Hắn thấy tôi nhếch nhác như một kẻ ăn xin nằm gục bên cánh cửa, chậm rãi tiến đến, dùng giọng nói mỉa mai chế giễu tôi:
- Sao? Không định chạy nữa à, hôm nay em không thoát nổi tay tôi đâu. Em
nhất định phải là của tôi._Không biết hắn đã đi đến bên tôi từ lúc nào,
cúi chiếc lưng dài của hắn xuống, đưa tay giữ lấy tôi. Tôi vùng vằng,
giọng nỉ non:
- Kỳ, cứu em!_Lúc này tôi không rõ rốt
cuộc là mình còn tỉnh hay đang say, chỉ theo bản năng mà kêu gọi. Thiên
nghe vậy liền gầm lên- Đừng có nhắc đến hắn trước mặt tôi. Em phải nhìn
cho rõ, tối nay rốt cuộc tôi là ai.
Thiên mạnh bạo đè tôi xuống ngay ở cửa, tôi vô lực không còn sức chống cự. Lòng
rối bời và ngập tràn đau khổ, tôi hận bản thân mình quá vô dụng. Co ro
vào một góc, mặc Thiên vẫn đang muốn chiếm đoạt tôi, tôi thu mình lại,
dùng giọng yếu đuối khẽ cầu xin:
- Cầu xin anh, tha cho tôi đi!
- Không được, tha cho em để em chạy tới tìm hắn (Kỳ) à?! Không thể nào,
một lần đau khổ đối với tôi đã quá đủ rồi, tôi không thể buông tay em
lần nữa._Hắn tức giận gầm thét, còn tôi đang cố nhéo mình để nhắc nhở
mình kịp thời tỉnh lại. Tôi phải chiến thắng thứ độc dược kia.
- Anh điên rồi, rốt cuộc bản thân tôi có chỗ nào đẹp để mấy người tranh
nhau muốn chiếm đoạt như vậy?_Tôi đau khổ gào lên, cả người vẫn thu lu
một góc.
- Tôi không biết, nhưng là em! Chính em đã
bỏ bùa mê tôi? Rốt cuộc em đã bỏ (con mẹ nó) cái gì vào người tôi mà
khiến tôi lúc nào cũng chỉ nhớ đến em thôi, nói đi chứ!_Thiên phẫn nộ
gào lên, giữ lấy người tôi.
- Tôi không biết! (Tôi lắc đầu nguầy nguậy) Tôi không làm gì cả, xin anh, van anh tha cho tôi
đi._Tôi với giọng cầu khẩn tha thiết mà chân thành nhất nói với Thiên.
Tôi thật sự vô tội mà, tôi đâu có làm gì đâu. Tôi cũng không muốn hắn
thích tôi như thế.
- Tha sao? Nói dễ nghe nhỉ? Hôm nay em không trốn thoát được đâu._Nói rồi kéo tôi lại gần. Tôi nhất thời sợ hãi, theo bản năng phòng vệ, tôi cắn hắn một cái đau điếng vào cánh tay rồi dùng chân đá vào háng hắn – một điểm trí mạng tuyệt vời trên cơ thể con trai. Hắn đau quá mặt tái đi, buông tôi ra và giữ lấy chỗ vừa bị
tôi đá. Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục đập cửa , la hét om sòm- Có ai
không? Làm ơn cứu tôi.
- Em… được lắm! Lâm Như Nguyệt, để xem em còn chịu đựng được bao lâu. Phòng này cách âm rất tốt, cho dù em gọi khàn cô cũng không ai vào đâu. Với lại em đang trúng thuốc, bị
nó hành hạ em không khó chịu sao? Nên sớm quy thuận tôi còn có thể nhẹ
nhàng._Hắn đau đớn nằm dưới sàn, nâng giọng khàn khàn của mình nói với
tôi, trong giọng nói có chứa sự cao ngạo và đắc ý cực lớn.
Nghe Thiên nói thế, một tia hi vọng mong manh của tôi cũng vỡ vụn. Nhưng
đừng tưởng thế đã làm tôi nhụt chí. Dù cho hôm nay có tự vẫn ở đây tôi
vẫn quyết không để hắn đụng tới. Tôi không muốn không ai ép buộc được.
[Thiên không bao giờ ngờ tới một cô gái trông yếu đuối mong manh như cô lại
kiên cường và bướng bỉnh tới vậy, chứ không vào một cô gái khác đã sớm
thỏa hiệp lâu rồi. Người con gái này, đến nay vẫn lí trí như vậy, ngay
cả thuốc cũng không thể đánh bại. Quả nhiên là một cô gái có cá tính.
Nhưng hắn tin một lát nữa thôi, dù cứng đầu ngang bướng tới đâu cô sớm
muộn cũng phải ngả mũ quy thuận thôi.
