Anh đưa tay ra che bàn tay lạnh lẽo của Thẩm An Nhiên, dùng đầu ngón tay xoa chiếc nhãn trên ngón áp út của cô, rõ ràng là dựa theo kích thước của chiếc nhẫn ban đầu để mua vậy mà tại sao khi đeo vào lại lỏng lẻo như vậy? Dường như: chỉ cần chạm nhẹ nhàng một cái là có thể rơi ra.
Lệ Đình Phong nhíu mày, nhìn ngón tay của Thẩm An Nhiên, hai năm qua Thẩm An Nhiên giống như mắc bệnh nan y, thân thể càng ngày càng gầy gò như co rút lại, trên ngón tay cũng không có một chút thịt nào.
Bầu không khí u ám, Lệ Đình Phong buông tay cô ra: “Thẩm An Nhiên còn nhớ rõ những gì tôi đã cảnh cáo em trước đây không? Em muốn ly hôn thì tôi cho em cơ hội, nhưng sẽ phải chịu hậu quả nếu ly hôn không thành, em còn nhớ không?” Anh đã từng nói qua sẽ khiến cho cô phải hối hận khi đưa ra quyết định như vậy.
Lệ Đình Phong đối với những lời mình nói ra từ trước đến nay nói được làm được, mà Thẩm An Nhiên cũng là người tàn nhẫn với chính mình, cô trừng mắt lên, ánh mắt thê lương: “Tôi đây cũng đã nói, hoặc là ly hôn hoặc là tôi chết…
Nói xong, cô mạnh mẽ đẩy Lệ Đình Phong ra.
Lệ Đình Phong nhất thời bị đẩy lùi không chuẩn bị trước suýt nữa ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Thẩm An Nhiên lao tới một mặt tường, ánh mắt anh ta đung đưa, trong đầu anh bùng nổ một luồng trùng kích thị giác dữ dội!
Chỉ nghe “Bịch!” một tiếng trầm đục, trên vách tường màu trắng bị nhuộm lên máu đỏ chói mắt…
Toàn thân Lệ Đình Phong cứng ngắc, cổ họng như bị một bàn tay vô hình chèn ép, siết chặt, ép đến nghẹt thở.
Đại não còn không có kịp phản ứng thì cơ thể đã lao về phía trước.
Cơ thể suy yếu của Thẩm An Nhiên nằm mềm nhũn trên nền gạch lạnh lếo, những người xung quanh đều kinh ngạc hét lên.
“Có người va vào tường rồi! Chết người rồi!”
Thẩm An Nhiên vẫn còn thở, có lẽ khoảng cách không đủ, trán cô chỉ bị vỡ một lớp biểu bì, trán của cô trước đó không lâu đã bị thương ở bên trong sòng bạc ngầm, hôm nay chẳng qua là miệng vết thương vừa đóng vảy bị nứt ra, cho nên mới chảy ra máu.
Thẩm An Nhiên chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, sau khi cảm giác đau đơn qua đi ngoại trừ muốn ngất còn có một cảm giác buồn nôn, hai mắt mơ hồ, lỗ tai vang lên tiếng ong ong.
Ngay cả hôn mê cô còn chưa hôn mê thì làm sao có thể sẽ chết được? Thẩm An Nhiên tuyệt vọng nghĩ, chỉ hận trong tay không thể xuất hiện một con dao, như vậy cô có thể một dao đâm vào ngực là xong.
Máu chảy từ trán chảy tới mí mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia đau đớn, chiếc nhãn từ trên ngón áp út buông lỏng rơi trên mặt đất hiện ra ánh sáng lạnh như băng.
“Lệ Đình Phong, có phải chỉ cần tôi chết đi thì anh mới có thể thoả mãn hay không?” Thẩm An Nhiên run rẩy nói.
Trái tim rung động dữ dội, Lệ Đình Phong lúc này mới biết, những lời nói tàn nhãn mà lúc trước Thẩm An Nhiên nói ra không phải không phải chỉ là nói suông mà thôi, những điều cô nói với anh là thật!
Lệ Đình Phong ôm người lên, lạnh lùng nói: “Thẩm An Nhiên nếu cô chết thì tôi sẽ đào phần mộ của bố mẹ cô lên, chẳng phải tay của Thẩm An Phú đã bị phế bỏ rồi sao? Sau đó tôi sẽ chặt chân của anh ta khiến cho anh ta không thể tự lo liệu được, trên giường nguyền rủa đứa em gái máu lạnh vô tình của cô, còn có nhà họ Tân, tôi cũng sẽ không bỏ qua! Không phải cô đối với Tân Minh rất tốt sao? Tôi sẽ để cho anh ta nếm thử tư vị nhà tan cửa nát giống như cô!”
Lời nói độc ác của Lệ Đình Phong giống như một con dao cùn đâm thẳng vào tim cô, khi rút ra liền mang theo cả máu thịt, đau đến mức tâm hồn cũng đều run rẩy.
Thẩm An Nhiên đã không còn sức lực để chống lại anh ta, cô thật sự muốn chết, khi cô chết rồi thì không nhìn thấy gì nữa, những người còn sống kia có liên quan gì với cô nữa đâu?