Thấy cô nghiêm túc như vậy, ánh mắt Lệ Đình Phong tối sầm lại, sau đó giễu cợt nói: “Em không sợ anh đối phó với người bên cạnh em sao?”
“Anh nói là Thẩm An Phú? Hay là nhà họ Tần?” Thẩm An Nhiên như hiểu được lời trong lòng anh, cô lạnh lùng nói: “Em thân mình còn chưa lo xong em dựa vào đâu còn quan tâm bọn họ? Thẩm An Phú là cái thá gì, anh muốn chặt tay anh ta hay là giết anh ta đều không liên quan đến em”
Từ lúc Thẩm An Phú lừa cô vào sòng bạc thế giới ngầm, bỏ cô ở lại, cô đã không còn người anh này nữa.
Dù sao cô cũng sắp chết rồi, người thân gì trong lòng cô có cũng được mà không cũng được, hai mắt nhắm lại, mọi thứ đều về với cát bụi.
Lệ Đình Phong làm việc theo từng bước từng bước, theo đúng kế hoạch ban đầu đề ra, nhưng không biết tại sao lại sai lầm ở chỗ Thẩm An Nhiên.
Miệng Thẩm An Nhiên lạnh lùng nói muốn cùng anh ly hôn, trong mắt cũng không che được sự hận thù, cô thực sự rất hận anh.
Hai tháng này chung sống hòa thuận, có lẽ chỉ có anh là hòa vào đó, tự mình cảm động.
Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô, tim anh như bị thứ gì đó cắn chặt, đau đớn dữ dội.
“Em thật sự không quan tâm thứ gì sao?” “Đúng”
Vẻ mặt Lệ Đình Phong trở nên u ám khó coi: “Vậy anh cho em một cơ hội ra tòa ly hôn với anh, nhưng nếu tòa án không quyết định, em chỉ có thể mãi mãi ở bên cạnh anh cả đời, cái gì cũng không thể làm chỉ có thể sinh con, kết quả như vậy em chịu được không? Thẩm An Nhiên”
Trong đôi mắt đen như mực của Lệ Đình Phong lóe ra ánh sáng nguy hiểm. Thẩm An Nhiên bị anh chằm chấm đến toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy có một đôi tay vô hình bóp chặt cổ họng của cô, hai mắt cô đỏ ngầu, lồng ngực lên xuống từng trận.
“Lệ Đình Phong, anh là đồ súc vật!”
“Anh còn có thể làm ra chuyện súc vật hơn thế này nữa kìa, em muốn thử một chút không?” Anh từ trên cao nhìn xuống gương mặt tái nhợt của Thẩm An Nhiên, dường như trong nháy mắt nghĩ thông suốt chuyện gì, khóe miệng nở một nụ cười khinh miệt.
“Thẩm An Nhiên em tốt nhất nghe lời một chút, đừng có chọc giận anh. Em ngoan một chút anh còn có thể đối xử tốt với em một tý. Nếu như em không ngoan ngoãn, cuộc sống sau này của em không còn dễ chịu nữa đâu, em cứ suy nghĩ cẩn thận.”
Thẩm An Nhiên nhớ tới ác mộng đêm đó, nhịp tim đập dồn dập.
Lệ Đình Phong chưa bao giờ tôn trọng cô, cho dù cô không nhắc tới tới ly hôn các thứ thì kết quả của cô cũng như thế, chỉ bằng liều một lần, ít nhất vì kết cục cô muốn mà cố gắng.
“Tôi không cần nghĩ nữa, lên tòa đi, tôi không thể tiếp tục hao tổn hai mạng người” Một người là bố cô, một người là đứa bé trong bụng của cô. Nếu như không phải anh vẫn luôn dùng Thẩm An Phú để uy hiếp cô, cô đã sớm ly hôn với anh.
Lệ Đình Phong đứng ở trước mắt cao cao nhìn xuống cô, một gương mặt lộ vẻ rất hung ác nham hiểm.
Thẩm An Nhiên quyết tâm muốn ly hôn với anh, cô không thèm để ý bất kỳ ai, cũng không sợ anh đe dọa uy hiếp. Tay Lệ Đình Phong nắm chặt thành quyền, mãnh liệt áp chế cơn tức giận trong lòng kia xuống. Anh thật sự sợ rằng mình không áp chế được lửa giận ra tay đánh Thẩm An Nhiên, bóp chết cô tại chỗ. Chưa bao giờ có người nào dám chống đối anh!
Lệ Đình Phong đóng sập cửa đi ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm An Nhiên. Mới vừa rồi phòng bệnh coi như còn ấm áp, bây giờ tĩnh mịch lạnh lẽo. Dưới ánh mặt trời, gương mặt của Thẩm An Nhiên không có một chút huyết sắc.