Thẩm An Nhiên nói với giọng tự tin: “Triệu Việt đã nói rồi, năm xưa là em theo đuổi anh đấy. Em nghĩ lúc đó chắc hẳn anh chẳng hề yêu thích em đâu, vì dù sao thì khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, cho dù có bắn đại bác cũng không tới đâu”
Dường như Thẩm An Nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt cô trở nên buồn bã, hỏi với giọng điệu yếu ớt: “Có phải em đã dùng biện pháp xấu xa nào đó để ép anh kết hôn với em không? Vì vậy chúng ta mới kết hôn vội vàng như thế, đến ngay cả ảnh cưới cũng không có. Hơn nữa em cũng không hề cảm thấy là chúng ta đã từng ở trong căn phòng này”
“Trong năm năm này có phải chúng ta vẫn luôn ngủ riêng không? Cái tiếng vợ chồng chẳng qua cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, phải không?”
Thẩm An Nhiên vô cùng hoang mang. Vốn dĩ chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng càng hỏi, càng suy nghĩ cô lại cảm thấy mọi chuyện đúng là như thế, trong nháy mắt cô đã chìm vào dòng suy nghĩ không thể thoát ra.
Thẩm An Nhiên không ngờ bản thân mình lại xấu xa đến thế, thế mà cô lại dùng mấy biện pháp xấu xa để uy hiếp Lệ Đình Phong kết hôn với mình, hơn nữa nguyên nhân lớn nhất khiến cô xảy ra tai nạn xe là do cô vụng trộm đi theo Lệ Đình Phong đi công tác, vì vậy mới xảy ra chuyện không may này.
Trong đầu Thẩm An Nhiên đã tưởng tượng ra một kịch bản vô cùng máu chó, giống như mấy bộ tiểu thuyết trên mạng hay viết sau khi xảy ra tình một đêm, thì cứ cưới trước rồi yêu sau.
Lệ Đình Phong cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục, lúc thì bĩu môi, lúc lại cau mày lại.
Nhưng không thể không nói rằng, mặc dù Thẩm An Nhiên bị mất trí nhớ thế nhưng khả năng quan sát của cô vẫn nhạy bén như trước. Cô chỉ suy đoán một chút thôi nhưng cũng đoán đúng được sáu mươi phần trăm sự thật rồi.
Bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy nhưng thực ra chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, hai người cũng chẳng có tình cảm sâu đậm gì. Nhưng cũng không biết hạt giống tình cảm này đã gieo vào trong tim Lệ Đình Phong từ lúc nào, đợi đến khi anh phát hiện ra thì đã sâu đậm đến mức không thể buông bỏ.
“Bây giờ anh đối xử với em tốt như thế, có phải anh đang cảm thấy rất áy náy với em đúng không?” Thẩm An Nhiên chìm trong câu chuyện mà mình vừa dệt lên, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng tủi thân, viền mắt cô lập tức đỏ ửng lên trông giống như một con thỏ đáng thương.
Trong lòng Lệ Đình Phong trở nên mềm mại, anh ôm Thẩm An Nhiên vào trong lòng rồi nói: “Em nói linh tinh cái gì thế hả?
Mặc dù trong mấy năm kết hôn này giữa chúng ta đúng là có hiểu lầm nhau, nhưng không hề nghiêm trọng như em tưởng tượng đâu. Anh yêu em thật lòng chứ không phải vì áy náy gì cải”
“Bởi vì em cảm thấy chụp ảnh cưới quá phiền phức nên mới muốn tự chụp đấy, sau này thì là do công việc của anh bận rộn quá nên cũng không nhớ đến, còn em cũng không có thời gian rảnh để đi chụp lại. Nhưng chúng ta đã tổ chức lễ cưới rồi, hơn nữa trước mặt cha sứ hai ta cũng đã từng tuyên thệ rằng sẽ bên nhau cả đời. Em không thể vì bản thân bị mất trí nhớ mà phản bội lại lời hứa này”
Nửa đoạn sau đa phần đều là anh vừa nghĩ vừa nói ra.
Trong lời dỗ dành của anh, Thẩm An Nhiên cũng từ từ chấp nhận lý do này: “Vậy công ty mà em làm việc ở đâu?”
“Em không đi làm. Sau khi kết hôn với anh thì em vẫn luôn ở trong nhà”
“Làm bà nội trợ gia đình á?” Thẩm An Nhiên lại ngạc nhiên lần nữa. Cô cảm thấy bản thân vừa thông minh vừa tự lập, người như cô chắc chắn sẽ ra ngoài xã hội làm việc chứ. Thế nhưng không ngờ rằng sau khi kết hôn cô lại ở lì trong nhà.
“Em ngạc nhiên lắm à?”
Thẩm An Nhiên lắc đầu nói: “Cũng không ngạc nhiên lắm, em chỉ cảm thấy bản thân mình không phải là con sâu gạo chỉ thích ủ mình trong nhà” . Truyện Cổ Đại
Lệ Đình Phong nghẹn họng, Thẩm An Nhiên thực sự không phải là một người thích sự yên ổn, cô dám làm thì sẽ liều mình đi làm, trong công việc cô cũng không hề thua bất cứ người đàn ông nào.
Trước đây khi Thẩm An Nhiên nói muốn đi làm thì ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lệ Đình Phong là từ chối, anh chỉ muốn nuôi dưỡng cô như một chậu hoa quý ở trong nhà.