Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 204: Chương 204




“Còn có một câu nói tôi vốn không có ý định nói… Lệ Đình Phong có thâm ý khác mà nhìn sang Thẩm An Nhiên, giọng điệu của anh lập tức trở nên nặng nề hơn: “Vợ của tôi có bệnh tâm thần rất nghiêm trọng, tinh thần phân liệt, có chứng vọng tưởng bị hại, ở chỗ tôi có chứng minh của bệnh viện, cũng có bác sĩ làm chứng, lúc ấy còn truyền đến trên mạng”

Một người có bệnh tâm thần còn đến toà án, cái này không phải là đùa giỡn sao? Lệ Đình Phong vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc mà nhìn về phía Thẩm An Nhiên, ánh mắt sắc bén như con dao phảng phất như muốn đem người ta lăng trì đến chết, băm vằm thành trăm mảnh vậy.

Quan tòa hỏi: “Anh nói anh vốn không có ý định nói, vậy bây giờ tại sao phải nói ra?”

Lệ Đình Phong nói: “Tôi không có ý định nói là vì suy xét đến danh dự của vợ tôi, nhưng nếu như hiện tại tôi không nói ra thì tôi lo lắng rằng vợ tôi sẽ cưỡng bức ly hôn với tôi trong tình huống ý thức không rõ ràng, tôi là người giám hộ của cô ấy và có trách nhiệm chăm sóc cô ấy. Nói về tình cảm thì chúng tôi quen biết nhau sáu năm và đã kết hôn được hơn bốn năm, tình cảm làm sao có thể bởi vì một vài câu nói của cô ấy có thể chứng minh chúng tôi đã tan vỡ không thể vãn hồi chứ?”

Thím Vương, bác sĩ tâm lý của bệnh viện tâm thần đã từng thấy Thẩm An Nhiên đến khoa thần kinh khám bệnh đã tới hiện trường để làm chứng cho Lệ Đình Phong.

Cuối cùng luật sư Văn tổng kết nói: “Trong suốt quá trình quan hệ vợ chồng, nguyên cáo Thẩm An Nhiên có bệnh về thần kinh, Lệ Đình Phong với tư cách là người giám hộ hợp pháp của nguyên cáo nên sẽ có trách nhiệm giám thị nhất định đối với nguyên cáo”

“Bởi vì nguyên cáo có bệnh về thần kinh nghiêm trọng, thuộc về kiểu người không có năng lực hành vi dân sự, trong lúc phát bệnh đã hoàn toàn đánh mất năng lực tự biện, mà chứng cứ được đưa ra là do nguyên cáo đưa ra khi đang bị bệnh tâm thần, không phù hợp với thủ tục pháp lý và sự thật nên nó là chứng cứ không hợp lệ”

“Yêu cầu khởi kiện do nguyên cáo yêu cầu không phù hợp với tình tiết và cơ sở pháp lý nên nội dung tranh tụng đã bị bác bỏ”

Không phải… Thẩm An Nhiên run rẩy giải thích: “Không phải, bệnh của tôi đã tốt rồi, tôi rất rõ ràng là chính bản thân mình muốn ly hôn, tôi và Lệ Đình Phong không có tình cảm!

Quan toà tôi kháng cáo ly hôn, tôi không cần một phần tài sản nào.

Quan tòa nhìn về phía Lệ Đình Phong: “Phía bị cáo có lời gì muốn nói không?”

Lệ Đình Phong cười nhẹ một tiếng, không cần nói cũng biết, mọi thứ dường như đã nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh liếc mắt nhìn về phía luật sư Văn, kế tiếp đã không cần anh phải ra mặt nữa.

Luật sư Văn hăng giọng đẩy cặp kính gọng bạc trên sống mũi, trong mắt hiện lên tia sắc bén nói: “Ở đây tôi có một phần chứng cứ, chứng minh nguyên nhân phía nguyên cáo khởi tố ly hôn là vì có liên quan đến số lượng tài sản rất lớn”

Thẩm An Nhiên nhíu mày, vấn đề liên quan đến số lượng tài sản rất lớn sao? Cô gả cho Lệ Đình Phong nhiều năm như vậy, chỉ phí ăn mặc chưa từng tiêu tốn của anh ta một phân tiền nào, trái lại anh ta còn làm hại cô tan cửa nát nhà!

Luật sư Văn giải thích từng cái một sau đó cuối cùng đem chứng cớ trình lên trên.

Nội dung là, Thẩm An Nhiên là người phụ trách đảm nhiệm hạng mục đảo Phương Văn của tập đoàn Đại Phong, đã chuyển một lượng lớn tài sản cho nhà họ Tân, số tiền đó lên tới hai nghìn bốn trăm tỷ.

Số tiền khổng lồ như vậy khiến những người có mặt kinh ngạc, ánh mắt của mọi người nhìn Thẩm An Nhiên đều trở nên không giống với lúc trước, khó trách lại nói một phân tiền cũng không cần hóa ra là đã sớm chuyển đi hai nghìn bốn trăm tỷ rồi.

Nếu như Thẩm An Nhiên còn muốn kiên trì ly hôn thì nhất định phải đem số tiền kia tính toán rõ ràng sau đó bồi thường cho Lệ Đình Phong.

Nhưng hai nghìn bốn trăm tỷ….cô đi đâu đi gom góp được nhiều tiền như vậy? Đừng nói hai nghìn bốn trăm tỷ cho dù hai mươi tư tỷ thì cô cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.