Lệ Đình Phong nghe thấy sự trào phúng trong lời nói của cô, nếu như không phải Thẩm An Nhiên đột nhiên hỏi thì khả năng cả đời anh cũng không nói. Lệ Đình Phong nói sang chuyện khác: “Anh đi rót nước cho em.”
Phòng khách ở phía trước phòng ngủ có máy đun nước, Thẩm An Nhiên nhìn theo bóng lưng của Lệ Đình Phong thì ngồi lại trên giường đưa tay sờ lên chỗ khuyên tai, nơi đó có một vết sẹo nhàn nhạt.
Lúc đó ở trong nước, Lệ Đình Phong dãy dụa lôi kéo một bên khuyên tai của cô, sức mạnh quá lớn, vành tại bị rách, lúc đó bị khâu mấy mũi, bây giờ vết sẹo cũng đã mờ đi, nếu như không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.
Lệ Đình Phong lấy xong nước trở về thì thấy Thẩm An Nhiên còn đang cười không ngừng, cô cười Lệ Đình Phong nhưng cũng đang cười chính mình, hóa ra người không xứng với đối phương vẫn luôn là Lệ Đình Phong.
Thứ cực kỳ vô dụng chính là thâm tình, thứ cảm tình rẻ tiền nhất trên thế giới này chính là người khốn nạn với bạn bỗng một giây sau trở nên dịu dàng, mãnh liệt như bão táp, không thể tránh khỏi, nhưng mà thứ tình cảm muộn màng còn thấp hơn cả cây cỏ, còn dơ bẩn hơn cả bùn đất, giống như giỏi bọ trong cống ngầm.
Cô sẽ không nói cho Lệ Đình Phong sự thật này, cô muốn để cho Lệ Đình Phong sống trong sự dối trá này…
Thẩm An Nhiên nhận ly nước, uống một ngụm xong lại không nhịn được mà bật cười.
“Lời anh nói bưồn cười lắm sao?” Anh không biết vì sao Thẩm An Nhiên lại cười đến như vậy, thậm chí còn cười ra cả nước mắt.
Thẩm An Nhiên đặt ly ước trong tay xuống: “Đúng vậy, rất buồn cười, sáu năm này chúng ta đúng là một chuyện cười mà”
Cô vẫn luôn thật cẩn thận mà yêu Lệ Đình Phong, lấy máu của Hạ Minh Nguyệt để tiếp tục mạng sống, nhưng rồi đến hôm nay cô mới biết Lệ Đình Phong không xứng.
Anh không xứng với tình yêu của cô, mà cô đã trả hết nợ từ lâu.
“Đêm nay tôi muốn yên tĩnh ngủ một mình” Đôi mắt trong vắt của Thẩm An Nhiên khiến Lệ Đình Phong rung động, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, dù sao khoảng thời gian gần đây thái độ của Thẩm An Nhiên đối với anh vẫn rất lạnh nhạt.
Anh muốn bước đến ôm Thẩm An Nhiên, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh như băng của Thẩm An Nhiên khiến anh cảm thấy chột dạ.
“Thẩm An Nhiên, anh biết em giận anh, nhưng anh không thể không cứu Hạ Minh Nguyệt.”
Thẩm An Nhiên dùng ánh mắt bình thản nhìn anh: “Tôi không giận, có thể ly hôn với anh còn có thể lấy được hai nghìn bốn trăm tỉ tiền phụng dưỡng tôi đã vô cùng thỏa mãn rồi, chỉ là đêm nay tôi muốn yên tĩnh một chút, anh yên tâm tôi sẽ không đổi ý, ngày mai tôi chắc chắn sẽ trở về là ân nhân cứu mạng của anh” Bốn chữ cuối cùng cô đặc biệt nhấn mạnh.
Ánh mắt Thẩm An Nhiên vẫn lạnh băng như trước nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được có gì đó đang thiêu đốt trong mắt cô.
Lệ Đình Phong cảm nhận được rõ ràng anh đã mất đi một thứ quan trọng gì đó, nhưng lúc anh muốn liều mạng bù đắp thì không còn cách nào xoay chuyển được nữa.
Lệ Đình Phong ra khỏi phòng ngủ, để lại không gian cho Thẩm An Nhiên.
Sau khi anh rời khỏi nước mắt Thẩm An Nhiên không ngừng rơi xuống, cô xoa xoa đôi mắt bi thương, cô và Lệ Đình Phong coi như là lỡ duyên rồi.
Lệ Đình Phong mở máy tính nhìn video theo dõi Thẩm An Nhiên, anh thật sự lo lắng cho Thẩm An Nhiên.
Vốn dĩ anh tưởng rằng Thẩm An Nhiên sẽ ngủ sau khi anh rời đi, không ngờ cô lại dựa vào đầu giường mà khóc.
Nhìn vào video, Lệ Đình Phong cảm giác sâu sắc rằng trái tim mình như bị bóp chặt, tựa như đang chậm rãi mục nát.