Lúc đầu
hắn không có ý định bỏ thuốc cô nhưng bỗng dưng nhận ra đây là thời cơ
thích hợp nhất bởi cô đã nới lỏng phòng bị của bản thân nên đã lén làm
lúc cô không chuẩn bị. Hắn cũng không ngờ một ngày mình phải dùng đến
chiêu đê tiện bỉ ổi này để chiếm đoạt một người con gái, hơn nữa cô gái
này còn là một bông hoa đã có chủ. Thiếu gia như hắn bên cạnh phụ nữ
không thiếu, chỉ cần vung tay cũng có người ngoan ngoãn chạy đến bên
phục vụ. Lúc đó hắn rất tự tin với vẻ ngoài và tài năng thiên bẩm của
mình, mười tuổi đã nổi tiếng sát gái. Cho đến hôm nay, cuối cùng hắn
cũng mở rộng tầm mắt. Cô như khắc tinh của hắn, đến với đời hắn, lại
khiến hắn khổ sở vô cùng, thế mà vẫn không đổi lại được một chút cảm
giác từ cô.Chính cô ép hắn phải dùng cái chiêu hèn hạ này để mà cướp
đoạt.]
Tôi liều mạng chống cự với cái nóng
đang dần hủy hoại lí trí sắt thép của tôi khiến tôi có thể rơi vào cơn
mê bất cứ lúc nào. Bỗng nhiên có tiếng đạp cửa, một giọng nói quen thuộc truyền vào:
- Nguyệt, em ở trong đấy
không?_Là tiếng của Kỳ. Từ trong sự thất vọng đến tuyệt vọng, bỗng chốc
hi vọng lại tràn ngập trong người tôi, một sự hân hoan sung sướng đến
khó tả. Tôi cố kìm nén sự khó chịu của mình, đập cửa điên cuồng, giọng
khàn khàn hét lên:
- Kỳ, cứu em, em đang ở trong
này._Sợ Kỳ không nghe thấy, tôi dùng tất cả sức bình sinh để hét. Tôi
biết tường có cách âm thật nhưng cửa thì chắc có lẽ không đâu. Bên ngoài cũng có tiếng đập đập cửa, tôi lại hét lên- Cửa bị khóa rồi, anh mau mở cửa cứu em.
- Nguyệt, chờ anh!_Kỳ nói vọng vào
rồi sau đó bên ngoài lại một mảng im lìm. Tôi nghe thế vô cùng hài lòng, quên mất trước đây mình từng giận hắn đến thế nào. Cuối cùng thì ánh
sáng cũng đến bên đời tôi rồi.
Bỗng nhiên
Thiên lao tới, tôi hét lên một cách tuyệt vọng và sợ hãi. Hắn như con
mãnh thú hung bạo, mặc kệ sự đau đớn ở hạ bộ cơ thể, chạy tới xiết lấy
tôi, bịt miệng tôi lại. Một tay hắn không biết từ đâu luồn tới mọi ngóc
ngách trên người tôi, tôi ứa nước mắt, cố gắng hét cái gì đó nhưng vô
ích.
- Hôm nay tôi không biến em thành đồ của
tôi thì em cũng đừng hòng đi đâu cả._Rồi một tay hắn nhẫn tâm xé rách
cái áo tôi đang mặc khiến nó tả tơi đến thảm hại. Tôi biết mình không
hét được nhưng vẫn mất đi niềm tin nơi Kỳ. Kỳ, mau tới, em sẽ cố câu giờ thêm một lúc nữa. Tôi không tin mình bất lực trước hắn, tôi đã cố đến
giờ là vì điều gì chứ? đấm chân đá, tôi không cho mình nghỉ ngơi
một phút nào, chống cự đến cùng. Người tôi cần sắp đến bên tôi, tôi còn
sợ gì nữa. Tôi vận dụng hết các thế võ mèo quào của mình đạp một cước
vào bụng Thiên làm hắn nhào ra sau. Nhân lúc hắn không định hình được
việc diễn ra, tôi nhào tới, cắn thật mạnh vào tay hắn, mãi không chịu
buông.
Tôi cắn chặt tới nỗi tay hắn rỉ
máu, máu túa ra không ngừng, tràn cả vào miệng tôi. Một vị mặn mà tanh
sộc lên mũi khiến tôi buồn nôn, nhưng không vì thế mà tôi nao núng, tiếp tục giữ tư thế đó cho đến cùng. Đến khi bị đẩy thật mạnh, tôi mới buông tay Thiên ra. Nhổ một bãi nước bọt có dính máu hắn, tôi nhếch mép,
miệng chửi hắn:
- Đồ khốn nạn! Anh nghĩ bản
thân muốn thì tôi dễ dàng thỏa hiệp thế sao?_Rồi dùng giọng giận dữ, tôi hét lên- Tôi hận anh, anh đi chết đi!
Dùng
tất cả sức bình sinh đứng lên, tôi sút cho hắn một cú lật mặt, khiến hắn lê lết trên sàn. Tôi dùng một tay giữ lấy cổ áo để tránh cho nó bị lộ,
một tay tiếp tục đập cửa cầu cứu.
