Lệ Đình Phong gửi cho cô một tin nhắn, hỏi cô đã ăn cơm chưa.
Thấy ánh mắt Hạ Minh Nguyệt liếc nhìn qua, Thẩm An Nhiên thoải mái giơ điện thoại di động lên: “Anh cô gửi tin nhắn, tôi nói cho anh ấy biết cô đến rồi. Ăn xong cô có muốn ở lại không?”
“Không cần, anh ấy không muốn gặp lại em, em ngồi một lúc rồi sẽ đi”
Hạ Minh Nguyệt không thích nói rõ ràng, mà chỉ lấp lửng cho Thẩm An Nhiên tưởng tượng, tưởng tượng sẽ càng giày vò hơn nói thẳng ra.
Hạ Minh Nguyệt ăn cơm trưa xong thì chuẩn bị rời đi.
Thẩm An Nhiên đứng dậy tiễn cô ta, Hạ Minh Nguyệt đi đến cửa, cô ta ngước mắt liếc nhìn máy quay ở xung quanh.
Cô ta cúi đầu xuống và đưa lưng về phía máy quay, rồi nói với Thẩm An Nhiên: “Thẩm An Nhiên, tốt nhất cả đời chị đừng bao giờ nhớ lại, mất trí nhớ là kết quả tốt nhất đối với chị rồi”
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt lập tức trở nên dữ tợn, sau đó hóa thành vẻ không cam lòng.
Thẩm An Nhiên nghẹn họng, cô ta có ý gì?
Thẩm An Nhiên đối mặt với nụ cười không rõ ý của Hạ Minh Nguyệt, sút chút nữa thì bật hỏi.
Một giây trước cô ta vẫn còn gọi “Chị dâu”, bây giờ lại gọi thẳng tên. Thẩm An Nhiên nhìn Hạ Minh Nguyệt rời đi, sau đó nhìn đôi dép trên sàn nhà.
Tại sao hôm nay Hạ Minh Nguyệt tới đây? Tại sao cô ta muốn nói những lời này với cô, tại sao lúc cô ta rời đi lại mang cái vẻ vàng thật không sợ lửa?
Thẩm An Nhiên cảm thấy có hơi lạnh, giống như có chỗ nào đó bị rách sau đó gió lạnh tràn vào. Cô không muốn bị người khác lừa, nhưng cô càng kiềm chế không suy nghĩ nhiều thì lại càng không nhịn được mà nghĩ.
Thẩm An Nhiên ngồi trên sô pha xem tin nhắn trả lời của Lệ Đình Phong. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng bỏ điện thoại di động xuống.
Nửa tiếng sau bữa ăn, quản gia dặn Thẩm An Nhiên uống thuốc, muốn tận mắt thấy cô uống thuốc rồi mới đi. . Đam Mỹ Hay
Thẩm An Nhiên uống thuốc xong thì ra sân đi dạo một vòng cho tiêu hóa rồi về phòng ngủ lim dim. Cô vốn chỉ định nghỉ một lúc, kết quả là đã nhắm mắt ngủ suốt hai giờ, ngủ đến mức đầu choáng váng mắt phình, miệng đắng lưỡi khô.
Lệ Đình Phong trở về thì thấy vị trí đôi dép trên đất không giống vị trí buổi sáng anh đặt, nên trực tiếp hỏi quản gia: “Ai động tới dép của tôi?”
“Hôm nay lúc cô Hạ tới đã đi dép của ông chủ ạ”“
Lệ Đình Phong nhíu mày. Từ trước đến giờ anh không thích người ngoài động vào của đồ mình, cho dù là đi nhờ dép.
“Vứt đi”
Quản gia ngẩn người.
“Sau này ai tới, cũng không cho phép động vào đồ của tôi và Thẩm An Nhiên”
Quản gia đáp: “Vâng”
Lệ Đình Phong hỏi tình hình của Thẩm An Nhiên, khi biết cô không có gì khác thường anh mới gật đầu.
Hôm nay Hạ Minh Nguyệt bỗng nhiên đến, Lệ Đình Phong cũng không ngờ. Lúc quản gia gọi điện thoại cho anh nói Hạ Minh Nguyệt tới biệt thự, anh lạnh cả sống lưng, hận không thể lập tức trở về đuổi cô ta ra ngoài.
Anh cũng khá hài lòng với kết quả, Hạ Minh Nguyệt cũng không lắm mồm lắm miệng, nhưng anh không biết Thẩm An Nhiên có nghi ngờ hay không, vì cô lúc nào cũng rất thông minh.
Thẩm An Nhiên xuống tầng thì thấy đôi dép trong thùng rác, hình như là cố ý để cô nhìn thấy.