Tay Hạ Minh Huệ vẫn còn bó bột, những vết thương khác cũng đã lành lại, mấy ngày nữa có thể hồi phục hoàn toàn. Cô †a vui vẻ ở trên giường một lúc, ngẩng đầu liếc nhìn thím Vương: “Đẩy xe lăn tới đây, tôi muốn đi thăm Thẩm An Nhiên.”
“Cô Hạ, cô muốn tới đó bây giờ sao?”
“Dù sao thì cũng quen biết nhiều năm như vậy, quan tâm một chút cũng là việc nên làm”
Hạ Minh Nguyệt quan tâm ai chứ không thể nào quan tâm đến Thẩm An Nhiên. Tới đó chỉ vì muốn tận mắt chứng kiến tình trạng thảm hại của Thẩm An Nhiên mà thôi.
Thím Vương bây giờ đang vô cùng bất mãn với Hạ Minh Nguyệt. Người phụ nữ này bề ngoài thì hiền lành, thực ra tâm tư lại thâm sâu, hiểm độc. Thẩm An Nhiên tốt hơn cô ta không biết bao nhiêu lần.
Những lời này bà chỉ có thể suy nghĩ trong đầu, Hạ Minh Nguyệt kêu bà lấy xe lăn, bà không nói hai lời liền đẩy xe lăn tới. Hạ Minh Nguyệt đứng dậy lên xe lăn mà không cần ai giúp đỡ.
Phòng ICU nằm trong một tòa nhà khác.
Hạ Minh Nguyệt có làn da trắng bệch, lộ ra vẻ ốm yếu, không cần ngụy trang nhìn qua cũng vô cùng yếu ớt.
Hạ Minh Nguyệt nhìn vào tòa nhà đó, trong lòng tính toán không biết nên nói gì mới có thể lấy được hảo cảm của Lệ Đình Phong. Dù sao thì từ sau khi sắp đặt hãm hại Thẩm An Nhiên sảy thai lần trước, Lệ Đình Phong đã lạnh nhạt với cô ta mấy tháng trời.
Nếu không vì “ân tình cứu mạng”, chỉ sợ Lệ Đình Phong đã cắt đứt quan hệ với cô ta từ lâu.
Hạ Minh Nguyệt không biết Thẩm An Nhiên ở phòng nào, sau khi tìm thấy số phòng ở quầy lễ tân của y tá, cô ta đã nhờ thím Vương đẩy cô ta qua đó.
Nhìn thấy Lệ Đình Phong cô ta suýt nữa không thể nhận ra anh, người đàn ông hai mươi ngày trước còn phong độ ngời ngời, bây giờ đã ốm yếu tiều tụy. Tóc anh hơi dài vì không được chăm sóc, cả người đều lộ ra sự sa sút tinh thần.
Trái tim Hạ Minh Nguyệt thắt lại, có chút đau lòng khi thấy Lệ Đình Phong như vậy, đồng thời cũng không cam lòng, anh vì Thẩm An Nhiên mà trở nên như vậy.
“Đình Phong…”
Lệ Đình Phong quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy là Hạ Minh Nguyệt thì hơi nhíu mày hỏi: “Sao em tới đây?”
“Em đến thăm anh…” Hạ Minh Nguyệt ngừng lại, dời ánh mắt sang Thẩm An Nhiên đang nằm trên giường nói: “Em đến xem Thẩm An Nhiên thế nào, c VÌ cứu em nên mới bị thương, theo lý em nên đến thăm cô ấy”
Hạ Minh Nguyệt thấy Lệ Đình Phong im lặng, thì thận trọng dò hỏi: “Cô ấy thế nào, vẫn tốt chứ?”
Lệ Đình Phong trả lời cứng nhắc: “Cô ấy rất tốt.”
Như vậy mà tốt? Hạ Minh Huệ cố nén sự chế nhạo trong lòng, nhìn Thẩm An Nhiên cắm đủ loại thiết bị y tế nằm trên giường, quả nhiên thành người thực vật thật rồi.
“Đình Phong, em thấy sắc mặt anh không tốt cho lắm. Hay là anh nghỉ ngơi vài ngày đi, em sẽ nhờ thím Vương giúp anh chăm sóc cho Thẩm An Nhiên”
Lời nói của Hạ Minh Nguyệt không chút sai sót, dù xét từ góc độ nào cũng thấy cô ta là người thấu tình đạt lý. Nếu là anh trước đây có lẽ sẽ có chút cảm động, nhưng nghĩ đến những trò cô ta đã diễn lúc trước, đôi mắt đen của Lệ Đình Phong liền trở nên sâu thẳm.
“Để thím Vương chăm sóc, còn em thì sao?”
“Em đã khỏe rồi, có thể tự chăm sóc bản thân”
“Nếu có thể tự chăm sóc bản thân sao còn ngồi xe lăn?
Chân của em không bị thương sao?” . Truyện Gia Đấu
Hạ Minh Nguyệt bị Lệ Đình Phong làm cho nghẹn họng, từ khi nào Lệ Đình Phong lại nói chuyện với cô ta gay gắt như vậy?
Cô ta đỏ mắt tủi thân: “Bác sĩ nói em bị hạ đường huyết nghiêm trọng, em đi vài bước đã thấy chóng mặt…