Mắt Thẩm An Nhiên khép lại rồi.
“Mau, đưa vào phòng cấp cứu”
Cảm giác khó thở bay lượn trong không trung, Lệ Đình Phong nhìn theo Thẩm An Nhiên lần nữa bị đưa vào phòng cấp cứu cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, một nửa linh hồn như bị ai lấy đi.
Hơn hai mươi năm này những gì Lệ Đình Phong trải qua đã vượt cả độ tuổi của anh, đối diện với tình huống đột ngột xảy ra, cho dù chưa tìm được biện pháp vẹn toàn nhất anh cũng không cảm thấy hoang mang.
Nhiều năm trôi qua, anh đã sớm quen với việc xảy ra vấn đề và giải quyết vấn đề rồi.
Có nhiều lúc anh tự tin một cách mù quáng hay là khả năng tự kiềm chế quá cao, nhưng địa vị của anh cũng cho anh sự tự tin đó, trước giờ anh chưa bao giờ tin về nhân quả báo ứng, thế nên không bao giờ kiêng nể gì cả.
Đến giờ anh mới biết rằng, chuyện nào ra chuyện đó, số mệnh tuần hoàn, phản bội một ai đó chắc chắn sẽ gặp báo ứng, đây là cái giá anh phải trả.
Trên hành lang yên tĩnh, Lệ Đình Phong tựa người vào tường, anh cúi đầu, bóng tối bao phủ lấy đường nét khuôn mặt anh, áp thấp xung quanh anh cực thấp,làm cho cô lao công lùi ra Xa.
Thẩm An Nhiên đang được cấp cứu, Lệ Đình Phong nhìn lên ngón tay mình, hôm nay là ngày thứ chín mươi Thẩm An Nhiên nằm viện cũng là lần cấp cứu thứ chín rồi.
Người lớn nói mèo có chín sinh mệnh, vậy Thẩm An Nhiên có bao nhiêu sinh mệnh đây?
Mỗi lần Thẩm An Nhiên bị đưa vào phòng cấp cứu, anh đều cảm thấy hối hận muốn giết chết bản thân mình, Lệ Đình Phong lòng đau như cắt, anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, anh cảm giác mình giống như một thanh gỗ đang trôi trong dòng nước mênh mông.
Hôm nay Triệu Việt lại đến, anh ta nhìn thấy Lệ Đình Phong đứng ở hành lang nên cảm thấy có chút kì lạ, mỗi lần anh ta đến đều thấy Lệ Đình Phong đứng ở phòng bệnh chăm sóc Thẩm An Nhiên, động còn không buồn động, sao nay lại ra hành lang hóng gió thế này?
Triệu Việt là một người nhạy cảm, chưa đến gần đã cảm giác được bầu không khí có chút khang khác.
Lúc chỉ cách Lệ Đình Phong khoảng một mét anh ta đột ngột dừng lại: “Tổng giám đốc Phong, sao anh lại đứng đây…”
Hỏi như vậy có chút đường đột, dù sao thì anh ta cũng chỉ là một nhân viên quèn, không nên hỏi sếp như vậy, cho dù có tò mò cũng nên giữ ở trong lòng, không nên hỏi nhiểu.
Triệu Việt nghĩ ngợi một lúc, đổi chủ đề, Lệ Đình Phong đang cúi đầu giọng khản đặc: “Thẩm An Nhiên tỉnh rồi”
“Bà chủ tỉnh rồi sao? Vậy tại sao ngài…” Triệu Việt bỗng dưng im bặt vì anh ta thấy đèn trước cửa phòng cấp cứu đằng kia đang sáng, điều này cũng giải thích vì sao Lệ Đình Phong đang đứng ở cửa mà không ở cùng Thẩm An Nhiên.
Triệu Việt nhìn thấy Lệ Đình Phong không ngừng xoa huyệt thái dương, anh ta không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Phong yên tâm đi, bà chủ tỉnh lại nghĩa là không có gì phải lo nữa rồi”
Người thực vật ngủ liền ba tháng có thể tỉnh dậy đã là một kì tích, còn gì không thể xảy ra được cơ chứ.
“Bà chủ là một người có phúc, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu” Giọng điệu an ủi người khác của Triệu Việt cứ như một bà lão vậy.
Nhưng Lệ Đình Phong nghe không lọt tai mấy lời này, sự đau đớn trong lòng Lệ Đình Phong không chỉ là sinh mệnh của Thẩm An Nhiên giờ chỉ như một sợi dây mà còn là khoảng cách không thể rút ngắn giữa hai người họ.
Dáng vẻ sợ hãi lúc nhìn thấy anh khi Thẩm An Nhiên mới tỉnh dậy anh cũng biết rằng, hai người họ không thể trở lại ngày xưa được nữa.
Thẩm An Nhiên làm sao có thể tha thứ cho anh, khi cô mắc ung thư dạ dày, chồng cô chính tay đẩy cô xuống nơi vực thảm không đáy, khiến cô ở đó chịu đựng đủ sự đày đọa, khiến mọi tâm niệm của cô đều tan thành mây khói.