Lệ Đình Phong chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm An Nhiên trầm lặng đầy vẻ đe dọa như này, rõ ràng đầu mũi của cô còn có hơi thở, ngực còn đang bị ức hiếp, nhiệt độ cơ thể cũng còn, nhưng mà anh cảm thấy cô giống như sắp chết tới nơi rồi vậy.
Cái kiểu sợ hãi như chẳng có việc gì này, khiến trong lòng anh ta kìm nén không được sự hấp tấp, anh bóp hàm dưới của Thẩm An Nhiên, lực mạnh giống như muốn bóp nát xương cốt cô ra từng khúc vậy.
“Thẩm An Nhiên nếu cô muốn dùng cách này để từ từ tự tử chết, cô có tin hay không tôi dùng dây thừng cột cô trên giường giống như người sống thực vật vậy, chỉ có thể dựa vào chất lỏng dinh dưỡng để tiếp tục sống!” Anh cũng không quan †âm Thẩm An Nhiên có khỏe mạnh hay không nữa rồi, chỉ cần cô còn sống là được.
Thẩm An Nhiên bắt đầu run rẩy, chỉ là tần suất run rẩy rất nhỏ, nếu như Lệ Đình Phong ôm lấy cô căn bản là không cảm giác được.
“Tôi…” Thẩm An Nhiên chuyển ánh mắt nhìn Lệ Đình Phong. Lệ Đình Phong cũng đã mang cô tới vịnh Thủy Tiên nhốt lại rồi, thì còn có gì mà không làm được nữa chứ?
“Anh tháo dây xích trên chân tôi ra, tôi không chạy, sẽ ngoan ngoãn ăn cơm…”
“Cô có tư cách gì nói điều kiện với tôi chứ?” Lệ Đình Phong cười nhạo một tiếng, lời nói mang theo vẻ châm biếm: “Bệnh thần kinh không muốn bị nhốt ở trong phòng, lẽ nào cô muốn vào bệnh viện tâm thần?”
Thẩm An Nhiên đỏ hết cả mắt, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận, Lệ Đình Phong độc quyền cưỡng bức, lời nói hung ác nói ra từ trước tới giờ đều nói là làm.
“Nghe nói bệnh viện tâm thần bên phía bắc cũng không †ồi, cô có muốn đi qua đó ở một thời gian không?”
Bệnh viện tâm thành của thành phố Hồ Chí Minh chia thành hai loại, một loại là bệnh viện tâm thần bình thường, loại còn lại là nhà thương điên.
Nhà thương điên ở thành phố Hồ Chí Minh là sự tồn tại kinh khủng, trong đó giam giữ người mắc bệnh có xu hướng bạo lực, thường xuyên bị giam giữ trong phòng tối đen không nhìn thấy ánh sáng, nơi đó luôn luôn là tiếng thét chói tai truyền tới cả một đêm.
Hồi còn nhỏ, Thẩm Đại Nam hay hù dọa cô, không nghe lời sẽ đem cô nhốt trong nhà thương điên, sự sợ hãi từ nhỏ tới lên khắc vào trong xương cốt, như hôm nay Lệ Đình Phong trong nháy mắt gợi lên khiến cô vẫn luôn giấu đi sự sợ hãi.
Lệ Đình Phong liếc mắt nhìn bát cháo ở thế giới ngầm, nhìn cô: “Tự cô chọn đi, là ngoan ngoãn ăn cơm, hoặc là trở thành “người thực vật”, hoặc là bị đưa tới nhà thương điên.”
trên đất, cũng không ngại bẩn mà đưa tay ra bỏ cháo từ dưới đất vô miệng.
Con ngươi Lệ Đình Phong co lại một hồi, túm lấy tay cô từ trên mặt đất đứng dậy.
Thẩm An Nhiên yếu ớt đứng dậy, con mắt khô khan đỏ hoe nghẹn ngào nói: “Tôi sẽ ăn sạch mà…”
Lệ Đình Phong hung hăng nhíu mày lại, anh biết bản thân quá tàn ác bức ép Thẩm An Nhiên rồi, anh đưa người tới phòng tắm rửa tay, một bên lau mặt cho cô, một bên dịu dàng nói: “Rơi xuống đất rồi thì không cần ăn nữa, Thẩm An Nhiên, tôi nhốt em chỉ là muốn em nghe lời tôi, không cần thật sự tưởng mình là một con chó. Yêu cầu của tôi cũng không nhiều, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời của tôi, ngoan ngoãn ăn cơm là được rồi”