“Không … Cuối cùng cô cũng phát ra âm thanh nhưng đau đớn lại tới.
Người đàn ông võ võ bản đồ trong tay: “Nói cho tôi biết anh ta đem mỏ quặng dời đi hướng nào”
“Tôi … không biết..” Trên đầu máy phát hiện nói dối lại kêu lên.
“Tốt lắm!” Người đàn ông cầm lấy ống tiêm thứ hai cắm vào cổ cô, mái tóc dài của hỗn độn, ướt đẫm, theo thuốc tiêm vào cổ, mạch máu trên cổ cô như muốn vỡ tung.
Đau quá, đau đến cực điểm … Thì ra đây là thực sự sống không bằng chết.
Khoảnh khắc đó, Thẩm An Nhiên cảm thấy linh hồn của mình thoát khỏi thân thể, lơ lửng trên không trung nhìn chính mình giãy dụa thống khổ ở bên dưới.
Một thân trên dưới không là mồ hôi lạnh thì cũng là máu huyết nhìn thấy mà giật mình.
Người đàn ông bóp căm cô, giọng nói khàn khàn tựa như mê hoặc: “Nói cho tôi biết, là ở thành phố Giang Nam hay vẫn là thành phố Sông Lam”
Đồng tử Thẩm An Nhiên run lên, nước mắt cùng máu rơi xuống dưới, rõ ràng đau đớn như vậy, nhưng cô lại cực kỳ tỉnh táo.
“Anh giết tôi đi … Tôi thật sự không … không biết, tôi không có nói dối…
Chỉ cần cô mở miệng trả lời câu hỏi của người đàn ông, máy phát hiện nói dối trên đầu sẽ có phản ứng, hắn ta chỉ tin thiết bị đó khiến cô không thể chối cãi.
Khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ quỷ vương biến đổi, hắn không ngờ cốt khí của lại mạnh mẽ như vậy, tới giờ vẫn không mở miệng.
Khóe miệng hắn nở nụ cười xấu xa: thú vị, quá thú vị, quả thực so với bất kỳ sinh mạng hắn chơi trước đấy đều thú vị hơn, đã lâu rồi hắn chưa thấy qua người kiêu ngạo như vậy.
“Ba mũi đang được tiêm.”
Những thuộc hạ phía sau hắn nghe được còn muốn tiêm động tác liền trở nên cứng đờ, loại thuốc phá hủy lý trí con người này, đừng nói xương phụ nữ mềm mại, cho dù là bọn họ cũng không hẳn có thể chịu được đến mũi thứ hai.
Bây giờ thực sự phải tiêm năm mũi, đây chính là không cẩn thận ký ức sẽ bị phá hủy, đại não biến thành thiểu năng trí tuệ.
Mũi kim đâm vào sau cổ lần nữa khiến cơ thể Thẩm An Nhiên co quắp đau đớn, không phải đau xé da cắt thịt mà giống như có một lực lượng đang bóp não cô, tách đỉnh đầu ra.
Đầu óc hiện tại của cô giống như một khúc gỗ trôi dạt giữa đại dương, loại điên cuồng này khiến máu trong người cô cuồn cuộn, há miệng phun ra ngụm máu chảy dọc theo sợi xích sắt quấn quanh cổ xuống thân.
Lạnh quá…. Đau quá … Lệ Đình Phong, không phải anh nói sẽ bảo vệ em thật tốt sao? Không phải anh nói sẽ đến cứu em sao? Tại sao anh còn đến? Tại sao?
Tôi hận anh, tôi hận anh … Tại sao lại lợi dụng tôi!
Nếu Lệ Đình Phong không đem đảo Phương Văn viết dưới danh nghĩa của cô, và cô không chịu trách nhiệm, thì có lẽ đã có ngày hôm nay.
Thẩm An Nhiên mím môi, nhưng giọng nói quá nhỏ nên không thể nghe rõ, cũng may người đàn ông hiểu kín đáo nhìn thấy từ hai chữ “Thành phố Giang Nam”, Thẩm An Nhiên đã bất tỉnh lời nói ra vào lúc này không thể hoàn toàn tin tưởng.
Không còn nhiều thời gian cho hắn, lúc này Lệ Đình Phong sợ là đã tìm thấy Hạ Minh Nguyệt, qua không bao lâu có thể tìm thấy người bên cạnh hắn.
Còn tưởng rằng người phụ nữ chỉ cần hơi đe dọa là có thể hỏi ra cái gì, nhưng kết quả miệng cô ta cứng đến mức không thể cạy ra được.
Hắn vốn là muốn giết cô, nhưng hiện tại lại có chút luyến tiếc, dù sao đây là lần đầu tiên có người có khiến hắn ra tay lâu như vậy, đủ cứng rắn!
Thật đáng tiếc một thân cứng cỏi thì có là gì, chỉ càng bị hành hạ thê thảm hơn.