Tần Minh vội vàng đi vào, áo khoác ngoài đều rối tung cả lên: “Tình hình thế nào rồi?”
“Độ bão hòa oxy trong máu giảm, bệnh nhân đã hôn mê, tim đột ngột ngừng đập… tình hình rất nguy kịch” Những lúc càng nguy cấp, con người lại càng phải giữ bình tĩnh.
Sắc mặc Thẩm An Nhiên đã trở nên tái mét, môi tím đen, không cảm nhận được mạch đập, không còn nghe thấy tiếng tim đập…
“Cấp cứu tâm điện”
Tần Minh đau khổ thở hổn hển một hơi, anh ta chưa bao giờ gặp qua trường hợp nào suy yếu như của Thẩm An Nhiên, nếu anh ta quan tâm nhiều hơn một chút thì có lẽ cô sẽ không phải trở thành như bây giờ.
Cảm xúc bị thương từ trong đáy lòng chậm rãi khuếch tán đi, giống như một giọt nước mực được cho vào một dòng nước tinh khiết không màu, rồi từ từ nhuộm đen cả một chén nước.
Sau cuộc cấp cứu dài đằng đẵng, nhịp tim của Thẩm An Nhiên dần hồi phục trở lại, như là được ánh sáng phản chiếu, cô thật sự đã được mở rộng tầm mắt sau khi trải qua quá trình này.
Một tầng sương trắng phủ lên trên mặt nạ dưỡng khí, một màu trắng mờ mịt xuất hiện trước mắt, làm gợi lên nỗi sợ hãi trong tiềm thức của cô, khi liếc nhìn đến Tần Minh, cô cảm thấy trong lòng an tâm, cô muốn nói chuyện với anh ta, chỉ là không có chút sức lực nào.
Cơn đau đã tước đoạt sự tự do của cơ thể cô, ngay cả việc cử động ngón tay cô cũng không thể làm.
Tần Minh thấy cô tỉnh dậy, lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô: “An Nhiên nghe được tiếng của anh không? Em sẽ không sao, sẽ bình phục trở lại, đừng từ bỏ. Hãy nghĩ đến những người quan tâm và yêu thương em, chẳng phải em thích đàn Violon hay sao? Chờ tới khi em xuất viện, anh sẽ đưa em đi tham dự buổi hòa nhạc.”
Khóe mắt của Thẩm An Nhiên tràn ra một dòng lệ trong suốt, Tần Minh biết rằng cô có thể nghe thấy những lời anh ta nói.
Thẩm An Nhiên nỗ lực mở đôi môi xanh màu ngó sen của mình ra, cố gắng phát ra âm thanh: “Tần… Tần Minh.”
Cô rất yếu ớt, giọng nói phát ra nhỏ đến mức dường như không thể nghe được, Tần Minh ghé tai lại, chỉ mơ hồ nghe thấy được cô nói: “Em đau quá..”
Tân Minh cắn chặt răng mới nén được cảm xúc chua xót trong lòng xuống, vành mắt anh ta đã hồng lên, vươn tay lau đi giọt nước mắt nơi thái dương của Thẩm An Nhiên: “Kiên trì một lúc sẽ không đau nữa, em đã luôn rất mạnh mẽ mà”
Thẩm An Nhiên chớp mắt, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, những đồ vật cô nhìn thấy đều như là những cái bóng chồng lên nhau, cô hé miệng, giống như một con cá mắc cạn đang cố gắng hô hấp, đôi môi không còn một chút máu nở một nụ cười yếu ớt, cô khàn giọng chậm rãi nói: “…Đừng nói với Lệ Đình Phong về bệnh tình của em”
Trong tình huống thế này, người mà cô nghĩ đến vẫn là Lê Đình Phong, vì cái gì mà không thể nói cho anh biết? Loại người giống như Lê Đình Phong nên sống cả đời trong sự hối hận vì những lỗi lầm, mỗi ngày đều sống trong sự áy náy, ngày đêm không được yên.
Tần Minh như tỉnh ra: “Được, anh đồng ý với em.
Thẩm An Nhiên nhìn ánh đèn phẫu thuật chói lại trên đỉnh đầu, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Thân hình gầy gò của Thẩm An Nhiên được đặt bởi các dụng cụ khác nhau, một cái ống được đưa vào, trước khi phẫu thuật thì cần phải tẩy rửa dạ dày một chút, nhìn đến bên trong có những thứ không tiêu hóa được chồng chất lên nhau, ánh mắt Tân Minh lại đỏ thêm vài phần.
Nơi đó lại có thể chứa hoàn toàn là bột giấy, điều này đã nói lên rằng thứ mà Thẩm An Nhiên ăn gần đây là giấy vệ sinh!
Tại sao cô ấy lại ăn loại đồ vật như thế?
Ngay lập tức Tần Minh nghĩ đến Lệ Đình Phong đang ở ngoài cửa phòng giải phẫu.
Anh ta dùng lực cắn chặt răng mới có thể nén cơn tức giận đi xuống.
Ca phẫu thuật không thành công, cố gắng lắm cũng chỉ có thể cứu được chút hơi thở của Thẩm An Nhiên, hơn nữa hơi thở này cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thẩm An Nhiên đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, nếu trong bốn mươi tám giờ vẫn không hồi phục, thì sẽ lại rơi vào nguy hiểm.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, Tần Minh cũng đi ra theo sau đó, anh ta tháo khẩu trang xuống, dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lê Đình Phong.
Lệ Đình Phong thử nhấc chân đi qua để hỏi về tình hình của Thẩm An Nhiên, chỉ là cả hai chân giống như chứa đầy sắt chì trở nên rất nặng nề, ngay cả việc di chuyển chân một chút anh cũng không làm được Tần Minh đi đến trước mặt anh, Lệ Đình Phong nghe được sự nặng nề trong giọng nói của chính mình: “Cô ấy thế nào rồi?”
Đột nhiên Tần Minh nâng tay đánh một quyền vào mặt Lệ Đình Phong, lực đánh không hề nhẹ, Lệ Đình Phong lảo đảo một chút rồi lùi lại phía sau mấy bước.
Anh nghiêng đầu, hai tay đặt ở hai bên đùi nắm chặt lại thành quyền, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Thẩm An Nhiên thế nào rồi?”
“Nhờ phước mà anh ban tặng, không chết, chỉ là mất đi nửa cái mạng, còn được một chuyến đi đến cửa âm phủ”
Trong lời nói của Tần Minh như một cây kim thép đâm xuyên qua yết hầu anh, đau âm ỉ, trước mắt dần chuyển thành màu đen, ngay cả việc hô hấp cũng không xong.
Tân Minh nhìn bộ dạng đau đớn của Lệ Đình Phong, giọng điệu châm chọc nói: “Kẻ gây ra toàn bộ hậu quả này chính là Lê Đình Phong anh, anh còn mặt mũi nào mà ở đây giả vờ đau khổ? Việc của An Nhiên sau này không cần anh quan tâm đến, anh vẫn là nên đi quan tâm người anh nên quan tâm đi.”