Thẩm An Nhiên biết bệnh dạ dày của cô rất nghiêm trọng, nhưng không biết đó là ung thư dạ dày.
Đi kèm với ung thư dạ dày còn có viêm họng, mỗi lần uống thuốc đều không nhịn được mà muốn ói, cố nén cơn nôn khan, nước mắt cứ thế mà theo khóe mắt chảy xuống.
Việc uống thuốc đối với Thẩm An Nhiên mà nói là một loại cực hình, ăn cơm trưa xong chỉ có thể ăn no ba phần, mấy phần còn lại đều là để đựng thuốc.
“Vì sao ngày nào cũng phải uống thuốc? Không uống được không anh?”
“Không được” Lệ Đình Phong thẳng thừng phủ định, chuyện gì anh cũng có thể chiều cô, nhưng duy chỉ chuyện thuốc men là không được.
Khoảng thời gian Thẩm An Nhiên nhập viện, vì ung thư dạ dày mà cô đã vào phòng cấp cứu vô số lần, anh rất sợ hãi nếu sẽ mất cô, cũng sợ Thẩm An Nhiên vì bệnh ung thư dạ dày phát tác mà nhớ ra được chuyện gì đó.
Chỉ đành phải uống thuốc không ngừng mới có thể khống chế được các tế bào ung thư.
Cho dù có cẩn thận thế nào thì Thẩm An Nhiên vẫn sẽ phát bệnh, cô là một người đã quen nhịn đau, đau dạ dày một trận thì cho dù có mất trí nhớ cũng vẫn phải nhớ.
Cô nhịn đau, cầm cuốn sách ngồi bên ban công, cô nheo mắt lại không biết là do ánh mặt trời hay là quá tập trung đọc sách.
Lệ Đình Phong nhận điện thoại, đầu dây bên kia là Triệu Việt gọi đến hỏi anh một vài vấn đề về công việc. Anh vừa nghe vừa đi tìm Thẩm An Nhiên, cuối cùng nhìn thấy cả người cô đang co rụt lại ngoài ban công.
Cô đang ngủ trên ghế, tư thế lười biếng như một con mèo nhỏ, năm nào cô cũng đổ bệnh nên màu da trông rất thiếu sức sống, thậm chí, lúc nằm dưới ánh mặt trời còn có thể nhìn thấy gân xanh trên cổ cô.
Thẩm An Nhiên nghe thấy tiếng động, nâng mắt lên nhìn anh một cái rồi tiếp tục đọc sách.
Cuốn sách này cô tiện tay lấy trong kỳ nghỉ hè, bìa sách tên là “Kinh tế học Tập 1”, nội dung khô khan, khó hiểu, Thẩm An Nhiên cảm thấy nội dung rất quen thuộc, hẳn là trước khi mất trí nhớ đã từng đọc qua.
Cô lật xem rất nhanh, một lúc sau đã đọc được một nửa, Lệ Đình Phong nghe thấy tiếng sách lật ào ào còn tưởng rằng cô đang chơi.
Anh bước đến ngồi bên cạnh Thẩm An Nhiên, ôm lấy vai cô, tựa lại gần, đầu ngón tay đùa nghịch với bím tóc của cô.
Thẩm An Nhiên đang đau dạ dày, lại thêm việc bị anh ôm như vậy, tâm tư hoàn toàn không đặt lên nội dung trang sách, dứt khoát đặt sách xuống bàn tựa vào lồng ngực Lệ Đình Phong, nghe anh nói chuyện điện thoại.
Lúc Lệ Đình Phong xử lý công việc cũng không kiêng dè gì Thẩm An Nhiên, anh nói chuyện trong điện thoại: “Trước tiên chứ bỏ vụ hàng hóa ở đảo Phương Văn xuống, có người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó… đổi địa điểm…”
Đầu dây bên kia đáp gì đó, Lệ Đình Phong “Ừ” một tiếng rồi sau đó cúp máy, hai tay ôm lấy cô.
Thẩm An Nhiên đau dạ dày hơi khó chịu, khẽ nhíu mày: “Anh không đi làm sao?