“Uống nó đi”
Thẩm An Nhiên nhìn thuốc trong tay anh mà thấy cả người lạnh lếo, thuốc uống sau khi làm chuyện đó còn có thể là thuốc gì được chứ.
Như vậy cũng tốt, nếu lỡ không cẩn thận mà có con thì lúc ấy muốn đi cũng không đi nổi nữa.
Lệ Đình Phong đứng bên mép giường, vẻ mặt anh lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống cô, Thẩm An Nhiên thở dốc một hơi, dồn sức nâng tay phải đang run run lên cầm lấy viên thuốc kia rồi nhét vào trong miệng.
Bình thường cô uống một viên thuốc thôi là phải uống hết cả nửa cốc nước mới có thể nuốt xuống được, bây giờ cô lại cứng rắn căn nát nó ra rồi hoà với nước bọt nuốt xuống, trong khoang miệng đều là vị đắng chát của thuốc.
Cô nhịn không được nôn khan một tiếng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô vội vàng đưa tay lên bịt miệng lại, ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Phong.
Trong miệng rất đắng nhưng trong tim còn đắng hơn, đợi phản ứng kích thích đó dần dần dịu xuống, cô mới quật cường nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nhổ nó ra đâu”
Nghe thấy những lời này của cô, đôi đồng tử của Lệ Đình Phong loé lên một tia sáng, cánh môi anh khẽ mấp máy nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì.
Điện thoại đặt ở tủ trên đầu giường rung lên, Lệ Đình Phong nghe tiếng nhìn theo thì thấy là điện thoại của Thẩm An Nhiên.
Anh cầm điện thoại lên rồi mở ra, trên màn hình hiển thị tin nhắn zalo, không nghi ngờ gì nữa chính là tin nhắn mà Lục Cảnh Xuyên gửi tới.
Thẩm An Nhiên cũng đã nhìn thấy, cô không nói tiếng nào đợi Lệ Đình Phong mở miệng.
Lệ Đình Phong bỏ tên của Lục Cảnh Xuyên vào danh sách đen rồi xóa đi ngay trước mặt của cô, sau đó vứt điện thoại lên trên tủ rồi rời đi.
Thẩm An Nhiên nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, từ trước đến nay cô đều rất kìm nén cảm xúc của chính mình, cho dù có khóc cũng là lặng lẽ mà khóc, cô mở miệng gọi anh lại.
“Lệ Đình Phong”
Lệ Đình Phong dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Thẩm An Nhiên hỏi tiếp: “Anh có yêu tôi không?”
“Tôi yêu em, cả đời này chỉ yêu một mình em, vậy nên em đừng hòng rời khỏi tôi” Buông tay Thẩm An Nhiên rồi nhìn cô ở bên cạnh người khác còn không bằng để anh đi chết.
Anh không dám quay đầu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo rạn nứt đó của Thẩm An Nhiên, anh nhấc chân đi ra khỏi phòng, lần này là đi rồi không quay lại nữa.
Thẩm An Nhiên nghe thấy tiếng xe ở dưới lầu, cô vùi mặt vào trong chăn, xung quanh hốc mắt bị những giọt nước mắt nóng ẩm nhuộm đều, đau đớn, nóng rát.
Một lúc lâu sau, Thẩm An Nhiên mới chống người đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo lấy một bộ sạch sẽ khác mặc lên người.
Cô không có nhiều sức lực dư thừa, mặc quần áo xong lại ngã xuống giường, mãi cho đến tận bảy giờ tối thím Trương lên lầu gọi cô dậy ăn cơm.
Nhìn áo ngủ bị xé nát trên mặt đất, còn cả bánh kem ở trên thảm, thím Trương lập tức nín thỉnh.
Biết là Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên cãi nhau, vốn bà muốn lên khuyên nhủ mấy câu đấy nhưng khổ nỗi sắc mặt của Lệ Đình Phong thật sự quá đáng sợ.
Quản gia Lý thì có lên lâu xem xét tình hình, thấy hai người bọn họ chỉ là tranh cãi chứ không động tay động chân gì thì đi xuống, dù sao cũng chỉ là người giúp việc, làm sao mà quản được chuyện của chủ mướn được chứ, huống hồ giữa hai vợ chồng với nhau đều không phải là đầu giường cãi nhau, cuối giường hoà thuận sao.