Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên, Hạ Minh Nguyệt mở túi lấy điện thoại di động ra nhìn, sắc mặt có chút cứng ngắc, cô ta do dự một chút cuối cùng mới đi tới một góc nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng nam trầm thấp.
“Minh Nguyệt anh nhớ em.”
Đầu ngón tay Hạ Minh Nguyệt run lên: “Tống Á Đông, anh gọi điện thoại cho tôi làm gì chứ?”
“Không có chuyện thì không thể gọi cho em được sao? Minh ệt lòng của em thật độc ác, dùng anh xong thì chạy, sao nào ngay n lạc với tình nhân cũ cũng không được sao?”
“Tống Á Đông! Chúng ta đã kết thúc từ năm năm trước rồi! Tôi đã cho anh một khoản tiền, anh cũng đã hứa hẹn sẽ không làm phiền tôi!”
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt tái xanh.
“Có chút tiền mà muốn đuổi tôi sao? Minh Nguyệt, cô là vị hôn thê của Lệ Đình Phong, tiền trong tay cô hẳn là rất nhiều nhỉ?”
“Không có!” Hạ Minh Nguyệt nghĩ không ra tại sao bản thân lại dính N e vào tên lưu manh này.
Tống Á Đông cúi đầu cười hai tiếng: “Minh Nguyệt, hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, chờ tí “Anh quay về làm cái gì…”
”Tút tút tút…”
Đối phương đã cúp, Hạ Minh Nguyệt tức giận viền mắt đỏ bừng, ngoại trừ tức giận thì còn có sợ hãi, tình cảnh của cô ta bây giờ đã không ổn rồi Tống Á Đông còn muốn trở về đạp thêm một cú, rốt cuộc anh ta muốn làm gì!
Vừa nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trước đây, cô ta liền cảm thấy ghê tởm.
Bốn năm trước Tống Á Đông giúp cô ta sắp xếp một vụ tai nạn giao thông, cô ta đã đưa cho anh ta ba mươi triệu để anh ta xuất ngoại, lúc này mới tránh khỏi sự điều tra của Thẩm An Nhiên.
Bây giờ anh ta đột nhiên trở về, cô ta phải nghĩ ra biện pháp thật tốt mới được.
Thứ Tống Á Đông muốn không phải là tiền, người đàn ông này ích kỷ tham lam, ba chục triệu cũng không bịt được anh ta, báo công an cũng vô dụng, anh ta có lá gan trở về thì nhất định trong tay anh ta đã nằm được nhược điểm của cô ta.
Cô ta tuyệt đối không thể để cho anh ta xuất hiện ở trước mặt Lệ Đình Phong làm hỏng chuyện tốt của mình.
Hạ Minh Nguyệt nắm chặt điện thoại di động, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, qua hồi lâu, cô ta bỗng nhiên có chủ ý, khóe miệng nở ra một nụ cười.
Tống Á Đông cũng có chút thế lực, cô ta có thể nhờ anh ta xử lý.
Thẩm An Nhiên xong, chờ tới lúc Thẩm An Nhiên chết rồi cô ta lại thần không biết quỷ không hay giải quyết anh ta, nhất tiên song điêu.
Lệ Đình Phong cầm theo hộp cơm giữ ấm đi vào trong thang máy.
lên thẳng tới lầu năm, lúc anh tới thì vẫn còn tốt, nhưng lúc trở về lại phát hiện trên hành lang có không ít bác sĩ và y tá đang chen chúc để trấn an người bệnh ở các phòng bệnh.
Đang muốn đi xuyên qua thì Lệ Đình Phong nghe được tiếng bàn tán truyền đến từ trong đám người.
“Có một bệnh nhân tâm thần chạy từ trên lầu xuống rồi cản một người bị thương, nếu không phải bác sĩ chạy đến kịp thì chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng nổi rồi”
“Có bị thương nặng không vậy?”
“Bị cản vào tai, máu chảy đầm đìa luôn mà, tuy nhìn không rõ lắm nhưng cảm giác như lỗ tai như bị cắn sắp đứt rồi vậy”
“Shhh”
“Äm Lệ Đình Phong như nghe thấy tiếng sét đánh giữa trời quang, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khủng hoảng, anh đẩy người đang che ở trước mặt mình ra rồi sải bước ra chân dài chạy về phía trước, hộp cơm giữ ấm trong tay không cẩn thận đụng vào người khác mà rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng “Bộp”, canh và đổ ăn bên trong bị đổ ra đầy đất, vốn dĩ đó là đồ nhìn muốn ăn nhưng sau khi rơi xuống đất thì liền có vẻ có chút ghê tởm hơn.
“Người kia là ai mà chạy nhanh như vậy chứ, bận đi đầu thai sao!
Đụng phải người ta cũng không thèm xin lõi! Còn làm dơ đầy đất nữa chứi”
Lệ Đình Phong ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục chạy như điên về phía trước, trong lúc đó còn vướng phải một chậu hoa mà suýt ngã xuống đất, anh ổn định lại bước chân nhưng cũng không quay đầu lại, trong đầu chỉ nghĩ tới Thẩm An Nhiên.
Trước khi đi anh đã đóng cửa lại, nhưng lúc này cửa phòng bệnh lại được mở ra, tim anh nhảy vọt lên cổ họng ngay lập tức: “Thẩm An Nhiên!”