Lê Đình Phong có chút đăm chiêu gật đầu, con thỏ ép tới đường cùng thì cũng sẽ cần người, càng không nói người, không chừng nếu như có gánh nặng thì sợ rắng Thẩm An Nhiên sẽ tìm tới cái chết ở trước tòa án.
Luật sư Văn ra đề nghị rắng: Đợi cho tới thời cơ quan trọng, khiến cho Thẩm An Nhiên bị truy tố với lý do thay đổi khi xúc động và phẫn nộ.
Dù sao thì lúc trước Thẩm An Nhiên cũng cực kì quấn quít quấn lấy anh đòi kết hôn cho bằng được, vậy thì đem chuyện cũ này ra ầm ïrồi tung lên trên internet. Khiến cho người ta phải suy nghĩ rằng, tình cảm vợ chồng vẫn còn rất sâu đậm.
Hơn nữa dù cho có chứng cứ bất lợi từ phía đối phương, ví dụ như bạo lực, tài sản, đi quá giới hạn…
Luật sư Văn lải nhải một cách kỹ càng, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt của Lê Đình Phong không thích hợp cho lắm, anh ta dừng lại, hỏi: “Tổng giám đốc Lệ, anh làm sao vậy?”
“Không có gì” Chỉ là khi luật sư vừa mới nói những thứ kia, tất cả anh đều có mà thôi. . ngôn tình hoàn
Anh chiếm lấy tài sản của Thẩm An Nhiên, đánh cô, còn nói rằng sẽ đưa đứa con nhỏ của cô cho một người khác nhận làm con nuôi.
Tài giản, đi quá giới hạn, bạo hành, tất cả anh đều phạm phải, lúc này anh mới phát hiện ra rằng mình đuối lý trước Thẩm An Nhiên rất nhiều.
Chẳng qua là hiện giờ có suy nghĩ những điều này thì cũng vô dụng, chờ cho tới khi ly hôn xong, Thẩm An Nhiên ở bên cạnh anh và không đề cập tới chuyện ly hôn nữa thì anh sẽ chân thành bù đắp lại cho cô.
Lê Đình Phong châm một điếu thuốc, đôi môi mỏng thổi nhẹ ra một hơi, trong chớp mắt ánh mắt biến mất ở giữa làn khói.
Thời gian mở phiên tòa là thứ tư tuần sau, chỉ còn năm ngày để chuẩn bị, Thẩm An Nhiên muốn kiếm cách thức liên lạc với Hạ Minh Nguyệt để nói chuyện, vì thế cô gọi điện thoại tìm thím Vương.
“Cô Hạ còn đang ngủ, tôi không dám quấy rầy cô ấy”
“Giờ này còn ngủ sao?” Thẩm An Nhiên nhìn thấy đã bốn giờ chiều rồi.
Ngày hôm qua Hạ Minh Nguyệt cả đêm không về, gần giữa trưa hôm nay mới về tới, vừa về tới nhà thì lăn ra ngủ, thím Vương cũng không dám lắm mồm sợ rằng sẽ khiến cho Thẩm An Nhiên nghỉ ngờ.
“Cô Trầm nếu có việc gì gấp thì cứ nói với tôi, tôi sẽ thay cô chuyển lại cho cô Hạ”
“Không cần” Thẩm An Nhiên từ chối, cô muốn tự chính mình nói với cô ta.
“Thím cứ để lại số điện thoại cho tôi, tôi sẽ gọi cô ấy vào buổi tối sau.
“Được được” Thím Vương xoay người tìm được số điện thoại của Hạ Minh Nguyệt.
Thẩm An Nhiên có được trí nhớ rất tốt, chỉ cần nghe một lần thôi là đã nhớ kỹ rồi, sau khi cúp điện thoại cô lưu số của Hạ Minh Nguyệt vào điện thoại của mình.
Thẩm An Nhiên gửi cho Hạ Minh Nguyệt một cái tin nhắn, một chữ cũng không có, chỉ có gửi giấy gọi cô với Lê Đình Phong lên tòa để ly hôn, cô tin răng chắc chắn cô ta vừa xem thì cũng đã có thể hiểu được.
Hạ Minh Nguyệt ngủ thẳng tới sáu giờ mới tỉnh dậy, cả một đêm xương sống lẫn thắt lưng và chân đều đau nhức, tối hôm qua Tống Á Đông lại quấn cô cả một đêm, mà cô lại có thể bị cuốn vào hương vị của loại yêu đương lén lút này.
Cứ như thế này tiếp nữa thì cũng không có cách nào khác, cô và Tống Á Đông vẫn dây dưa cũng chỉ biết hưởng lợi từ Thẩm An Nhiên và Lê Đình Phong.
Hạ Minh Nguyệt cau mày, lấy điện thoại từ tủ đầu giường, gỡ dây sạc ra, màn hình sáng lên thông báo có một tin nhắn lạ gửi tới.
Hạ Minh Nguyệt ấn vào thì vừa thấy, là một bức ảnh, cô ta phóng to ra… Động tác đột nhiên cứng đờ lại.