- Lùi
lại!_Kỳ hét lên, tôi theo tiếng hét liền lùi lại. Và một tiếng “rầm”
lớn, cánh cửa phòng bị đạp bay. Kỳ hối hả xông vào. Thấy tôi đang yếu ớt đứng dựa vào tường, hắn liền kéo tôi, giữ lấy hai vai tôi, quan tâm lo
lắng- Em không sao chứ?!
- Trễ chút nữa là có sao rồi._Tôi vẫn còn tâm trạng để đùa, sau đó bắn ánh mắt về phía Thiên- Người có sao là hắn kìa.
Kỳ nghe vậy quay lại nhìn Thiên, ánh mắt giận dữ hung tàn, lao đến đấm cho Thiên mấy cứ vào mặt làm Thiên tàn tạ hơn. Kỳ gầm lên:
- Rốt cuộc mày đã làm gì để cô ấy thành ra thế này?_Thiên không đáp lại mà chỉ nhếch mép.
- Mặc kệ hắn! Kỳ, đưa em về._Cảm giác nóng lại đưa lên trong cơ thể tôi,
tôi sợ ở lâu chút nữa mình không gượng nổi. Kỳ rút trong túi ra một cái
thẻ ngân hàng, ném tới trước mặt Thiên, lạnh lùng nói:
- Đây là tiền bồi thường cho cái cửa!_Rồi quay lại chỗ tôi, cởi áo khoác
rồi bọc người tôi lại, sau đó bế tôi lên, đưa đi. Nằm trong vòng tay
hắn, vùi đầu vào vòm ngực rộng lớn an toàn ấy, tôi thấy ấm áp kì lạ.
Nhưng rồi một lượt nóng nữa lại bao trùm lấy tôi, cướp đi toàn bộ lí trí của tôi. Tôi cảm thấy rất nóng, mà người Kỳ lại mát như kem làm tôi
thoải mái vô cùng.
Cọ cọ vào người hắn để tìm
chút thoải mái nhưng tôi cũng chẳng ngờ nguy hiểm vẫn còn đang rình rập
và đợi tôi phía trước. Thoát khỏi hố lửa này tôi lại rơi vào hố lửa lớn
hơn. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tôi lại quên mất Kỳ chẳng khác
Thiên là bao, hắn cũng từng hại đời biết bao nhiêu cô gái.
[Kỳ nhìn biểu hiện của cô, khuôn mặt nóng bừng, làn da đỏ ửng thành một
mảng rất lạ, dám chắc cô đã bị bỏ thuốc. Trong lòng anh thầm mắng tên
Thiên là kẻ khốn kiếp nhưng nghĩ lại vẫn thấy may mắn bởi hắn chưa làm
được điều gì hại đến cô. Cũng có thể coi như đang giúp anh đi. Quả này
không cần đợi đủ tuổi nội vẫn có chắt rồi, anh cười thầm trong bụng.
Thiên không thành công là vì cô vẫn còn để phòng hắn nhưng anh thì khác, một chút đề phòng cũng không có.
Nhìn cô gái
nhỏ trong lòng, cả người bị ánh đèn đường hắt vào trông rất xinh đẹp,
một bộ dạng quyến rũ mà bây giờ anh mới phát hiện vợ anh có. Vẻ quyến rũ ấy ánh lên từng anh như kêu gọi người khác làm chuyện “xấu”. Đó không
phải do cô hay sao? Trách sao được tên Thiên cũng muốn tranh giành. Có
vẻ như con mèo nhỏ trong lòng đã rất khó chịu rồi, liên tục cọ cọ trông
rất đáng yêu, anh hài lòng mỉm cười. Nếu đây không phải còn ở trong xe
chắc cô bị xơi lâu rồi.
khó chịu đến mức chỉ
muốn đập đầu vào tường chết, cảm giác phải gọi là sống không bằng chết.
Cảm giác này tôi không thể chịu nổi, chưa chắc mình có thể kìm nén không để phát sinh được chuyện ngoài ý muốn nào. Tôi cảm giác Kỳ đang nhấc
bổng tôi lên, lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây. Tôi rất khó chịu, rất cần người trợ giúp, cảm giác nóng này như thiêu đốt toàn bộ lí trí
tôi khiến tôi hít thở không thông. Không còn nghĩ được gì, tôi chỉ biết
bất lực để mình bị thuốc điều khiển.
Tóm tắt chương sau:
Thiên không thể thực hiện được hành vi với cô nhưng còn Kỳ, hắn cũng không
phải gã vừa. Liệu lần này Nguyệt còn may mắn thoát được nữa không? Và
rồi cô còn tha thứ cho Kỳ hay không? Đón đọc chap sau!
------------------------------------------------------------------------Hết chương
125------------------------------------------------------------------------
Xin lỗi các bạn độc giả vì để các bạn đợi quá lâu trong thời gian qua. Nay
mình tranh thủ thời gian đăng thêm chap mới. Thời gian sắp tới có lẽ khó ra chương mới lắm, mong các bạn thông cảm.