“Lý luận suông” Lệ Đình Phong cười nhạo một tiếng: “Chỉnh sửa lại tư liệu về đảo Phương Văn rồi đưa cho Thẩm An Nhiên đi, đợi chút nữa khi cô Lấy tới công ty thì cậu liền đi theo cô ấy”
“Về sau tôi sẽ trở thành trợ lý của cô ấy sao ạ?”
“Có ý kiến gì sao?”
“Không có không có.” Triệu Việt vội lắc đầu, không chỉ không có ý kiến mà còn rất vừa lòng, Thẩm An Nhiên dễ ở chung hơn Lê Đình Phong nhiều.
“Giúp cô ấy, đừng để cô ấy bị mệt”
“Chắc chắn rồi ạ” Triệu Việt nở nụ cười lấy lòng: “Tổng giám đốc Lệ đúng thật là rất săn sóc cho cô Nhiên mà”
Lệ Đình Phong dập tắt điếu thuốc.
Sắc trời hửng sáng, ánh mặt trời bị bức màn dày nặng ngăn cản lại, chỉ có một chút ánh nắng tuyên từ khe hở tiến vào, trong nhà nửa sáng nửa tới, Thẩm An Nhiên tỉnh lại, quanh thân truyền đến một trận đau nhức, cô ngồi dậy rồi cố gắng làm quen với cơn đau nhức này sau đó mới chậm rãi đứng lên, đi tới tủ quần áo mở cửa tủ ra, gỡ một bộ đồ công sở từ nên trong xuống, mặc được một nửa bỗng nhiên phát hiện ở trong thùng rác có một hộp thuốc.
Cô đi tới để nhặt lên, đây còn không phải là thuốc tối hôm qua cô uống sao? Cô nhớ rõ sau khi uống xong mình đã để nó vào trong ngăn kéo rồi mà.
Bây giờ nó lại nằm ở trong thùng rác, không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do Lê Đình Phong ném vào.
Thẩm An Nhiên siết lấy hộp thuốc, hàm răng cắn chặt môi dưới, mãi đến khi cảm giác được cơn đau cô mới nhả ra.
Cô nhớ tới cơn ác mộng tối hôm qua, nhớ tới ánh mắt nhìn cô trong bóng đêm của Lệ Đình Phong, Thẩm An Nhiên bỗng cảm thấy sợ hãi.
Một khí lạnh tràn từ dưới lòng bàn chân lên tới tay khiến cô lạnh ngắt, cô ngồi xổm xuống mặt đất, bởi vì sợ hãi mà run bần bật lên.
Chỉ là cô đã hiểu quá rõ Lê Đình Phong là người như thế nào, cô sợ cơn ác mộng của cô sẽ trở thành sự thật, Lệ Đình Phong là một người bạc tình tới nỗi vô tình, anh ta không hề thích cô ở điểm nào mà chỉ có dục vọng muốn chiếm hữu thôi.
Giống như nắm một con chim ở trong lòng bàn tay vậy, có thể buông lỏng và siết chặt bất cứ lúc nào, cho dù cô có phi lên rất cao nhưng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta, cô thì đang liều mạng giãy giụa mà Lệ Đình Phong thì chỉ đang chơi đùa.
Lê Đình Phong đã nắm quyền thế lâu năm, anh ta chỉ đơn giản là không thích thoát khỏi cảm giác được khống chế, cho nên đứa bé đối với anh ta mà nói cũng chỉ là một công cụ để khống chế cô thôi, đến nỗi sau khi sinh con xong thì để ai nuôi, tương lai sẽ thành cái dạng gì, tất cả những vấn đề này đều không nằm trong phạm vi suy xét của anh ta
Cô sợ, thật sự rất sợ.
Thẩm An Nhiên nghĩ đến một bộ phim mà mình đã từng xem qua, có một cô gái bị lừa bán vào trong núi, lúc mới đầu cô ấy còn nghĩ tới chuyện trốn, nhưng sau đó lại bị người ta ép buộc cho mang thai, sinh. con xong thì cũng đánh mất luôn ý định muốn chạy trốn.
Cho nên có đôi khi cầm tù tinh thần còn đáng sợ hơn cả việc cầm tù thân thể, một khi đã chấp nhận. số phận thì cho dù có cảnh cũng không thể nào phi ra ngoài.
Cô sợ cô sẽ trở thành một cô gái giống như nhân vật trong phim, nếu Lệ Đình Phong thật sự muốn.
cô có thai thì căn bản cô không còn năng lực để từ chối nữa.
Dường như đó là một cơn ác mộng của cô, bị nhốt ở trong nhà, không có cách nào mà chỉ có thể nhìn bụng mình đang lớn lên từng ngày…
Báo thức của điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, Thẩm An Nhiên lau sạch hộp thuốc rồi lại để vào trong ngăn kéo.
Thẩm An Nhiên rất muốn ném hình ảnh cô sinh con ra khỏi đầu, nhưng càng muốn ném nó đi thì nó lại càng không ra, những hình ảnh đó càng ngày càng hiện ra rõ ràng hơn.