo tắm táp thật sạch sẽ rồi chải
chuốt đầu óc cho thật xinh xắn để đi đón ông anh Vũ Thiên Kỳ của mình.
Cô còn đang mong chị dâu sẽ đến đón anh hai để cô có cơ hội gặp mặt. Và
để gặp mặt chị dâu, cô phải trang điểm cho mình có một ấn tượng tốt
trước mặt chị ấy. Xong xuôi đâu đấy, cô liền nhanh chóng lên xe để tài
xế riêng đưa đến sân bay. Kỳ vừa xuống sân bay, một bộ dạng hết sức ngầu với chiếc kính râm cùng bộ quần áo tông màu đen. Trong lòng vẫn mong cô vợ nhỏ bé đến đón mình bởi anh đã thông báo trước là sẽ về nước rồi.
Nhưng ngó qua ngó lại cũng không thấy bà xã anh đâu, ngược lại thấy một
tiểu quỷ khác, đó chính là cô em gái yêu quý của anh. Thiên Tuyết thấy
anh thì vui vẻ chạy đến, thân mật khoác tay anh, nói:
- Anh hai, em về rồi nè!
- Ừ, dạo này em cũng lớn quá ha._Anh đưa tay xoa đầu Tuyết, khen. Anh lâu lắm cũng không gặp cô bé này rồi, không ngờ lại lớn nhanh đến như vậy,
thoáng cái đã trở thành một thiếu nữ chưa tròn 20. Anh nhớ vào 2 năm
trước anh đến thăm, cô còn là một cô bé lùn tịt, da đen xạm đi vì cái sở thích bay nhảy và nghịch ngợm, chỉ có một đôi mắt to tròn linh động là
nguyên vẹn, vì thế anh mới nhận ra em gái của anh. Giờ đây thật không
ngờ, chỉ sau hai năm mà con bé ngày nào giờ đã lớn đến chừng này rồi.
- Anh hai, chị dâu không đến đón anh sao?_Nếu Kỳ ngơ ngác một thì Tuyết
ngơ ngác mười. Cô cứ nghĩ sẽ gặp chị dâu chứ, ai ngờ lại chẳng đến. Anh
nghe thế cũng ngạc nhiên, nếu Thiên Tuyết trở về nhà rồi thì đương nhiên sẽ gặp vợ anh. Còn nếu không gặp thì e cô gái bé nhỏ kia lại chạy lung
tung rồi. Anh ở bên nước ngoài mà cái lũ người trong bang suốt ngày gọi
điện kêu trơi kêu đất giục anh mau về, nói là không thể chịu nổi nữa. Có lẽ trong thời gian anh đi cô quậy phá tanh banh lên rồi. Giờ anh phải
về thu dọn tàn cục cho cô.
- Chắc cô ấy không biết. Đi thôi, anh dẫn em về nhà của anh gặp chị dâu em.
Ở bên ngoài, tài xế đã đợi sẵn, chờ hai người lên, chiếc xe liền lăn bánh rời đi. Ngồi trên xe, Thiên Tuyết vô cùng hào hứng vì sắp gặp được
người chị dâu “trong truyền thuyết”. Mặc dù người ở bên nước ngoài nhưng tâm tình Thiên Tuyết luôn mong ngóng được về nước đoàn viên cùng gia
đình. Và rồi vào một ngày nọ cô nghe được một chuyện động trời về gia
đình mình, đó là việc anh trai cô lấy vợ ở cái tuổi 16. Nói lấy vợ cũng
không đúng, cô nghe nói cô gái kia vừa mới đính hôn với anh hai nhưng
được cả nhà cô bao nuôi. Cô lại không đồng tình với điều này, nghĩ rằng
cô gái kia chỉ là một kẻ vô dụng ăn bám, có lẽ lại giống lũ con gái ham
tài hám của, tìm mọi cách vào nhà cô để moi tiền bạc. Hơn nữa anh trai
cô lại là một chàng trai xuất sắc được nhiều người mến mộ, trong đó có
cả cô, anh trai lấy phải một cô vợ như thế thì đúng là phí hoài một đời
trai, nên lúc ấy ở bên nước ngoài cô đã lục đục muốn bỏ về nước ngăn cản hôn sự. Ai mà biết được đúng lúc ấy vấp phải kì thi cực kì quan trọng,
không thể nào bỏ được nên cô cố nhịn thi xong kì thi rồi về nước.
Đến khi cô thi xong kì thi, cô định tự ý bỏ về nước không cho ba mẹ biết
bởi cô biết bọn họ thế nào cũng ngăn cản cho bằng được. Nhưng ai ngờ bọn họ ra tay quá nhanh, nhân lúc cô không đề phòng đã phong tỏa toàn bộ
đường về của cô, làm cô phải ngậm ngùi ngồi bên nước ngoài mà nghe tin
anh hai lấy vợ. Vì chuyện đó, cô đã tức tới nỗi không nghe điện thoại
của ba mẹ suốt mấy tháng giời, cho đến khi cô ngẫu hứng muốn biết tình
hình trong nước. Rồi cô nói chuyện với mẹ mình và được mẹ thông báo rằng lúc ấy là thời kì nguy hiểm và nhắc về người chị dâu mới. Mẹ cho cô
biết chính cô ấy là người tìm ra sự thật trong dòng họ của cô mà suốt
bao năm nay ba cô vẫn luôn điên đầu vì chuyện đó. Mẹ cô còn kể cho cô
biết chị dâu cô không hề ăn hại mà là một người “siêu phàm” đến thế nào. Cô biết gia đình cô rất khó tính trong việc chọn lựa dâu rể, để cho gia đình cô phải yêu quý đến nước này thì người chị dâu này chắc là một
người tốt không chê vào đâu được. Lúc đó cô mới tạm tin tưởng mà đồng ý
với cuộc hôn nhân của anh hai.
Cô cũng không
nhắm mắt làm bừa mà cho người tìm hiểu chuyện trong nước, cũng định lấy
bằng được ảnh của chị dâu nhưng đáng tiếc anh hai cô bảo bọc cô ấy tốt
quá, đến nỗi ngay cả một bức ảnh cũng không lấy được. Đến nước cô phải
nhờ tên đó làm nội gián trong bang anh hai suốt một thời gian dài mới
moi móc được chút thông tin quan trọng. Theo nguồn tin đáng tin cậy do
người đó cung cấp, cô được biết chị dâu cô trước kia cũng chẳng phải
dạng vừa đâu. Vì trốn hôn với một người đàn ông hoàn hảo trên cả tuyệt
vời như anh trai cô mà cô gái đó đã làm náo loạn cả Hàn Lâm Viên – Nơi
anh hai sinh sống. Không những thế, còn làm cho đám đính hôn lần thứ
nhất tanh bành luôn. Khi nghe mấy cái “huyền thoại” về người chị dâu đó, cô cảm thấy cô ấy là một người thú vị và muốn gặp cho bằng được. Đối
với bản thân cô, là một cô gái nghịch ngợm nên rất thích có một đại tẩu
hợp cạ để quẩy cho ra trò, đúng lúc trời ban xuống cho cô một người chị
dâu hợp ý.]
Tóm tắt chương sau:
Chương sau sẽ là cuộc gặp mặt chính thức của cô em chồng ranh ma và người chị
dâu tinh quái. Rốt cuộc hai con người “không phải dạng vừa” này kết hợp
lại sẽ tạo nên hậu quả to lớn thế nào, cùng đón đọc các chap sau nhé.
------------------------------------------------------------------------Hết chương
118-------------------------------------------------------------------------