Thẩm An Nhiên nói muốn đi dạo đâu đó một lúc, nhưng không có Lệ Đình Phong ở bên cạnh nên cô không dám đi ra ngoài. Dẫu sao thì trí bây giờ trí nhớ của cô không hoàn chỉnh chẳng khác gì một kẻ ngốc cả, cô mà đi ra ngoài không chừng sẽ gây ra phiền toái gì đó làm cho Lệ Đình Phong lo lắng.
Thẩm An Nhiên không có chuyện gì làm, cô chỉ ngồi đọc sách, thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho Lệ Đình Phong hỏi anh đang làm gì.
Thấy anh luôn không trả lời, cô cũng biết chắc chắn bây giờ anh đang rất bận.
Thẩm An Nhiên đã quen có Lệ Đình Phong bên cạnh. Hiện tại anh không ở đây, cô luôn có cảm giác thiếu chút gì đó, căn biệt thự lớn có vẻ trống trải.
Mười giờ năm mươi phút sáng, thím Trương bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, hỏi Thẩm An Nhiên muốn ăn gì.
Thẩm An Nhiên suy nghĩ rất lâu. Đồ cô muốn ăn lại không thể ăn, để tìm được một hai món yêu thích trong số những món mà cô không thích thật sự quá khó khăn.
“Thím nấu gì cũng được. Cháu bị bệnh dạ dày còn đang uống thuốc, cũng chẳng ăn được bao nhiêu”
Thẩm An Nhiên vừa dứt lời, thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, khiến vẻ mặt cô hơi đơ ra: “Có phải Lệ Đình Phong về không?”
Cô lập tức đứng dậy chạy ra, vừa tới cửa thì đã thấy một chiếc xe taxi. Lúc này, cô biết người đang ngồi trong đó không phải là Lệ Đình Phong.
Cô đột nhiên mất hết hứng thú. Thẩm An Nhiên đang muốn quay về thì cửa xe taxi mở ra, một người phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi bước ra ngoài, ngoại hình người phụ nữ này nhỏ nhắn, xinh đẹp tuyệt trần, vóc người thon gọn, trời tháng ba còn có hơi lạnh mà người phụ nữ một cái váy dài màu đỏ.
Thẩm An Nhiên đi đến gần để nhìn. Cô quan sát từ dưới lên trên, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên mặt của người kia. Nhìn cách trang điểm thì chắc hẳn đây phải là một người rất lịch sự trang trọng.
Thẩm An Nhiên đứng trong nhà không đi ra ngoài. Quản gia thấy có khách thì bước đến nói mấy câu, Thẩm An Nhiên cách xa hai người nên cô không nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Cuối cùng, quản gia xoay người vào biệt thự, khi thấy Thẩm An Nhiên thì nói: “Bà chủ, người tới chính là cô Hạ Minh Nguyệt, em gái của tổng giám đốc Lệ. Cô ấy nói là đến tìm bà chủ, bà chủ có muốn gặp cô ấy không?”
Nào có đạo lý không tiếp khi khách đã tới cửa chẳng qua Thẩm An Nhiên không nghĩ tới em gái nuôi của Lệ Đình Phong lại xinh đẹp đến vậy.
Thẩm An Nhiên gật đầu: “Mời cô ấy vào đi” Cô vừa nói vừa dặn thím Lưu pha hai ly nước trái cây.
Hạ Minh Nguyệt đi theo quản gia đi vào biệt thự, ánh mắt cô ta nhìn lướt qua xung quanh, sâu trong đáy mắt lộ rõ vẻ ghen tị.
Lần nào Thẩm An Nhiên cũng ở chỗ tốt nhất, còn được nhiều người phục vụ như vậy.
Tại sao có người vừa sinh ra đã là cô chủ, muốn gì thì chỉ cần vươn tay ra là lấy được, còn có rất nhiều người yêu mến.
Thẩm An Nhiên đứng yên tại chỗ, cô thấy Hạ Minh Nguyệt đi giày cao gót tới thì nói: “Chào… Chào cô.”
Hạ Minh Nguyệt nhìn Thẩm An Nhiên, hơi nhướng lông mày. Thẩm An Nhiên mất trí nhớ đã thay đổi quá nhiều, thiếu đi phần mạnh mẽ trước kia và có vẻ yếu thế hơn nhiều, khiến cho người khác nhìn là không nhịn được muốn bắt nạt.
“Chị dâu, đã lâu không gặp.” Hạ Minh Nguyệt híp mắt cười.
Thẩm An Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ta: “Hả, chúng ta đã từng gặp nhau à?”
“Đương nhiên rồi, chị là chị dâu của em, chắc chắn chúng †a đã từng gặp nhau. Em nghe anh Đình Phong nói chị bị mất trí nhớ, không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.”
“Xin lỗi”
Hạ Minh Nguyệt cúi đầu, khom người cởi giày. Cảm xúc trong lòng cô ta cũng đang hỗn loạn, biến hóa không ngừng, lúc trước bị đánh cũng không chịu yếu thế nói xin lỗi với cô ta mà giờ lại nói xin lỗi.