Ý thức của Thẩm An Nhiên càng ngày càng trở nên mơ hồ, nói chuyện đứt quãng, thường nói được một nửa rồi lại quên.
Tình trạng bây giờ so với trước tốt hơn rất nhiều, ít nhất cảm xúc cô cũng ổn định lại rồi.
Nhưng chỉ có Thẩm An Nhiên biết được rằng, cô giống như một tù nhân đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ, chiếc giường dưới người giống như một bàn đỉnh, cho dù cô nằm thế nào cũng đều cảm thấy đau đớn.
Thậm chí có những lúc cô cảm giác linh hồn mình đã thoát khỏi thân xác, trôi nổi trên không trung nhìn xuống bản thân đang khóc đến tê tâm liệt phế, cô có thể nghe được tiếng khóc của mình thảm khốc đến mức nào, cô buồn bã cũng muốn khóc lên nhưng linh hồn cô dường như đã khô cạn.
Rốt cuộc sống có ý nghĩa gì chứ? Cô đã không còn biết nữa rồi, cô cực kì sợ hãi, chỉ khi chết cô mới có thể giải thoát”
Linh hồn bay trên không trung nhận được sự yên tĩnh, Thẩm An Nhiên ngủ một giấc thật dài, trong miệng vẫn lẩm nhẩm: “Anh cõng em về có được không?”
Ai cõng cô về nhà? Cô không nhớ nữa rồi.
Lệ Đình Phong nhìn cô không rời mắt, biểu tình đau đớn, anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, hôn lên môi cô.
Rút kinh nghiệm từ bài học lần trước và lời cảnh cáo của bác sỹ, Lệ Đình Phong không dám vào phòng bệnh khi Thẩm An Nhiên tỉnh táo, chỉ đến lúc cô say ngủ anh mới nhẹ nhàng vào phòng, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh giường, ngồi trọn một đêm.
Làm sai không phải hối hận là có thể cứu vớt được, con người một khi đã chết tâm không gì có thể bù đắp, vào lúc Lệ Đình Phong học được cách trân trọng và yêu một người thì đã quá muộn.
Giữa hai người cách một bức tường, một bức tường ngăn hai thế giới, anh ở bờ bên này, mà Thẩm An Nhiên lại đang chìm sâu dưới đáy.
Nếu như Thẩm An Nhiên chết rồi, vậy thì anh sẽ chẳng cần gì nữa, sẽ chết cùng cô.
Lệ Đình Phong tìm gặp chuyên gia thôi miên nổi tiếng nhất thế giới, anh không tin bệnh viện nói rằng trí nhớ không thể kiểm soát được.
Anh muốn Thẩm An Nhiên quên đi đoạn ký ức đau buồn đó, chỉ cần cô quên đi, sau đó cô có thể từ từ khôi phục lại, mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu.
Sau đó, Lệ Đình Phong đuổi việc bác sĩ tâm lý và yêu cầu nhà thôi miên hàng ngày thôi miên Thẩm An Nhiên và hợp tác với một số loại thuốc.
Bệnh viện lập tức tổ chức cho Lệ Đình Phong uống thuốc thôi miên, thuốc thôi miên trong tay anh tôi cũng giống như thuốc khống chế tâm thần tiêm vào tâm trí Thẩm An Nhiên.
Sử dụng không đúng cách, Thẩm An Nhiên rất dễ bị bại não và trở thành kẻ ngốc.
Lệ Đình Phong không quan tâm, anh hỏi bác sĩ: “Anh nói xem nên làm gì, tôi đã cho các anh hai mươi ngày, nhưng sự khác biệt giữa cô ấy và ban đầu là gì? Dáng vẻ này của cô ấy có khác gì kẻ ngốc không?”
Còn không bằng kẻ ngốc, kể ngốc còn có thể bước vào thế giới vui vẻ của riêng mình. Còn cô thì chỉ có sự thống khổ, anh không sợ cô biến thành kẻ ngốc, nếu cô ngốc anh sẽ chăm sóc cô cả đời.
Anh đã hạ quyết tâm, nhưng vì an toàn nên bệnh viện vẫn yêu cầu anh ký bảo đảm, một khi Thẩm An Nhiên xảy ra chuyện gì đó thì bệnh viện cũng không liên quan.
Thẩm An Nhiên buộc phải thực hiện thôi miên, trong thế giới bị thôi miên, cô cảm thấy cả thế giới cũng im lặng, không thể nghe hay nhìn thấy điều gì.
Cửa sổ vừa mở, gió nhẹ tràn vào trong cơ thể cô, rất lạnh, băng và lửa trong cơ thể đụng vào nhau, trán và sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Có một loại sợ hãi xuất phát từ tâm hồn, cô gần như rơi vào một hố sâu tối tăm không đáy, màu sắc u ám đen tối có thể khiến cô phát điên chỉ trong nháy mắt.