Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 143: Chương 143






Người hầu bưng lên phòng A5 dĩa thịt bò bít tết, Thẩm An Nhiên gọi một dĩa bảy phần chín, khi miếng thịt trâu mềm mại thơm ngon được đưa lên thì Thẩm An Nhiên cắt một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng: “Ngược lại thì anh rất là tự tin. Có điều anh yên tâm đi. Trước khi anh chết thì tôi nhất định sẽ không chết.”

Thời khắc này Lệ Đình Phong cảm thấy Thẩm An Nhiên hận anh là một chuyện vô cùng tốt. Trải qua nhiều chuyện như vậy mà cô còn chưa có một lòng một dạ muốn chết. Chỉ cần anh còn sống vậy thì Thẩm An Nhiên cũng sẽ luôn sống.

Ăn được một nửa thì Thẩm An Nhiên liền đứng dậy lau miệng.

“Tôi vào nhà vệ sinh một chuyết Người hầu đứng ở một bên vừa nghe thấy Thẩm An Nhiên nói muốn đi vệ sinh thì lập tức tiến lên phía trước dẫn cô đi.

Thẩm An Nhiên không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp được anh trai cô, Thẩm An Phú.

Lần gặp mặt cuối cùng cũng là lúc Thẩm Đại Nam nhận phán quyết trên phiên toàn sơ thẩm. Anh ta ở trước mặt rất nhiều người mà cho cô một bạt tai mảng cô là một đứa đê tiện nuôi thật là lỗ vốn. Một.

Đứa. Kỹ. Nữ… anh dùng hết những lời độc ác nhất trên thế gian để mắt cô, một chút cũng không coi cô như một người em gái ruột.

Cũng là ngày đó bọn họ đã đoạn tuyệt mối quan hệ anh em này.

Trong mấy ngày đó Thẩm An Nhiên cũng đã mất đi toàn bộ người thân của mình.

Thẩm An Nhiên chưa từng nghĩ sẽ đụng phải Thẩm An Phú ở chỗ này. Sau một chút bất ngờ thì lại cảm thấy chuyện là lẽ đương nhiên, Sài Gòn cũng chỉ lớn có chừng đó, hơn mười ngàn con đường, muốn đụng phải nhau cũng không phải việc khó gì.

Trong cái nhà hàng phương tây năm sao cao cập này thì một bữa ăn tính ra cũng hơn ba mươi triệu, một bữa ăn giống như Lệ Đình Phong mang cô đến ăn giá ít nhất cũng phải sáu trăm triệu.

Thời điểm công ty Mộc Nhiên vẫn còn thì Thẩm An Phú cũng không cần phải làm gì. Tất cả tiền tiêu sài đều là lấy từ cổ phần công ty hoặc là lấy từ trong tay cô.

Bây giờ công ty Mộc Nhiên đã không còn vậy mà anh ta còn có thể tới một nơi như thế này. Thấy vẻ mặt của anh ta cũng không tệ, sợ rằng mấy tháng nay sống cũng rất thoải mái đi.

Thẩm An Nhiên nhìn thấy anh trai thì theo bản năng muốn mở miệng gọi một tiếng “Anh” nhưng cuối cùng cũng không nói ra, ở trong cổ họng tựa như có một khối đá nhọn mắc kẹt lại.

Thẩm An Phú ôm một người đàn bà đầy vẻ thân mật, vừa nhìn đã biết quan hệ của hai người bọn họ thật sự không tầm thường.

Tựa như Thẩm An Phú cảm nhận được tầm mắt của cô vì thế ngẩng đầu, sau khi thấy người đó là Thẩm An Nhiên thì trong mắt anh lộ ra một tia kinh ngạc rồi sau đó lại lộ ra hận ý không các nào nhịn được.

Thẩm An Phú nói với người đàn bà ở trong ngực một câu, người đàn bà theo ánh mắt của anh nhìn Thẩm An Nhiên bên trong còn mang theo vẻ khinh thường cùng miệt thị Thử suy nghĩ một chút cũng biết không phải lời tốt lành gì. Thẩm An Nhiên xoay người muốn đi nhưng đột nhiên Thẩm An Phú lại lên tiếng.

“Eo, đây không phải là người em gái kia của tôi hay sao? Tại sao lại ở chỗ này ha.”

Sắc mặt của Thẩm An Nhiên có chút khó coi. Giờ phút này hai chân tựa như dính ở trên mặt đất không cách nào động đậy được, cô cố gắng lên tinh thần một lần nữa: “Anh có thể ở đây mà tôi lại không thể sao?”

Thẩm An Phú quan sát toàn thân Thẩm An Nhiên từ trên xuống dưới một lượt. Sự khác biệt quá mức như thế khiến cho anh cảm thấy cực kỳ không công bảng. Thẩm An Nhiên đã khiến cho nhà họ Thẩm không còn gì cả vậy mà hiện tại dựa vào cái gì mà lại có thế sống tốt như vậy?

Quan sát giá cả quần áo cô mặc trên người một chút, còn có những món đồ trang sức tuyệt đẹp trên cổ đều có thể thấy trên người cô không thấp hơn bảy con số.

“Xem ra Lệ Đình Phong bao dưỡng cô rất tốt nha.”



lồng ngực anh đang đeo, còn có sợi dây chuyền trên cổ, bông tai… thì cô liền hiểu rõ chó không đổi được tính ăn cức như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.