“Tống giám đốc Lệ, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, ngài buông tha ta n Hâm Bằng không biết chuyện mình phải đối mặt tiếp theo là gì, nỗi sợ nuốt lấy ông ta từng chút từng chút, não bộ ông ta đã tê dại và mất đi năng lực tự chủ, chỉ có thể không ngừng nhận lỗi sai về phần mình.
Một câu tôi sai rồi là có thể trừ bỏ hết các tội lỗi của ông ta sao?
Nghĩ rất hay.
Cho dù Thẩm An Nhiên tự nguyện kí hợp đồng đó thì sao chứ?
Chẳng lẽ vết thương trên người cô là cô tự tạo ra sao?
Trần Hâm Băng khóc như một con chó khiến người ta nhìn mà thấy có chút buồn nôn, Lệ Đình Phong nghĩ đến việc Thẩm An Nhiên ở phải chịu khổ ở trong tay ông ta thì xé nát hợp đồng rồi ném xuống đất, phân phó cho cấp dưới: “Che đầu ông ta lại đi”
Nỗi sợ hãi luôn nảy ra từ việc không biết gì, nếu hai mắt bị che lại rồi rơi vào trong bóng tối không thấy gì hết thì sẽ càng sợ hãi hơn.
Trần Hâm Bằng khóc than không ngừng, sau đó thân dưới chợt lạnh, ông ta chưa kịp kêu lên mấy tiếng thảm thiết thì đã bị ngất đi rồi.
Máu uốn lượn chảy xuống dưới mặt đất, mùi máu tươi xung quanh càng đậm hơn.
“Tổng giám đốc Lệ, có cần đánh thức ông ta dậy không ạ?”
Trần Hâm Bảng này chỉ sợ rất khó để tỉnh lại, Lệ Đình Phong lắc đầu: “Trùm bao tải lên rồi tìm một con ngõ nhỏ nào đó ném vào đi”
So với chết thì thứ đau đớn hơn cả chính là sống không bằng chết, anh muốn Trần Hâm Bằng sống, để ông ta sống một cách đau đớn muốn chết rồi nhìn từng thứ có trong tay ông ta biến mất dần, đây là kết cục của việc làm Thẩm An Nhiên bị tổn thương.
“Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi” Lệ Đình Phong đứng lên, dẫm vào vụn giấy trên mặt đất.
Lệ Đình Phong xử lý xong Trần Hâm Bẵng liền trở về bệnh viện.
Khuôn mặt vốn tái mét của Lệ Đình Phong vừa nhìn thấy Thẩm An Nhiên đang ngủ mê man liền chầm chậm trở lại bình thường.
“Sao vẫn chưa tỉnh?”
Bác sĩ giải thích nói: “Trong máu cô Thẩm kiểm tra được có thuốc mê, lại thêm việc bị kinh sợ, có thể phải đợi tới ngày mai mới tỉnh được”
Nghe thấy hai chữ “thuốc mê”, mà sợ đến lạnh sống lưng, trái tim căng thẳng xong lại thả lỏng lại căng thẳng, anh không dám nghĩ nếu như anh đến trễ một chút, đợi Thẩm An Nhiên sẽ là kết quả như thế nào.
Đình Phong còn chưa kịp thay quần áo, áo của anh bị dính chút máu, bác sĩ thấy vậy nói: “Anh Lệ hay là tôi ở đây canh cô Thẩm, anh trở về thay quần áo trước đi?”
Lệ Đình Phong nhìn quần áo mình một lượt, bây giờ anh mới phát hiện bên trên có vết máu: “Lát nữa tôi kêu trợ lý đem qua”
Anh đều nói như vậy, bác sĩ cũng không tiện nói gì thêm, căn dặn mấy việc cần chú ý xong liền rời đi.
Triệu Việt đem quần áo tới thì thấy Lệ Đình Phong đang ngồi ở đầu giường, cái gì cũng không làm, chỉ nằm tay Thẩm An Nhiên, lưng hướng về phía ánh sáng, khuôn mặt bị khuất trong bóng tối không nhìn ra vẻ mặt gì, chỉ có đôi mắt lộ ra chút ấm áp.
Ấm áp? Triệu Việt giật mình, anh ta vậy mà có thể nhìn được sự ấm áp trên mặt Lệ Đình Phong, anh ta dụi dụi mắt.
Lệ Đình Phong lạnh lùng nói: “Cậu đứng đực ngoài cửa làm gì?”
Triệu Việt bỏ tay xuống nhìn, quả nhiên là nhìn sai rồi.